Len dau trang

Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược - Chương 66, 67, 68, 69, 70

October 14, 2015

Chương 66: Kí Ức

Trong căn biệt thự nhà họ Ngô, chỉ còn cô và anh ngồi trong phòng khách sáng đèn. Cô không lên tiếng trước, chỉ lặng lẽ đưa mắt chờ đợi người đàn ông đối diện cô, người chồng mà cô tin tưởng nhất sẽ giải thích ra sao. Trên gương mặt Kiến Lương là những nét mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ không còn giống như một tổng tài oai phong hằng ngày… mái tóc anh rũ xuống, râu mọc rậm trên gương mặt hốc hác, bàn tay đan vào nhau, ánh mắt kia lại không dám nhìn thẳng vào cô.



- Tú… Tâm… - Kiến Lương khẽ gọi.

- Em vẫn đang đợi anh. - Cô đáp.

- Anh sắp mất hết mọi thứ… nếu anh trở thành một kẻ trắng tay, em vẫn ở bên anh phải không? - Kiến Lương nhìn cô nói. - Đêm nay, chúng ta sẽ đi… anh sẽ làm lại mọi thứ, anh tin tưởng bản thân anh cỏ năng lực bao bọc em, chỉ là thời gian đầu sẽ khó khăn một chút.

- Kiến Lương, đã có chuyện gì xảy ra ư. - Cô lo lắng hỏi.

- Người của công ty Phong Vũ ép anh vào đường cùng, hắn muốn chúng ta ly hôn… nếu không sẽ không ngừng tay lại. Các ngân hàng bỗng dưng thu hồi vốn, các cổ đông cũng quay lưng với anh… chính là do hắn, Uy Phong.- Kiến Lương nắm chặt tay cô.

- Vì sao anh biết Phong Vũ hại anh? - Cô hỏi, con ngươi đó lại làm ra những chuyện xấu xa như vậy.

Kiến Lương rút trong túi xách tập hồ sơ mà thư kí Hạ để lại, chính là hợp đồng ép Kiến Lương phải ly hôn cùng cô, Phong Vũ sẽ chuyển hết số cổ phần trong tay cho anh. Cô thẫn thờ, vì sao người đàn ông đó lại tàn độc như vậy… là yêu cơ ư, không phải… chỉ là muốn thỏa mãn sự chiến thắng mà thôi.

- Kiến Lương, Ngô Kiên là tâm huyết cả đời của anh… vì sao anh lại lựa chọn em mà không phải là nó. - Cô bật khóc, lắc đầu nói. - Em không muốn nhìn thấy anh vì em mà mất hết tất cả, Kiến Lương… em rất đau lòng.

- Vì em là vợ anh, là mẹ của con anh… anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. - Kiên Lương ôm cô vào lòng.

- Nhưng… Tâm Hà, vì sao con bé lại nói em không phải là Tú Tâm… ngay cả cô bé kia cũng mang những bức ảnh trước đây đến làm chứng cứ… Kiến Lương, em thật sự rất rối trí.

- Tú Tâm… không có chuyện gì là Uy Phong kia không dám làm… có lẽ hắn ta đã dùng tiền và thế lực mà dụ dỗ Tâm Hà, còn những tấm ảnh ư… công nghệ bây giờ rất hiện đại.

- Nhưng… em những bức ảnh giữa anh và cô gái khác trong tủ gỗ… và em luôn thắc mắc vì sao em và anh không hề có bức ảnh nào chụp chung? - Cô lại hỏi.

- Vì em đã quên hết mọi chuyện nên anh đã không nhắc đến, vì em và anh trước khi xảy ra tai nạn đã cải nhau… Em đã giận anh đến mức mang hết những bức ảnh kỉ niệm của chúng ta ra đốt toàn bộ… khi anh quay về chỉ còn lại đóng tro tàn. Anh và em lại tiếp túc cải vã… đó là lỗi của anh đã khiến em tức giận đến mức bỏ đi… không ngờ chính ngày hôm đó em đã bị tai nạn, trời thương nên đứa trẻ trong bụng em vẫn không ảnh hưởng… anh xin lỗi, vì đã giấu em nhưng anh nghĩ mọi chuyện đã qua và anh chỉ muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không nhớ đến quá khứ buồn kia nữa.

- Chúng ta mâu thuẫn về việc gì, vì sao em lại tức giận đến như vây. - Cô hơi bất ngờ, trước kia bản thân lại nóng nảy đến như vậy ư?

- Là vì những bức ảnh mà em đã nhìn thấy… em cho rằng anh vẫn còn yêu thương cô gái đó… thật ra đó chỉ là quá khứ và anh chỉ lưu giữ lại mà thôi. - Kiến Lương đáp.

- Kiến Lương, xin lỗi vì đã không tin tưởng vào anh. - Cô nắm lấy bàn tay anh mà mỉm cười. - Anh thật tốt, em hứa với anh, dù chuyện gi xảy ra… em sẽ luôn bên cạnh anh.”

Kiến Lương ôm cô vào lòng, đôi môi khẽ cười mỉm nhếch lên.... trận chiến này, anh mới chính là người chiến thắng.

Mang thất bại quay về biệt thự nhà họ Uy, không ngờ Ngọc Hân dù là Ngọc Diệp cũng không thể thuyết phục cô quay về, Uy Vũ ngồi trên xe nói đưa mắt nhìn Ngọc Diệp đầy nét chê bai.

- Tiểu muội à, thế mà có ai nói là việc gì cũng có thể làm, cứ an tâm tin tưởng.

- Vũ ca à, cũng tại huynh xuất hiện không đúng lúc, muội đã bảo huynh ở trong xe đợi muồi mà. - Ngọc Diệp cũng lườm lại. - Chinh huynh đã là hư hết chuyện của muội.

- Còn đổ lỗi cho ta, ngụy biện. - Uy Vũ đáp.

Hai người bọn họ một lớn một nhỏ cải nhau cả đoạn đường cho đến khi về đến biệt thự nhà họ Uy khiến không gian yên ắng mọi ngày náo động. Ngọc Diệp chính là quá ấm ức, vừa gặp được chị lại không mang chị về đươc, lại còn bị Uy Vũ chê bai khiến Ngọc Diệp tức giận vừa bước vào cửa liền dẫm mạnh chân vào chân Uy Vũ rồi chạy vọt vào phòng khóa chặt cửa.

- Này… á… - Uy Vũ chỉ kịp hét lên. - Con bé kia, để anh bắt được thì liệu hồn.

Không mang được Ngọc Hân về, hợp đồng kia xem ra Kiến Lương cũng đã xé bỏ… Uy Phong hơi nhếch môi cười:” Xem ra cũng đáng mặt nam nhân, không bán vợ để cứu lấy danh. Xem ra cũng còn may mắn cho hắn ta, nếu hắn dám mang cô ấy ra trao đổi… xem như Uy Phong này cho Ngô Kiên xóa sỗ mãi mãi.”

- Phong, không phải đây là kế hoạch của chúng ta ư. Nếu hắn không chấp nhận điều kiện, chúng ta làm sao có thể mang Ngọc Hân về. - Uy Vũ tựa lưng vào ghế mà nói.

- Theo lịch trình chuyến bay, chiều mai bọn họ sẽ ra sân bay… chúng ta cướp người ngay tại sân bay. - Uy Phong nói. - Còn Kiến Lương, sẽ có cách khiến hắn ta trùng chân.

- Là cách gì. - Uy Vũ nhíu mày.

Uy Phong nhếch môi cười, đưa chất lỏng màu đỏ trong chiếc ly thủy tinh sang trọng lên môi, sau đó lại khẽ nói:” Em nghĩ… ai có thể khiến hắn ta trùng chân.”

Uy Phong nào đâu ngờ đến… lịch bay đã chuyển… khi anh đang chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch thì cô và Kiến Lương đã có mặt ở sân bay chuẩn bị rời đi...

***********************

Sau khi từ bệnh viện quay về, Bích Trân quay trở về cuộc sống hiện tại mà không có chạm mặt phải Uy vũ nữa, tuy cô nói với cha mình không nên trả thù gia đình Trọng Kiên làm gì, nhưng cuối cùng cha cô dùng quyền lực mà ép gia đình của Trọng Kiên lâm vào tình trạng trắng tay. Vì mất hết quyền thế, Trọng Kiên cũng bị đuổi khỏi Đại Uy… Bích Trân trở thành đàm tiếu của mọi người trong trường, ai dính vào cô đều trở nên xui xẻo.

Buổi sáng, cô được vệ sĩ đưa đến trường… vì cha cô không muốn cô bị trói buộc quá nên chỉ để vệ sĩ bên ngoài chờ Bích Trân đón về… không đi theo cô vào trường, sự khác biệt đó sẽ khiến cô bị cô lập… Nhưng ông nào đâu hay biết, chính là Bích Trân đang bị cô lập tại Đại Uy.

- Ô! Đại tiểu thư kìa, tớ nói các cậu biết, dính vào cô ta xem như là mất hết tất cả, tán gia bại sản. - Những cô gái nhìn thấy Bích Trân liền nói.

- Nhìn như đứa trẻ con, bao nhiêu tuổi lại còn mèo kitty… cưa sừng lám nghé à cô gái. - Cô gái khác nói.

Bích Trân không để tâm, tiếp tục bước đi thẳng….

- Nghe nói là mất rồi, vào khách sạn với cả Uy Vũ và Trọng Kiên mà. - Bọn họ bắt đầu xì xầm.

- Cậu nói thật sao… thân hình của cậu ta… có thể khiến bọn họ hứng thú ư? - Cả bọn cười ầm lên.

Nụ cười trên môi bích Trân nhếch lên trông thấy, cô khựng người lại, quay mặt về phía cô gái vừa nói những điều ghê tởm kia… Cô cười khẩy, bước về phía cô gái kia trước ánh mắt nhìn của nhiều người tại trường trung học Đại Uy.

- Cậu… chẳng phải bộ ngực của cậu là bơm silicon ư? - Sau đó quay sang cô gái bên cạnh. - Còn cậu, chẳng phải từng bị Uy Vũ từ chối ư, thật đáng thương… cậu có biết anh ấy tuyệt vời thế nào không… có lẽ cậu cũng đã từng ước mơ được như tôi nhỉ.

Cô bước ra chính giữa đám đông đang xầm xì về cô gái mới trường mới đến nơi này, Bích Trân nói lớn:” Các người, giỏi thì nói trước mặt tôi đây… lén lút phía sau thật không đưng đắn.”

Từ phía xa, một quả trứng ném thẳng vào mặt Bích Trân… khiến gương mặt cô bị xướt một đường và đồng phục dính đầy mùi trứng tanh hôi kia… Sau đó, bọn họ đều ném những thứ dơ bẩn như sữa, trứng, bột… vào người Bích Trân, hệt như là đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ cơ hội cô lên tiếng sẽ hạ nhục cô.

- Bọn tao sợ mày sao, mày giỏi thì nói ba mày làm cho cả trường này phá sản như Trọng Kiên đi… đúng là đồ đáng ghét, vì mày mà anh ấy phải rời khỏi trường.

- Đồ con gái lẳng lơ, mày còn dám công khai với Uy Vũ…

Bị quản sinh phát hiện, bọn họ nhanh chóng chạy khỏi bỏ lại Bích Trân đang đứng im hứng chịu mọi thứ. Mặc kệ vị quản sinh hỏi han, Bích Trân chỉ im lặng bỏ đi… Sau khi vào nhà vệ sinh lau rửa mọi thứ, nhưng mùi tanh của trứng và sữa không thể nào hết được nữa. Bích Trân nhìn xuống chiếc túi xách mèo Kitty mà khẽ nói:” Ôi… bẩn hết túi rồi, mình vừa mua hôm qua mà.”

- Quần áo bẩn rồi, hay là cúp nhỉ. - Cô nhìn bản thân vào trong gương mà tự hỏi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định trèo tường trốn ra khỏi trường, cũng là thoát khỏi sự theo dõi của bọn vệ sĩ kia.

- Này, em kia… làm gì đó. - Quản sinh thấy cô trốn liền hét to.

Bích Trân nhìn về phía bên kia tường, nhe răng ra cười lớn:” Thầy à, tạm biệt.” - Sau đó nhảy ra khỏi bức tường…

Cô đi vào một shop thời trang gần đó, bị mọi người dị nghị vì mùi hôi bốc ra từ cơ thể, lại mặc trên người trang phục của học sinh trung học. Chọn một bộ trang phục hợp với sở thích của mình nhất, nhưng khi nhìn thấy một bộ trang phục khá sexy được mặc trên người manocanh liền thay đổi ý định.

- Chị… tôi muốn thử bộ này. - Bích Trân chỉ.

- Đây là hàng nhập, em có đủ tiền không? - Cô bán hàng ái ngại nói.

- Nếu không có tiền em đã chẳng vào đây cho mất thời gian. - Bích Trân nói. - Em muốn bộ váy đó, em sẽ mua nó.

Ra khỏi cửa hàng quần áo với chiếc váy ống cúp ngực khá sexy, thật ra cô nhìn trong gương cũng không quen mắt cho lắm nhưng được mọi người trong cửa hàng khen tấm tắc nên cô cũng quyết định mặc bộ váy này bước ra ngoài.

- Ai còn dám nói Bích Trân này trẻ con.

Cô đi trên con đường đông người qua lại, những ánh mắt kì lạ đều nhìn về phía cô giống như cô rất khác biệt mọi người xung quanh. Là một con người vô tư vô lo, Bích Trân vui vẻ bước đi mà mặc kệ những người xung quanh. Cô ghé vào những quán ăn vặt lề đường, thử những món mà từ trước đến nay đều chưa từng ăn qua.

Ghé vào một quán kem, đang đợi người bán hàng lấy kem, vô tình Bích Trân quay đầu ra ngoài… cô phát hiện một bóng dáng thật giống mẹ mình… đang chuẩn bị leo lên một chiếc xe hơi bên đường.

- Mẹ… mẹ… - Cô vội vàng chạy theo…

Ngưới phụ nữ giữa phố xá đông người, không thể nghe được tiếng gọi của cô… Bích Trân từ phía xa len qua dòng người chạy về phía mà cô thương nhớ nhất. Chiếc xe vụt đi, khi cô chưa kịp đến nơi… bờ mi cô ướt đẫm… hai dòng lệ tuông rơi…

- Mẹ… vì sao lại bỏ rơi con. - Bích Trân khóc òa giữa dòng người đông đúc, họ chỉ nhìn rồi lại vội vã bỏ đi… không một ai quan tâm đến cô gái kì lạ kia.

Ngồi trong một góc đường, cô thật sự cảm thấy cô đơn… cô không hề quen ai trong thành phố lớn này. Mở điện thoại, cô nhìn thấy số của ba và Uy Vũ… nhưng, anh ta đã từng nói đừng bao giờ xuất hiện và làm phiền anh ta nữa… Bích Trân buồn bã tắt màn hình đi, chóng cắm nhìn dòng người qua lại.

Cô đứng lên bắt đầu đi về phía trường học, là cô quá chán nản không biết phải đi về đâu nữa, Bích Trân quyết định quay về vòng quản lí của cha mình, xem như hôm nay tự thưởng cho bản thân một chút tự do là đủ.

Trên đường về cô nhìn thấy một tóp nữ sinh cấp 2 đang bao vây một cô bé… trông cô bé kia khá là quen mắt… thì ra là đã từng gặp ở biệt thự nhà họ Uy…

- Mày có phải là người đã lên án chị tao vì chị ấy tỏ tình cùng với anh Uy Vũ đúng không? - Một cô bé nói.

- Không ngờ chỉ là một đứa con nít ranh, mày quá hỗn láo rồi. - Bọn chúng bắt đầu đẩy người Ngọc Diệp.

Ngọc Diệp không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, lại bật cười:” Thì ra là em gái của kẻ thất bại à, nói cho mấy chị biết… anh Uy Vũ không thích những cô gái tầm thường như chị của các chị đâu.”

- Bốp. - Năm ngón tay in lên gương mặt Ngọc Diệp.

- Chị cứ đánh đi, sự thật không thể thay đổi được, các chị chính là kẻ thua cuộc. - Ngọc Diệp nhếch môi cười nói.

Bọn chúng đẩy Ngọc Diệp té ngã bắt đầu đánh thì Bích Trân nhanh chóng chạy tới hét lên:” Mấy đứa con nít ranh này, không lo học hành lại lo đánh nhau à, chị mày lôi về méc ba mẹ hết bây giờ.”

Nhìn thấy cái vẻ hung dữ của Bích Trân, bọn chúng nhanh chóng bỏ chạy hết… để một mình Ngọc Diệp vẫn còn ngồi dưới đất…

- Em không sao chứ. - Bích Trân hỏi.

- Không sao, lần sau không nhờ chị xen vào. - Ngọc Diệp đeo balo lên người mà bước đi.

- Không ai đưa em về sao? - Bích Trân hỏi, con bé này cô đã xác định chắc chắn là có dòng họ với Uy Vũ rồi, cái cách trả lời không thể khác anh ta.

- Đừng bận tâm đến chuyện của tôi. - Ngọc Diệp bỏ đi.

Bích Trân theo sau:” Chị sẽ đưa em về, bọn chúng có thể sẽ quay lại tìm em.”

- Chị muốn theo tôi về để gặp anh Vũ chứ gì, chẳng có gì tốt lành. - Ngọc Diệp bĩu môi.

- Không phải đâu, chị và anh ấy đâu có mối quan hệ gì. - Bích Trân khoát vai Ngọc Diệp. - Chúng ta là bạn bè được không?

Ngọc Diệp đưa mắt nhìn Bích Trân, sau đó bỏ đi một mạch…

Bích Trân đuổi theo sau:” Sao lại không trả lời chị chứ?”

Hai người bọn họ cứ thế, kẻ xua đuổi người cứ bám theo… cho đến khi tới trước cửa nhà họ Uy…

- Chị muốn vào không? - Ngọc Diệp hỏi.

- Không. - Bích Trân lắc đầu. - Chị đã nói chỉ muốn đưa em về an toàn thôi mà.

- Để cảm ơn chị đưa em về, mời chị một ly nước. - Ngọc Diệp nham hiểm kéo tay Bích Trân vào nhà.

Bên trong, Uy Vũ đang ngồi xem truyền hình. Nhìn thấy Ngọc Diệp bước vào, đang quay mặt tiếp về hướng tivi thì nhìn thấy Bích Trân đang theo từ phía sau. Trên tay đang uống nước, Uy Vũ phun đầy sàn.

Mang cho cô một ly nước, Ngọc Diệp đưa ánh mắt dò xét về phía Uy Vũ… chỉ trừ thái độ khác thường lúc đầu, xem ra anh ấy không có một chút để mắt tới cái bộ dạng của Bích Trân.

- Chị uống xong rồi, chị về đây. - Bích Trân cũng không nhìn về phía Uy Vũ.

- Nhưng bộ váy của chị, rất đẹp đó. - Ngọc Diệp nói.

- Vậy sao, các chị trong cửa hàng thời trang cũng nói nó hợp với chị. Em nghĩ chị có nên đổi phong cách thời trang hay không?

Ngọc Diệp gật đầu:” Rất tốt, rất tốt.”

- Có người nói trang phục chị thường mặc hệt như trẻ con, chị đã muốn thay đổi từ lâu rồi.

- Đúng đó, em thấy chị rất thích hợp với phong cách này...

Cô gái ngây thơ kia, xem ra quá ngây thơ để một đứa học sinh tiểu học lừa gạt.

Bích Trân rời khỏi biệt thự nhà họ Uy, Ngọc Diệp thất vọng vì không dò xét được thái độ của Uy Vũ ra sao nên bước về phòng mình mà đọc truyện tranh. Còn anh, nhanh chóng rời khỏi biệt thự khi Ngọc Diệp vừa bước vào phòng.

Trên con đường ít người qua lại… Bích Trân một mình bước đi dưới cái ánh nắng chiều tan. Một chiếc xe hơi lao vút trong gió, thắng gấp lại ngang với cô, Uy Vũ bước xuống đưa ánh mắt đầy chán ghét mà nhìn cô. Anh bước tới, cởi chiếc áo khoát bên ngoài khoác lên người cô…

- Cô tìm đâu ra bộ trang phục dị hợm này chứ. - Uy vũ nói. - Mắt thẩm mĩ cũa cô thật tỷ lệ thuận với chiều cao mà.

- Này… ai cần anh quan tâm chứ. - Cô đẩy anh ra.

- Tóc tai nữa… sao không kẹp tóc lên như mọi ngày chứ. - Uy Vũ nói.

- Anh là gì chứ, liên quan gì đến anh? - Cô ngước mặt lên hùng hổ.

Từ trong túi quần, Uy Vũ mang chiếc kẹp có hình mèo Kitty kẹp lên mái tóc của cô.. Bích Trân trong chút lát cảm thấy có chút rung động, anh ta… vì sao lại có chiếc kẹp đó chứ.

- Đừng thay đổi gì cả, cứ là một chú mèo kitty đáng yêu… - Uy Vũ vuốt mái tóc cô mà nói.

Cô khẽ cuối đầu, gương mặt đỏ ửng… nhịp tim bấn loạn… rất đặc biệt, đập rất mạnh nhưng không hề đau đớn.

*********************

Cô ngồi bên cãnh Kiến Lương chờ đến giờ bay, không ngờ chuyến bay trục trặc nên giờ bay lại dời lại hết một giờ. Cô muốn rửa mặt để tỉnh táo một chút, đành đứng lên mà đi về phía nhà vệ sinh.

Bên trong nhà vệ sinh, cô đang rửa mặt thì một cô gái khác từ phía sau đứng ngang cô.

- Tâm Hà. - Cô khẽ thốt lên.

- Chị là ai, dám biến thành chị gái tôi hả. - Tâm Hà kia tức giận lao đến đẩy Ngọc Hân mà nói. - Anh ta phải trả giá, không được sống hạnh phúc bên người phụ nữ khác.

Ngọc Hân hoảng hốt thoái lui… cửa phòng vệ sinh đã đóng lại, bên ngoài Tâm Hà đã đặt tấm biển đang sửa chữa….

- Tâm Hà, là chị mà… chị là Tú Tâm đây… em làm sao vậy. - Ngọc Hân hoảng hốt, ánh mắt cô gái kia như muốn giết người.

Trên tay Tâm Hà là một con dao sắt nhọn, cô gái kia đang lăm lăm con dao kia về phía Ngọc Hân… Cô sợ hãi, bỗng dưng trong đầu nhớ đến hình ảnh một nam nhân bịt mặt vung gươm về phía cô… một nơi rất lạ lẫm, trang phục kia cũng thật lạ… đầu cô đau nhứ búa bỗ, Ngọc Hân quỵ xuống sàn… một nam nhân mặc trang phục cổ xưa xuất hiện trong đầu.

- Cô phải chết, để tên Kiến Lương đó mãi mãi phải sống trong đau khổ. - Tâm Hà vung dao lên cao…

Ngọc Hân nhìn qua tấm gương trong nhà vệ sinh… một triều đại Triệu Quốc hiện ra trước mắt cô… một Triệu Tuấn Phong đang trầm ngâm đứng đó… và dường như anh đang nhìn về phía cô...


Chương 67: Tiếp tục Yêu
Máu lênh láng khắp nhà vệ sinh… Tâm Hà sau khi kích động đâm nhát dao kia vào người Ngọc Hân liền hoảng sợ… mặc cho Ngọc Hân đang thoi thóp trong vũng máu tươi… cô gái kia hoảng loạn rửa vết máu trên tay lao ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô đau đớn, mùi máu khiến cô khó thở và đau buốt… cô tựa người vào vách tường.. ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về tấm gương phẳng kia… người đàn ông kia với ánh mắt chứa đầy phiền muộn, Uy Phong vì sao lại xuất hiện trong gương, có phải cô sắp phải rời xa nơi này mãi mãi, mới có thể nhìn thấy sự kì lạ kia… mất quá nhiều máu, cô lịm đi… bàn tay vẫn đưa về phía tấm gương như muốn chạm vào người bên trong kia, người sau cùng cô nhìn thấy… vì sao lại là anh?

Chìm trong mê sản, cô nghe tiếng hét toáng, sau đó là tiếng xì xào của rất nhiều người… dần dần ý thức không còn nữa, cô chìm vào bất tỉnh.

Uy Phong ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự nhà họ Uy, nghe tin về chuyến đi thay đổi của Kiến Lương vào sát nút liền tức giận lao ra khỏi biệt thự lái xe đến sân bay. Khi anh đến sân bay, dường như đã trễ chuyến bay mà cô và Kiến Lương đã đặt vé. Uy Phong trong lòng đầy tức giận, chỉ không thể lường trước họ Ngô kia lại thay đổi giờ bay, hắn ta quyết tâm chọn Ngọc Hân mà bỏ đi Ngô Kiên ư?

- Cô nghe tin gì chưa, ở nhà vệ sinh nữ có người bị đâm… máu lênh láng bên trong, thật kinh khủng. - Bọn người họ xì xào.

- Tôi còn nghe nói cô gái đó đang mang thai, va chuẩn bị xuất cảnh. - Một người khác lại nói.

- Thật nhẫn tâm mà, ai lại có thể ra tay với một phụ nữ mang thai chứ. - Bọn họ lắc đầu nói.

Uy Phong nghe qua, cũng không để tâm… anh ngỡ Ngọc Hân của anh hiện tại đang ngồi trên máy bay mà rời xa anh, tâm trạng cùng cực như một kẻ thua cuộc.

Đám đông người đưa Ngọc Hân lên xe đẩy, các nhân viên y tế nhanh chóng đưa cô ra xe cứu thương. Kiến Lương xót xa nắm chặt tay cô, vì sao cớ sự lại ra thế này, ai lại có thể nhẫn tâm ra tay với một người lương thiện không bao giờ làm hại ai như cô.

Anh nhìn thấy Kiên Lương đang đi cùng người bị thương, Uy Phong nhanh chóng chạy đến chiếc xe đẩy kia và phát hiện người nằm trên xe đầy, đôi môi thâm đi vì mất máu, toàn thân lạnh buốt, ánh mắt nhắm lại không còn chút cảm giác…

- Hân… em có sao không, cố lên, đừng bỏ anh. - Uy Phong nắm bàn tay còn lại của Ngọc Hân mà hét lên.

Kiến Lương nhanh chóng đẩy Uy Phong ra khỏi Ngọc Hân mắng:” Không được động vào cô ấy, cô ấy là vợ của tao.”

Uy Phong mặc kệ Kiến Lương đánh mình ra sao, anh không đáp trả chỉ vội đến bên Ngọc Hân, là Uy Phong không còn tâm trí tranh giành, không còn bận tâm cô đi hay ở… giờ đây, anh chỉ mong cho cô được bình an, thần chết sẽ không giành mất cô khổi thế gian này.

Cô nhanh chóng được vào bên trong xe cấp cứu, Kiến Lương lên xe cùng cô một mực không cho Uy Phong lên cùng, anh nhanh chóng lên xe của mình mà chạy theo phía sau chiếc xe cứu thương. Đường đêm vắng lặng, từng cơn gió bị xé toạt với tốc độ kinh hoàng từ chiếc xe hơi màu đen, cô vừa đến bệnh viện, các bác sĩ vừa đưa cô xuống xe cũng là lúc Uy Phong đến nơi.

Hai người đàn ông ngồi bên ngoài phòng phẩu thuật, vết dao đâm sau vào ngực… tình trạng rất nguy kịch vì họ sợ trúng vào tim, lượng mau dự trữ trong bệnh viện cũng không còn nhiều… trong khi cô đã mất đi quá nhiều máu.

- Chính là tại mày, nếu mày để yên cho vợ chồng tao bên nhau… sẽ không có chuyện này xảy ra. - Kiến Lương nổi điên, nắm cổ áo Uy Phong.

- Cô ấy không phải vợ anh. - Uy Phong đáp. - Nếu như anh thật lòng yêu Ngọc Hân, tôi đã không xen vào chuyện này… chỉ là anh không hề yêu cô ấy.

- Tao yêu cô ấy… tao mãi mãi yêu cô ấy. - Kiến Lương hét lên.

Uy Phong nắm bàn tay mình lại nén tức giận:” Vậy anh nói xem, cô ấy tên gì?”

Kiến Lương buông cổ áo Uy Phong ra, đôi chân thụt lui về phía sau… ôm đầu đau đớn…

Đến sáng, cô vẫn chưa ra khỏi phòng phẩu thuật… Uy Phong vẫn lặng lẽ ngồi đợi bên ngoài, trước đó đã gọi điện cho Uy Vũ điều tra về vụ việc vừa rồi… là ai đã ra tay với một cô gái vô hại như cô.

- Anh… theo camera ghi lại, người đâm Ngọc Hân là Tâm Hà - em gái của cô gái mang tên Tú Tâm thật sự. - Uy Vũ gọi cho Uy Phong. - Phía cảnh sát đang truy bắt cô ta. Bên bệnh viện sao rồi, Ngọc Hân sẽ không sao chứ.

- Cô ấy vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật. - Uy Phong nói..

Một vị y tá bước ra ngoài, gương mặt đầy nét căng thẳng và lo lắng:” Lượng máu dự trữ ở bệnh viện đã hết, ai là người thân của bệnh nhân nhanh chóng tiếp máu… hoặc những ai có nhóm máu A cũng có thể truyền máu.”

- Tôi mang nhom` máu O, có thể cho cô ấy. - Uy Phong nhanh chóng nói.

- Người cho máu sức khỏe phải tốt, tôi e anh không thể truyển máu cho bệnh nhân, sẽ rất nguy hiểm. - Vị y tá nói.

- Tôi có nhóm máu A, tôi sẽ truyền máu. - Kiến Lương khẽ nói. - Lấy hết máu trong tôi cũng được, chỉ cần cô ấy qua khỏi nguy hiểm.

Các bác sĩ nhanh trong làm các xét nghiệm cần thiết và lấy máu từ Kiến Lương mà truyền cho bệnh nhân. Sau đó hơn một giờ, các bác sĩ rời khỏi phòng phẩu thuật trong tình trạng căng thẳng, tre6n gương mặt đầy nét mệt mỏi sau buổi phẩu thuật khó khăn vừa qua.

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi. - Uy Phong vội hỏi.

- Tạm thời chưa thể nói được điều gì, vết thương tuy không trúng tim nhưng khá sâu. Bệnh nhân mất quá nhiều máu, thai nhi có tình trạng thiếu không khí… e rằng khó lòng giữ lại. - Các bác sĩ lắc đầu nói. - Tuy nhiên, mọi việc chưa thể khẳng định, phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mọi việc sẽ chắc chắn hơn.

- Cảm ơn bác sĩ. - Uy Phong khẽ nói.

- Đây là bổn phận của chúng tôi. - Vị bác sĩ đáp, sau đó bước đi.

Uy Phong ngồi bên cạnh Ngọc Hân, anh đưa bàn tay mình lên gương mặt cô… bàn tay còn lại nắm chặt lấy tay Ngọc Hân. Những ngày anh không thể ở bên cạnh cô, cô đã gặp phải chuyện gì… trong lòng Uy Phong hiện tại chỉ tràn đầy sự hối hận, có phải vì anh đã gây ra cho cô bao nhiêu tổn thương.

- Nếu tất cả những bất hạnh và đau thương của em được trao cho anh, thật tốt… Anh chỉ muốn được nhìn thấy em hạnh phúc, Ngọc Hân… anh có lỗi với em. - Anh ôm bàn tay cô, ánh mắt nhìn cô đầy sự đau thương.

Cánh cửa phòng hé mở, là Kiến Lương từ phòng hồi sức quay lại… tin tức buổi sáng đã đưa tin, người đâm Ngọc Hân chính là Tâm Hà, Kiến Lương cảm thấy vô cùng hối hận, chính vì anh đã làm hại Ngọc Hân và làm hại cả Tâm Hà.

- Cô ấy… đã qua cơn nguy hiểm phải không? - Kiến Lương khẽ hỏi.

Uy Phong gật đầu, hiện tại anh không muốn tranh cãi, không muốn gây cho Ngọc Hân thềm nhiều phiền muộn.

Thuốc mê tan, cô từ từ tỉnh lại… vết thương trên ngực đau buốt khiến cô nhăng mặt lại… cặp đồng tử từ từ hé mở… người đầu tiên nhìn thấy lại là Uy Phong...cô lại nhắm mắt mình lại, mở ra một lần nữa vẫn lại là Uy Phong.

- Hân, em cảm thấy thế nào. - Uy Phong nói. - Đừng sợ, có anh ở đây.. không ai có thể hại được em.

Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mà rút bàn tay mình ra khỏi tay Uy Phong, cơ thể cử động lại động phải vết thương khiến cô đau đớn đến co giãn cơ mặt.

- Kiến Lương, chồng tôi đâu… tôi muốn gặp anh ấy. - Cô khẽ nói, hiện tại chỉ muốn hỏi rõ Kiến Lương mọi việc, vì sao em gái ruột lại đối với cô như vậy.

Uy Phong lặng người… anh bước lui về sau một bước để Kiến Lương đến gần cô.

- Tổng giám đốc Uy, vì sao anh lại ở đây… tôi muốn nói chuyện riêng với chồng tôi, phiền anh ra ngoài. - Cô nói.

Uy Phong bật cười chua xót, được… hiện tại điều cô muốn chính là tất cả, muốn anh ra ngoài thì anh sẽ ra ngoài.

Kiến Lương ái ngại nhìn Uy Phong, sau đó đi lại gần Ngọc Hân… anh đưa bàn tay vuốt mái tóc của cô khẽ nói:” Em còn rất yếu, nên nghĩ ngơi nhiều hơn.”

- Em muốn anh nói cho em biết, vì sao Tâm Hà lại đối với em như vậy, không phải em là chị ruột con bé ư. - Ngọc Hân buồn bã nói.

- Chuyện đã ra đến cớ sự như hôm nay, anh cũng không muốn lừa gạt em nữa… Thật ra em không phải là Tú Tâm, Tâm Hà cũng không phải là em gái em. - Kiên Lương cúi đầu nói. - Tú Tâm là người phụ nữ mà anh vô cùng yêu thương, bọn anh đang dự định kết hôn khi hay tin cô ấy mang thai thì tai nạn xảy ra cướp đi người vợ sắp cưới và đứa con chưa kịp chào đời, lúc đó anh rất đau đớn… anh mất hết niềm tin vào cuộc sống, vì sao người chết đi không phải là anh để cho mẹ con cô ấy được tiếp tục sống.

Ngọc Hân kinh ngạc… cô không phải là người mà anh thường nhắc đến, vậy cô là ai????

- Đêm đó, anh lang thang một mình trên đoạn đường vắng… kí ức về Tú Tâm cứ ùa về không bao giờ nguôi đi trong tiềm thức…Khi anh về đến nhà, bỗng nhiên anh nhìn thấy em, dưới trang phục rất kì lạ… em ngất đi trước cửa căn biệt thự trước kia chúng ta từng sống. Bác sĩ nói rằng em đang mang thai, khi em tỉnh lại lại không nhớ ra điều gì… Và anh, thật sự xin lỗi em, anh đã mang em lấp vào chỗ trống của Tú Tâm trong căn nhà, xem em là cô ấy để nguôi đi sự nhung nhớ.

Kiến Lương quỳ xuống dưới chân Ngọc Hân: “ Anh xin lỗi, anh không hề muốn hại em như vậy, anh chỉ muốn một cuộc sống gia đình, chỉ muốn có em và con bên cạnh.”

Ngọc Hân bật khóc, cô đưa tay mình ra mà khẽ nói: “ Anh đừng làm như vậy, em không hề trách anh… Anh đã cưu mang mẹ con em, cho em một gia đình hạnh phúc… anh tôn trọng cảm giác của em mà không hề làm điều gì quá đáng. Kiến Lương, anh là một người đàn ông tốt.”

- Em không hận anh ư, em thật sự không căm ghét vì anh đã lừa gạt em ư?

Cô lắc đầu: “ Em không có lí do gì để ghét anh cả, Kiến Lương.”

- Anh đã nhận ra điều mình là thật sự không phải với em, anh sẽ làm thủ tục ly hôn… sẽ không trói buộc em nữa. - Kiến Lương khẽ đáp. - Uy Phong, cậu ta rất yêu em.

- Đứa con trong bụng em, là của anh ta ư? - Cô khẽ hỏi.

Kiến Lương lắc đầu:” Không phải, khi em mang thai… cậu ta vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê trong bệnh viện. Anh đã cho người tìm hiểu về em… nhưng có một khoản thời gian dường như em đã biến mất, không có một dấu vết về cha đứa bé.”

Ngọc Hân tự cảm thấy chua xót cho bản thân cô, vì sao cha của đứa bé kia lại không hề tìm kiếm cô trong nhường ấy thời gian, vì sao cô lại ngất trước nhà họ Ngô và mất hết kí ức về người đàn ông đó… Còn Uy Phong, anh ta và cô là mối quan hệ gì trước kia,

Cánh cửa phòng mở tung ra, Ngọc Diệp nước mắt lưng tròng chạy nhanh về phía chị gái mình. Sau bao nhiêu thời gian xa cách, tưởng chừng như mất đi người chị gái duy nhất này, này chưa tái ngộ được bao lâu chị đã gặp nạn, Ngọc Diệp khóc nức nở bên cạnh cô.

- Chị… em là Ngọc Diệp đây, em mặc kệ chị có nhận ra em không… em cũng quyết tâm không rời xa chị nữa. - Ngọc Diệp vừa khóc vừa nói.

- Ngọc Diệp… chị xin lỗi vì đã không nhận ra em. - Cô cũng rơi nước mắt.

- Họ nói với em chị đã đi về một nơi rất xa mà em không thể nào gặp được nữa, nhưng em đã luôn hy vọng… là bọn họ nói dối. Cuối cùng, chị cũng đã quay về… chị hai, em nhớ chị lắm.

Uy Vũ là người đưa Ngọc Diệp đến… nhìn cảnh chị em họ sum họp cảm thấy vô cùng cảm thông… có lẽ Ngọc diệp đang trải qua cảm giác khi mà Uy Phong tỉnh lại, tuy lúc đó Uy Vũ không nói điều gì, nhưng trong lòng cảm thấy thật sự hạnh phúc… vì ít ra trên thế gian này vẫn còn người anh này bên cạnh.

Kiến Lương lặng lẽ bước ra khỏi phòng của Ngọc Hân, nhìn thấy Uy Phong vẫn còn đứng bên ngoài… lưng tựa vào tường, đôi mắt nhìn về một hướng như đang suy nghĩ.

- Hãy chăm sóc tốt cô ấy. - Kiến Lương nói. - Tôi biết đứa bé kia không phải là con của cậu, nhưng nếu cậu vì điều đó mà đối xữ không tốt với Ngọc Hân, tôi sẽ giành lại cô ấy.

Uy Phong đáp: “ Đã chịu gọi đúng tên rồi ư?”

- Đúng vậy, nếu Ngọc Hân vì cậu mà đau buồn… tôi sẽ mang cô ấy đi thật xa… tôi nói chính là Ngọc Hân, không phải là Tú Tâm. - Kiến Lương đáp.

Anh nhếch môi cười: “ Tôi sẽ không cho anh cơ hội đó.”

- Tôi cũng không hy vọng sẽ phải đấu với cậu.

Những ngày Ngọc Hân ở bệnh viện, Uy Phong bỏ mặc hết mọi việc ở Phong Vũ mà đến tự tay chăm sóc cô. Thật may mắn, đứa bé trong bụng cô vẫn phát triển tốt không bị ảnh hưởng từ vụ tại nạn đã qua… Ngọc Hân hằng ngày được anh đẩy ra vườn hoa hít thở không khí trong lành, lại được anh mua tặng những bó hoa hồng đỏ thắm vào mỗi ngày. Chỉ là cô và anh có một khoảng cách kì lạ, ngay cả hai người cũng không hiểu được đó là gì…

Anh thường kể cô nghe về những chuyện trước kia của hai người, anh và cô đã gặp gỡ ra sao, yêu nhau như thế nào… Buổi tối, anh thường đọc sách cho cô nghe… để rồi cô ngủ gục trên vai anh tự lúc nào… Họ trải qua những ngày trong bệnh viện không chút sóng gió nào, bình yên trôi qua từng ngày từng ngày.

- Chúc mừng em, hôm nay là ngày em xuất viện rồi. - Uy Phong ôm một bó hoa hồng đỏ tặng cô.

- Cảm ơn anh, tôi cũng quá chán mùi vị ở nơi này quá rồi.

- Anh đã sai người dọn dẹp cho em một phòng trong biệt thự nhà họ Uy rồi, thủ tục xong anh sẽ đưa em về đó.

- Trước kia tôi ở nhà của anh sao, chúng ta đâu đã kết hôn. - Cô đáp.

- Không,trước kia em cùng Ngọc Diệp ở một căn nhà nhỏ. Nhưng sau vụ tai nạn đó, Ngọc Diệp chuyển về ở cùng ông nội… còn căn nhà cùa em cũng đã bị giải tỏa rồi.

Trên chiếc xe hơi màu đen quen thuộc của Uy Phong, Ngọc Hân xoay đầu nhìn về phía cửa sổ ngắm nhìn thành phố lớn với những tòa cao ốc cao vun vút, những trung tâm thương mại sầm uất. Cô suy nghĩ về nhiều việc, giữa cái thế giới chật chội và đông đúc… liệu cô có thể tìm ra cha của đứa trẻ này hay không, ít ra cô cũng muốn biết được lí do người ấy bỏ rơi mẹ con cô.

Chiếc xe lái vào biệt thự nhà họ Uy, anh dẫn cô vào căn phòng dành riêng cho cô… một căn phòng màu trắng tinh khôi… mọi thứ đều được sắp xếp tinh túy đẹp mắt… Ngọc Hân khá hài lòng về căn phòng trước mắt mình.

Từ phía sau, bàn tay Uy Phong ôm lấy cô… đôi môi khẽ nói: “ Hân, cuối cùng em cũng đả trở về.”

Cô lặng người… nghe trái tim thổn thức…

Anh bước lên một bước, xoay người đối diện cô… đưa bàn tay cô lên ngực anh..

- Em hãy nhắm mắt lại và cảm nhận trái tim anh đang lỗi nhịp vì em. Ngọc Hân, bỏ qua sự gián đoạn… chúng ta tiếp tục yêu nhau thôi.

Uy Phong ngiêng người một chút… đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng quyến luyến…

Nụ hôn của họ kéo dài vài giây… bỗng nhiên cô đẩy anh ra… không dám nhìn anh mà nói: “ Phong, em xin lỗi… em chưa sẵn sàng.”


Chương 68: Tìm cha cho đứa trẻ
Triệu Quốc…

Dù chư thần đều hối thúc Hoàng thượng lập hoàng hậu để sinh con, tìm người nối dõi dòng họ Triệu. Nhưng Tuấn Phong một lòng nghĩ về người phụ nữ mang tên Tịnh Yên, lại nhớ đến lời hứa của bật minh quân chính là phong nàng làm hoàng hậu. Hậu cung vắng lạnh không có một bóng hồng, Hoàng thượng ngày đêm phiền muộn vì những tin tức về Tịnh Yên đều đi vào ngõ cụt.

- Hoàng thượng, Đồng Long đã được nô tài triệu đến cung Thượng Uyển. - Tiểu Lôi Tử từ bên ngoài bước vào.

- Cho vào. - Tuấn Phong nói.

Đồng Long được mời vào bên trong cung, cũng một phần đoán biết được vì sao Hoàng thượng lại cho triệu cậu vào nơi này, có lẽ là liên quan đến tỷ tỷ. Kể ra, tỷ tỷ cũng quá nhẫn tâm lại ra đi khi Hoàng thượng một lòng sủng ái.

- Đồng Long tham kiến Hoàng thượng. - Tiểu Long quỳ gối.

- Bình thân. - Tuấn Phong đáp. - Tiểu Lôi Tử, mang ghế mời ngồi.

Khi cả hai cùng an tọa, Tuấn Phong cho những người bên trong lui ra ngoài, chỉ còn một mình anh và Đồng Long. Trước kia, khi Tịnh Yên mất tích Đồng Long từng nói ra những điều kìa lạ, mọi tìm kiếm đều trở nên vô vọng… chỉ còn một cách duy nhất là hỏi vị tiểu huynh đệ này.

- Đồng Long, noi1 cho Trẫm biết tất cả những gì khanh biết về Tịnh Yên.

- Muôn tâu Hoàng thượng, Tịnh Yên tỷ tỷ không có họ hàng với Đồng gia thần… chỉ là ngày trước còn ờ huyện Thái Hòa, Đồng Long vô tình gặp tỷ ấy bị ngất trong rừng sâu nên đưa về nhà chăm sóc. - Đồng Long đáp. - Sau đó vì không có nơi nào để đi, nên cha mẹ thần đã nhận tỷ ấy làm con nuôi.

- Khi nàng ấy mất tích, khanh đã từng nói với Trẫm những điều rất kì lạ… nói cho Trẫm biết, những điều đó là sự thật sao?

- Muôn tâu Hoàng thượng, Đồng Long tuy còn nhỏ tuổi nhưng hiểu được đáo lý quân pháp… nào đâu dám dối gạt người. - Đồng Long quỳ xuống. - Khi thần gặp tỷ ấy trong rừng, cũng là môt cơn gió lốc cuồng phong hệt như khi tỷ ấy mất tích… thần dám nghĩ, Tịnh Yên chính là đã quay về nơi mà tỷ ấy đã đến.

- Vậy có nghĩa là, dù trẫm có tìm kiếm cả Triệu quốc cũng không thể tìm ra Tịnh Yên ư?

- Hoàng thượng, đó chỉ là những gì Đồng Long suy đoán… xin người đừng quá u sầu mà tổn hại long thể.

Dù không muốn tin những lời Tiểu Long nói, nhưng với bao nhiêu ngày tháng trôi qua, không nơi nào là không ban lệnh tìm người đều không có kết quả. Tiểu Long cũng không có lí do gì để lừa gạt anh, anh lại càng không tin một đứa trẻ lại có gan bịa ra một câu chuyện khó tin đến như vậy. Đúng vậy, nàng hệt như một vị tiên nữ… mang đến cho Tuấn Phong một cảm xúc kì lạ, dù nàng có cải nam trang cũng khiến trái tim anh xuyến xao khó cưỡng… được gặp gỡ nàng chính là may mắn nhất cuộc đời này.

Say trong men rượu, Triệu Tuấn Phong không đêm nào không mượn rượu giải sầu để vơi bớt sự thương nhớ với Tịnh Yên… Nằm trên long sàn, Tuấn Phong nhớ đến nụ cười khuê các của Tịnh Yên xinh đẹp , tính cách tinh nghịch của một Đồng Lân không biết trên dưới.

- Hoàng thượng, hoàng thượng… - Một gióng nói khe khẽ bên tai Tuấn Phong, nhẹ nhàng đầy ngọt ngào.

Tuấn Phong nghe tiếng gọi của ai đó bên tai mình… men say thấm vào người không thể nhỉn rõ ràng bóng người đang đứng trước mặt. Đèn trong phòng bỗng nhiên không còn sáng nữa, chỉ thấy một bóng người mặc trang phục của tiểu thái giám đang bên cạnh anh.

- Ngươi là ai? - Tuấn Phong không thể nhìn ra.

- Người không nhận ra muội ư, muội là Đồng Lân đây. - giọng nói nhỏ nhẹ.

Tuấn Phong không kiềm được cảm xúc nhanh chóng ôm lấy người trước mặt vào lòng mà ngỡ như chính là Đồng Lân thật sự… Có phải đây là một giấc mơ và nàng đã quay về tìm Trẫm ư?

- Tịnh Yên… ta rất nhớ nàng. - Tuấn Phong ôm siết vào lòng, chỉ lo sợ mọi thứ tan đi như bọt biển, sợ mất đi cô một lần nữa.

- Hoàng thượng, thiếp cũng rất nhớ chàng.

- Nếu đây là một giấc mơ, ta nguyện không bao giờ tỉnh lại để được ôm lấy nàng mãi mãi… Tịnh Yên, ta yêu nàng.

- Thiếp yêu chàng, Tuấn Phong…

Tuấn Phong nhìn vào gương mặt người đối diện, không thể nào nhìn rõ ràng gương mặt cô… chỉ cảm nhận được mùi hương trên cơ thể cô. Anh hôn lên môi cô một bằng tất cả tình yêu, mong nhớ và chờ đợi… Tuấn Phong từ từ trút bỏ toàn bộ xiêm y… lao vào cuộc ân ái mặn nồng cùng nữ nhân mà anh cho rằng chính là Tịnh Yên quay về.

Từ sau lần trọng thương, Tuấn Quốc vô cùng ân hận vì đã quá khinh địch để xảy ra cớ sự vừa rồi, và để lạc mất Tịnh Yên chính là sai lầm lớn nhất mà anh mắc phải. Anh đứng trước vườn hoa trong phủ vương gia mà trước kia do chính tay Tịnh Yên chăm sóc, trong lòng day dứt vì bản thân không đủ tài sức mà bảo vệ cho cô.

Bên ngoài, người hầu đến báo Thanh Vân công chúa đến tìm, Tuấn Quốc cảm thấy có chút kì lạ, tiểu muội đã thành thân ra khỏi cung, không phải trước kia suốt ngày đòi ra khỏi cung… nay đã thỏa theo ý muốn lại quay về hoàng cung nhanh như vậy… còn đến tìm anh từ rất sớm.

- Tứ ca… tứ ca… - Thanh Vân nhanh chóng chạy đến bên Tuấn Quốc mà nói.

- Thanh Vân, muội đã quên rằng muội đã thành thân rồi ư… từ đi đứng ăn nói phải cẩn thân. - Tuấn Quốc đáp.

- Đây là phủ vương gia không phải là phủ của nhà họ Hán… - Thanh Vân giận dỗi. - Ngay cả huynh cũng muốn ức hiếp muội.

- Nào, sớm như vậy muội đến tìm huynh có việc gì?

- Huynh không biết gì sao, muội đã vào cung từ đêm qua nên hôm nay đến thăm huynh sớm như vậy. - Thanh Vân mỉm cười. - Đêm qua muội đã giúp Hoàng thượng một việc, có lẽ cũng là việc tốt cho Triệu quốc.

Tuấn Quốc nghi ngờ nhìn về phía Thanh Vân, muội ta không bày trò nghịch phá thì đã may mắn, lại còn dám nói là giúp cả quốc gia.

- Muội lại gây ra chuyện gì sao? - Tuấn Quốc mỉm cười nói.

- Tứ ca, huynh chỉ xem thường muội. - Thanh Vân đáp. - Huynh không thấy, từ khi Tịnh Yên không còn ở bên cạnh Hoàng huynh ngày đêm phiền muộn, trên mặt không có lấy một nụ cười… ngay cả nữ nhân khác cũng không để mắt đến nữa.

- Ta cũng rất lo lắng cho Hoàng thượng.

- Vậy nên muội đã suy nghĩ rất kĩ càng, Tuyết Sương trước kia cũng là một thời cùng Hoàng huynh có tình cảm tốt đẹp. Vậy nên, có lẽ tỷ ấy chính là người có thể mang Hoàng huynh quay trở về trước kia, mọi u sầu sẽ không còn nữa.

- Vì sao muội lại nhắc đến Tuyết Sương… - Tuấn Quốc cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

- Đêm qua… Tuyết Sương đã đến cung Thượng Uyển hầu hạ Hoàng huynh… Muội nghĩ hoàng huynh sẽ không đối tệ với tỷ ấy.

Tuấn Quốc tức giận nhìn về phía Thanh Vân:” Muội… muội… đã gây ra đại họa rồi, vì sao lại làm việc không chút suy nghĩ như vậy? Trước đây muộn bày trò phá phách, ta đã quá nuông chiều để muội quá tự tung tự tác… nay gây ra chuyện lớn như vậy, ta thật không thể nào bỏ qua được.”

Từ nhỏ đến lớn, dù cô có gây ra chuyện gì đều được Tuấn Phong và Tuấn Quốc che chở, đây chính là lần đầu tiên cô nghe Tuấn Quốc lớn tiếng với cô như vậy. Cô cũng chỉ nghĩ cho Hoàng huynh, cũng nghĩ cho Triệu quốc này cần một người con trai nối dõi… Tuyết Sương trước kia dù sao cũng ở bên cạnh bọn họ lâu như vậy, không tin tưởng cô ấy lại giao hậu cung kia cho ai.

- Tứ ca… huynh sao vậy hả… chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là sự thật, huynh có tình cảm với Tuyết Sương nên không muốn tỷ ấy đến bên Hoàng huynh. - Thanh Vân hét lên. - Huynh cũng chỉ nghĩ cho bản thân, không hề yêu thương Hoàng huynh, không nghĩ cho Triệu quốc.

Tuấn Quốc tức giận… đưa tay muốn tát Thanh Vân cho tiểu muội này tỉnh ra… nhưng đưa lên lại không thể ra tay, chỉ trách Tuyết Sương kia quá giả tạo và tiểu muội quá ngây ngô để cô gái đó qua mặt… Trời đã sáng, chuyện gì xảy ra có lẽ cũng đã xảy ra… với bộ não cáo già của cô ta, có lẽ Hoàng huynh cũng đã mắc bẫy.

Tuấn Phong tỉnh lại… trải qua một giấc mơ quá sức ngọt ngào kia anh cảm thấy tinh thần vô củng thoải mái. Nhưng khi mớ mắt ra, nữ nhân bên cạnh không mảnh vải che thân trước mặt không phải là Tịnh Yên của anh, mà chính là Tuyết Sương… khiến anh vô cùng bối rối.

- Hoàng thượng, chàng đã dậy rồi. - Tuyết Sương mỉm cười ngắm nhìn anh.

- Cung phi Tuyết Sương… vì sao nàng ở nơi này. - Tuấn Phong kinh ngạc.

- Chàng không nhớ gì sao? - Tuyết Sương mỉm cười trong hạnh phúc. - Đêm qua, thiếp đã trở thành người phụ nữ của chàng.

Tuấn Phong ôm đầu nhớ lại chuyện đêm qua… nữ nhân mà anh triền miên gọi tên Tịnh Yên không phải là cô ấy… mà lại là Tuyết Sương ư… chuyện gì đã xảy ra.

- Cung phi Tuyết Sương… vì sao nàng lại có mặt ở nơi này… đây là Hoàng cung của Trẫm, Trẫm cũng không hề truyền nàng đến. - Tuấn Phong mặc lại y phục. - Nàng dám giả dạng Tịnh Yên mà lừa gạt trẫm ư?

Tuyết Sương quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “ Hoàng thượng, thiếp không cố tình làm như vậy… chỉ do hằng ngày nhìn thấy Hoang thượng chau mày buồn bã… Tuyết Sương chỉ muốn được hầu hạ Hoàng thượng… không hề nghĩ đến việc giả ai khác.”

- Hoàng thượng, Tứ vương gia cầu kiến. - Tiểu Lôi Tử bên ngoài nói vào.

- Trẫm còn nghĩ ngơi, không gặp bất kì ai. - Tuấn Phong không muốn Tuấn Quốc biết chuyện, đệ ấy sẽ không hiểu cho anh.

- Muôn tâu Hoàng thượng, Tứ vương gia nói rằng có chuyện liên quan đến người tên Tịnh Yên cần bẩm báo. - Tiểu Lôi Tử lại nói.

Nhìn thấy Tuyết Sương đã mặc trang phục tiểu thái giám nghiêm chỉnh… Tuấn Phong cho truyền Tuấn Quốc vào bên trong để hõi chuyện, thật sự có tin của Tịnh Yên ư?

- Tuấn Quốc tham kiến Hoàng thượng.

- Tứ đệ, có tin tức gì của Tịnh Yên ư? - Tuấn Phong nhanh chóng hỏi.

- Hoàng thượng, vì sao cung phi Tuyết Sương lại ở đây? - Tuấn Quốc nhìn về phía Tuyết Sương nói. - Thần đã biết hết mọi chuyện, Tuấn Quốc đến đây chỉ xin Hoàng thượng xữ tội đã không cho canh gác nghiêm ngặt, để có kẻ mang tâm địa xấu xa đến gần người.

Thanh Vân từ bên ngoài cũng bước vào, quy xuống mà nói: “ Là lỗi của Thanh Vân.”

Nhìn thấy Thanh Vân, Tuyết Sương lại nhanh chóng quỳ xuống mà nói: “ Không liên quan đến muội ấy, là một mình Tuyết Sương làm thì một mình thiếp chịu. Là thiếp tự ý cải trang thái giám lẻn vào cung của người, chỉ là một mình thiếp mà thôi.” - Sau đó nhìn về phía Thanh Vân mà lắc đầu.

- Hoàng thượng, xin người định tội cho cung phi Tuyết Sương. - Tuấn Quốc nói.

Tuấn Phong nhìn về phía Tuyết Sương đang khóc cảm thấy xót xa, là đấng nam nhân chính anh là người có lỗi trong chuyện này. Chỉ là vì sao nàng ta lại làm như vậy, thật là khó cho anh, ngay cả Tuấn Quốc cũng là đang làm khó anh, phải dùng luật mà thi hành.

- MAng cung phi Tuyết Sương nhốt vào tẩm cung Nguyệt cát mà ăn năn hối tội. - Tuấn Phong nói. - Mang đi.

- Đội ơn Hoàng thượng đã tha mạng. - Tuyết Sương cúi đầu quỳ gối, sau đó được thị vệ mang đi.

Tuấn Quốc đưa mắt nhìn theo Tuyết Sương… xem như đã không còn mối nguy hại nào, cho người phụ nữ ấy làm mẫu nghi thiên hạ, thật không thể được.

Vì chuyện lần đó, Thanh Vân luôn dằn vặt bản thân vì không cùng chịu tội cùng Tuyết Sương. Ở trong Hán phủ đều ngây người suy nghĩ, ngay cả Tuấn Quốc cũng ra lệnh cho thị vệ cấm cô tự ý vào cung, muốn vào cũng phải thông báo cho anh vì vậy cô muốn đến thăm Tuyết Sương là chuyện không thể.

Một tháng sau, Tuấn Phong và Tuấn Quốc đang cùng nhau luyện kiếm tại ngự hoa viên… Tiểu Lôi tử hớt hải chạy đến bên cạnh Tuấn Phong mà nói: “ Hoàng thượng, không xong rồi, không xong rồi.”

- Có chuyện gì. - Tuấn Phong không ngừng luyện kiếm mà hỏi. - Ngươi thật to gan, những lúc ta đang luyện kiếm dù có chuyện gì cũng không được làm phiền.

- Hoàng thượng, Tuyết Sương cung phu ngất xĩu ở cung Nguyệt cát… thái y nói cung phi có hỷ mạch.

Anh em nhà họ Triệu ngay lập tức ngưng lại mọi hoạt động, nhìn về phía Tiểu Lôi Tử:” Ngươi vừa nói gì?”

- Muôn tâu Hoàng thượng, Cung phi Tuyết sương đã mang thai.”

***************************

Năm 2015…

Ngọc Hân quay về biệt thự nhà họ Uy cũng được một thời gian, Uy Phong đối với cô rất tốt và cô cũng cảm nhận được điều ấy. Chỉ là Ngọc Hân có một nỗi niềm trong lòng không biết tỏ cùng ai… Cô ngồi một mình trên chiếc xích đu ngoài vườn, nhìn mọi thứ đều như vô hồn.

- Ngọc Hân, con đang làm gì ở đây. - Uy lão gia từ xa nhìn thấy cô, bước tới mà hỏi.

- Ông, con chào ông. - Cô lẽ phép cuối đầu chào.

- Dù con không nhớ ta, nhưng bản tính của con vẫn không thay đổi, rất lễ phép. - Uy lão gia mỉm cười.

- Dù con không nhớ nhưng con cảm nhận được trước kia mọi người rất yêu thương con, thời gian qua sống ở đây con luôn được sự quan tâm từ ông, Uy Phong, Uy Vũ và cả Ngọc Diệp.

- Ngọc Hân, con xứng đáng được như vậy… Ta hy vọng con sẽ hạnh phúc và có một cuộc sống yên bình. Dù con có quyết định ở bên Uy Phong hay không, con đều xứng đáng có được hạnh phúc.

- Con cảm ơn ông. - Cô khẽ mỉm cười nhẹ, ánh nắng ban chiều xuyên xa khẽ quá chạm vào gương mặt buồn bã của cô.

Buổi tối, khi Uy Phong đang ngồi trong phòng làm việc, gần đây Phong Vũ có khá nhiều công việc cần anh giải quyết, một mình anh không tự mình giả quyết ở công ty đành mang về nhà. Nhắc đến Uy Vũ lại lắc đầu, hắn ta lại quay về cái bản tính ăn chơi và không màng thế sự.

- Em có thể vào không? - Ngọc Hân mang một tách trà đứng bên ngoài phòng làm việc cuả anh.

- Hân, em vào đi. - Uy Phong mệt nhoài, đưa mắt rời khỏi máy tính.

- Em biết anh bận, nhưng em có việc muốn nói với anh. - Cô đặt tách trà lên bàn.

- Em nói đi. - Anh gập chiếc laptop lại, chăm chú nghe cô nói.

- Em muốn tìm cha của đứa bé trong bụng em. - Cô sờ vào bụng mình mà nói.

Uy Phong lặng người…

- Người đàn ông đó là người như thế nào, vì sao lại bỏ rơi em khi em đã mang giọt máu của anh ta… và vì sao em lại mất hết kí ức mà ngất trước nhà họ Ngô. - Cô nói tiếp. - Đó là tất cả những khuất mắc trong lòng em, em cần phải làm rõ mọi chuyện trước khi bắt đầu mọi thứ.

- Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ giúp em. - Uy Phong nói, sau đó nắm lấy đôi tay cô. - Em đừng nghĩ nhiều mà ảnh hướng đến đứa trẻ.

- Cảm ơn anh. - Cô khẽ đáp. - Em… còn một việc muốn nói.

- Anh vẫn đang nghe. - Anh vuốt mái tóc của cô. - Tóc em đã dài rồi, đúng là thời gian chúng ta cách xa nhau quá dài…

- Uy Phong, vì sao anh lại yêu em, em mang thai của một người đàn ông khác, em cũng không xinh đẹp, không giỏi giang… lại không thể nhớ ra anh, vậy vì sao anh vẫn cứ yêu em?

Uy Phong nhìn vào đôi mắt cô khẽ mỉm cười sau đó nhẹ nhàng ôm cô mà nói:” Vì em là Ngọc Hân, chỉ đơn giản là như vậy.”


Chương 69: Trò đùa của y Vũ
Trường trung học Đại Uy.

Một nữ sinh trung học bước xuống từ một chiếc xe hơi đời mới, đôi môi đỏ chói, gương mặt được đánh một lớp phấn dày đặc, chiếc váy không thể nào ngắn hơn nữa cộng với chiếc áo đồng phục được chỉnh sữa ôm sát cơ thể… Cô nàng được sự trầm trò của tất cả nam sinh trong trường, mọi ánh mắt đều hướng về cô gái xa lạ kia.

- Cô ấy là diễn viên đang lên đấy, ôi ôi… cô ta là đang đi học hay đi diễn vậy chứ. - Một nữ sinh đứng phía ngoài khẽ nói/

- Nhưng phải công nhận là cô ta rất đẹp mà, cô ta đang học trường Quốc tế … vì sao lại chuyển đến Đại Uy nhỉ.

- Nghe đồn, là có mối quan hệ với Uy Vũ. - Một nữ sinh khác nói. - Paparazzi đã chụp được một bức ảnh cho thấy hai người họ khá thân mật trong club.

- Thì ra là có Phong Vũ chống lưng, hèn gì lại nổi lên nhanh như vậy.

Mọi lời bán tán ra vào, tuy nhiên ánh mắt của bọn họ vẫn không rời được trước sự xinh đẹp của cô học sinh chuyển trường này.

Bích Trân đừng phía sau những đám người đang bàn tán kia, cô khoanh tay lại nhìn về phía cô gái trước mặt với ánh mắt đầy nét ghen tỵ, cô khẽ nói nhỏ chỉ đủ mình cô nghe thấy:” Chân dài, da trắng, dáng đẹp, mặt xinh… chắc đây là hình mẫu của anh ta rồi.” Sau đó lại chẳng buồn bận tâm mà bước về lớp học của mình, trên vai vẫn đeo chiếc balo hình mèo Kitty và mái tóc vẫn kẹp chiếc kẹp quen thuộc.

Đang ngồi trong lớp học, giáo viên chủ nhiêm bước vào lớp kèm theo phía sau là cô gái xinh đẹp gán mác bạn gái Uy Vũ vừa xuất hiện ở cổng trường. Cả đám con trai trong lớp cô rú lên như khỉ, kiểu như chưa bao giờ được nhìn thấy con gái. Con Bích Trân, vẫn nhàm chán quay mặt ra cửa sổ.

- Đây là Cẩm Nhung, từ hôm nay bạn ấy sẽ là thành viên của lớp chúng ta. - Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu.

Sau màn giới thiệu về bản thân, giao viên chủ nhiệm cho Cẩm Nhung tùy ý lựa chon chổ ngồi trong những chiếc bàn còn trống, không ngờ Cẩm Nhung lại từ tư tiến về phía Bich Trân trong tiếng mời gọi của những bạn học nam. Bích Trân có chút ngạc nhiên nhìn về phía Cẩm Nhung, cô dường như không thích điều đó mà khẽ nói:” Bên kia vẫn còn chổ trống kìa.”

Cảm Nhung nhoẻn môi cười, sau đó vẫn một mực ngồi bên cạnh Bích Trân dù cho cô bạn học này có tỏ ra khó chịu thế nào. Thật ra Bích Trân là một cô gái không nhỏ nhen ích kỉ, thấy người khác đẹp mà tỏ ra ranh ghét, chỉ là cô ta được đồn thổi chính là bạn gái của Uy Vũ mà trong lòng vô cùng khó chịu.

- Xin chào, cậu là Bích Trân phải không? - Cẩm Nhung nhoẻn môi cười chào hỏi, nụ cười đó phải công nhận một điều chính là rất đẹp.

- Chào. - Bích Trân đáp. vờ nhìn vào quyển sách dưới bàn nhưng nghĩ lại, vì sao cô gái nổi tiếng này lại biết một người bình thường như cô, Bích Trân ngẩng mặt lại hỏi. - Nhưng vì sao cậu biết tên tôi.

- Vũ có lần nhắc đến cô với tôi, nhưng xem ra anh ấy nói không đúng rồi, bên ngoài cô cũng không đến nỗi tệ như lời anh ấy nói. - Cẩm Nhung vẫn tươi cười.

- Anh ta lúc nào chẳng chê bai người khác. - Trong lòng có chút nóng giận.

Cô cũng không muốn nói chuyện với Cẩm Nhung này nhiều, vì xung quanh có rất nhiều người đang bắt chuyện với cô ta. Bích Trân cảm thấy thế giới của mình bị xáo động, những ánh mắt hướng về Cẩm Nhung nhưng cô có cảm giác thật khó chịu.

Giờ ra chơi, bỗng dưng chiếc bàn học thường ngày không một ai chú ý đến lại bị một đám người quay quanh, cô khó chịu nên bỏ ra khỏi lớp mà đứng ngoài hành lang phía sau trườngnhìn xuống sân trường rộng để tìm sự tĩnh lặng. Mọi thứ đều bị thu nhỏ dưới mắt cô, những lúc cô đơn thế này Bích Trân lại nhớ đến mẹ, những kỉ niệm ngày xưa khi cô còn bé.. người phụ nữ lần đó gặp gỡ liệu có phải là mẹ hay không, hoặc chỉ là cô nhìn nhầm…

- Đại tiểu thư đứng đây một mình khóc lóc ư, xem ra đang đau lòng vì Uy Vũ đã có bạn gái mới. - Một top nữ sinh trông hung tợn tiến về phía cô.

- Mày thấy Cẩm Nhung kia chưa, xinh đẹp tài giỏi… còn mày, chỉ là một con nhỏ kẹp tóc hình mèo. - Một cô gái khác cười lớn.

- Có lẽ đang tự cảm thấy bản thân mình thua kém nên ở đây một mình xấu hổ.

Bích Trân nhàm chán với những kiểu nói khích này, cô không đáp cũng không buồn nhìn mặt nhưng cô gái trước mặt, xem nhưng không quan tâm và chưa nghe thấy điều gì mà bước ngang trước mặt các cô gái ấy.

Một bàn tay từ phía sau nắm lấy tóc cô mà kéo ngược về phía sau… Bích Trân đau đến mức không thể không thoái lùi. Cô hét lên nhưng phía sau trường khá khuất người qua lại, bọn chúng nắm tóc rồi đẩy cô ngã xuống nền đất.

- Các người muốn gì chứ. - Cô vuốt lại mái tóc của mình. - Làm bẩn đồng phục của tôi rồi.

- Vừa xấu xí vừa phách lối, mày nghĩ mày lảng vảng ở Đại Uy sẽ gây được chú ý của Uy Vũ ư? - Cô gái đưa chân mình đạp bẩn chiếc áo trên người cô, người vậy quanh quá đông lại một mình cô yếu thế… Bích Trân tuy chóng trả nhưng vẫn không thể thắng được sức của đám đông.

Một lần nữa vì tên Uy Vũ lạnh như băng kia, cô lại bị bọn người trong Đại Uy ức hiếp… Phải chi cô là bạn gái, người anh ta yêu thương dù bị như thế cũng không có gì để ấm ức, đằng này cô và anh là mối quan hệ không đến mức bạn bè thông thường… bị báo chí lôi lên cùng nhau trong một vài tin… thế là cô phải chịu cảnh này sao? Vì sao không phải là một đám nam nhân vì cô mà đánh tên Uy Vũ kia tơi tả, thật không công bằng.

- Này, các cậu làm gì vậy hả. - Giọng nói của Cẩm Nhung vọng lại.

Bọn người kia nhìn thấy Cẩm Nhung, không muốn đụng vào người nổi tiếng liền bỏ đi… để Bích Trân ở lại với vài vết thương và bộ đồng phục đầy vết bẩn. Bọn họ bỏ đi, cô cũng lặng lẽ đứng lên phủi những vệt dơ trên tay rồi đi về phía Cẩm Nhung đang nhìn mình.

- Cậu không sao chứ, mình đưa cậu đến phòng y tế. - Cẩm Nhung hỏi.

- Không cần đâu, hãy xem như cậu chưa thấy điều gì? - Bích Trân nói xong bỏ đi thẳng, bỗng dưng ngừng lại quay đầu về phía sau mà hỏi. - Nhưng… cậu và Uy Vũ đang hẹn hò thật sao?

Cẩm Nhung tỏ nét e lệ mỉm cười:” Chuyện này, không thể nói cậu biết được.”

- Cũng đúng nhỉ, cậu là người nổi tiếng mà. - Cô nhúng vai, có lẽ là bọn họ đang quen nhau rồi… cô nàng ấy, đúng như sở thích của tên háo sắc đó mà.

Cô không về lớp, đi thẳng ra cổng trường vì không muốn mọi người nhìn thấy cô đang thê thảm ra sao, Bích Trân đi chân đất vì đôi giày của cô đã bị bọn chúng vứt vào sọc rác… cô lại đường đường lại đại tiểu thư làm sao có thể lục lọi trong sọc rác được, vậy nên cô chấp nhận đi chân đất dù trông như vậy cô càng thê thảm hơn.

Một vài học sinh còn lảng vảng bên ngoài nhìn thấy Bích Trân như vậy liền buồn cười, cô cũng không còn bận tâm nhiều… Chỉ là khi chưa biết ra khỏi cổng, cô dừng lại không bước tiếp nữa.. trước mắt là một nam thanh niên đang mặc đồng phục Đại Uy, miệng còn ngáp ngủ, đeo chiếc balo màu đen với mái tóc đã đổi thành màu đỏ chói.

- Tôi vừa mới đến trường đã tan học rồi sao? - Uy Vũ đưa mắt nhìn vào đồng hồ đang đeo trên tay.

- Đúng như lời đồn đại, trường này là của nhà anh… muốn đến lúc nào thì đến. - Bích Trân nhìn chằm chằm về phía Uy Vũ.

- Vết thương này, là thế nào. - Uy Vũ đưa tay định chạm vào gương mặt Bích Trân.

Cô liền né tránh bàn tay kia, sau đó lùi về sau một bước: “ Không liên quan đến anh.” - Cô né sang một bên mà bước đi qua mặt Uy Vũ lại nói lớn. - Tôi về trước đây, vào lớp vui vẻ.”

Uy Vũ không nói gì, cởi chiếc áo khoát bên ngoài của mình đi theo phía sau Bích Trân mà khoát lên che đi những vết bẩn trên đồng phục của cô: “ Cô đã xấu xí rồi, ăn mặc thế này sẽ khiến người đi đường khiếp sợ.”

Bích Trân hất chiếc áo kia ra khỏi cơ thể, làm rơi xuống đất khiến anh vô cùng bất ngờ… trước đây chưa từng đối tốt với ai, không ngờ cô nàng này lại dám từ chối sự quan tâm đó.

- Tôi xấu xí hay xinh đẹp, chân ngắn hay dài, thân hình bốc lửa hay như học sinh cấp một… thì có liên quan tới anh ư, tôi và anh xét ra cũng không có mối quan hệ gì, anh tốt nhất tránh xa tôi ra một chút đi… gặp anh là điều xui xẻo nhất cuộc đời Bích Trân này.

- Này, ai chọc cô điên à… - Uy Vũ hất mặt nói.

- Đúng vậy đấy, tôi chính là đang rất điên tiết lên đây… anh còn dám lảng vảng trước mặt tôi thì đừng trách sao tôi độc miệng. - Bích Trân lại mắng.

Lần nào chạm mặt, cũng bị cô gái này mắng không kịp vuốt mặt, anh hừ lạnh không chấp nữ nhi lại nói: “ Đã không được xinh đẹp, còn quá hung dữ… tôi đang tự hỏi kẻ xấu số nào sẽ làm bạn trai cô.”

- Đồ chết bằm, đi chết đi. - Bích Trân nghe xong liền tức giận quá mức, nhìn xung quanh liền nhìn thấy một viên đá dưới sân liền lượm lên chọi mạnh về phía anh.

Uy Vũ bất ngờ bị công kích, không kịp trở tay ăn trọn cục đá kia vào ngay mặt… là vị trí rất gần mắt…

- Á… á… cô giết người à. - Anh đau đến mức ôm mắt mình mà nói. - Mắt của tôi, cô phải chịu trách nhiệm… mau đưa tôi đến bệnh viện.

Không ngờ sau một vài giây mất bình tĩnh, cô đã gây ra một chuyện kinh khủng như vậy… Bích Trân cuống cuồng đỡ Uy Vũ đi ra xe, lệnh cho hai người bảo vệ nhanh chóng đến bệnh viện.

- Tôi… tôi… xin lỗi, tôi không có ý đâu, anh không sao chứ. - Cô lo lắng.

- Mắt tôi… đau quá… không phải là bị mù rồi chứ… đau quá đi…- Uy Vũ bụm mắt mình lại, liên tục kêu gào.

Trong lòng Bích Trân càng lo lắng hơn, đưa anh vào phòng cấp cứu cô ngồi bên ngoài liên tục cầu nguyện cho Uy Vũ được bình an.

- Ông trời ơi, tuy anh ta có hách dịch, có kiêu căng, có xem thường người khác tự tung tự tác, xem bản thân anh ta là trên hết và hạ thấp người khác nhưng dù sao anh ta cũng không làm gì sai trái, cũng đã giúp đỡ người khác rất nhiều… xin ông đừng hại anh ta mất đi ánh sáng, cùng lắm để trên gương mặt vài vết sẹo để bớt phách lối với dung mạo của anh ta mà thôi, con cầu xin ông. - Bích Trân chắp tay khấn cầu.

Uy Vũ nhìn thấy cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại thì mở bàn tay mình ra… thì ra chỉ là vết xước nhẹ gần vùng mắt thôi không có gì nghiêm trọng. Nhưng anh yêu cầu bác sĩ băng mắt lại cho mình, còn căn dặn phải nói bệnh trạng rất nguy kịch trước mặt Bích Trân đề trêu chọc cô gái thích mắng chửi người khác đó.

- Bác sĩ, anh ấy không sao chứ. - Bích Trân nhanh chóng hỏi.

Vị bác sĩ tỏ ra buồn bã lắc đầu nói: “ Vết thương rất nghiêm trọng, mắt của anh ta có thể sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng nữa….”

- Không phải là… nặng đến mức ấy chứ. - Bích Trân kinh hoàng… không đứng vững.

Cô ngồi bên cạnh Uy Vũ, lần này là thật sự đau lòng vì bởi cô mà anh mất đi một thứ quan trọng nhất đối với con người… Anh ta có lẽ sẽ rất sock khi biết được việc này, là một thanh niên tuấn tú đầy tự tin nay trở thành một kẻ mù… có lẽ anh ta sẽ không thể vượt qua.

- Uy Vũ… tôi xin lỗi. - Bích Trân buồn bã nói.

- Không sao, có lẽ sẽ nhanh chóng khỏi thôi. - Uy Vũ đáp.

- Vũ… anh phải bình tĩnh… nhất định phải bình tĩnh. - Bích Trân chủ động nắm chặt tay anh.

- Có chuyện gì sao? - Uy Vũ vờ như không biết.

- Mắt của anh… sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. - Bích Trân nói xong liền bật khóc, cô sợ anh không chịu nỗi đã kích này mà ôm chầm lấy anh. - Tôi xin lỗi… tôi không có ý đâu… Anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, chỉ xin anh đừng quá đau buồn, anh vẫn còn một mắt để nhìn thấy mọi thứ… đừng quá bi quan, được không Uy Vũ.

Uy Vũ được cô ôm vào lòng, anh hơi khẽ cười định kết thúc màn diễn nhưng khi nghe cô nói là muốn cô ta làm gì cũng được liền thay đổi quyết định. Uy Vũ vờ như đau khổ tột cùng, anh đẩy cô ra mà nói: “ Tôi đã là một kẻ khuyết tật, sẽ không còn ai quan tâm đến tôi nữa… còn cô, cô sẽ hy sinh bản thân mà ở bên cạnh tôi chứ.”

Bích Trân lau đi giọt nước mắt mà đáp: “ Là lỗi của tôi, tôi sẽ nhận trách nhiệm những gì mình đã làm… Tôi sẽ ở bên cạnh anh, cho đến khi nào anh không cần tôi nữa.”

- Thật không, cô sẽ không chê bao tôi sao? - Uy Vũ đóng kịch.

Bích Trân gật đầu…

Uy Vũ không nhịn được cười nên ôm chầm lấy cô… Cô gái thì đau lòng khóc hết nước mắt vì lỗi cô gấy ra quá lớn không gì có thể bù đắp, còn anh chàng kia lại khoái trí với trò đùa quá ác này.

**************************

Dù thuê rất nhiều thám tử đề điều tra về cha của đứa bé trong bụng Ngọc Hân là ai nhưng mọi thứ đều đi vào trong ngõ cụt, không ai có bất cứ thông tin gì về cô… Họ chỉ bắt đầu nhìn thấy cô khi cô ở nhà họ Ngô… còn lại mọi thông tin đều mù tịt.

- Tổng giám đốc Uy, lần này chúng tôi xem như chịu thua… không thể tìm ra tung tích của cô gái ấy trong khoảng thời gian anh đưa ra. - Vị thám tứ lắc đầu nói.

- Bên anh không phải rất giỏi về chuyện này sao, một cô gái đơn thuần như cô ấy… lại làm khó các anh ư?

- Tôi thật sự xin lỗi tổng giám đốc Uy, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Tiền thám tử ra về, Uy Phong những ngày qua cũng khá đau đầu vì chuyện này, nhưng vì là điều Ngọc Hân mong muốn anh nhất định phải thực hiện được. Văn phòng thám tử vừa rồi là văn phòng thứ 5 anh tìm đến, tất cả các nơi đều lắc đầu không thể điều tra ra.

- Uy Phong, nếu không thể tìm ra thì đừng tìm nữa. - Cô nhìn nét mặt căng thẳng của Uy Phong liền nói, anh đã có quá nhiều việc ở Phong Vũ… không thể để anh lo lắng về việc của cô nữa.

- Anh sẽ tìm thám tử khác, rồi sẽ nhanh chóng có kết quả. - Uy Phong đáp.

Cô lắc đầu, đi về phía anh:” Những người giỏi nhất anh đều tìm đến, em cũng không còn muốn tìm kiếm người đàn ông đó nữa… bỏ mặc mẹ con em không quan tâm tìm kiếm, chắc chắn là người không tốt.”

- Vậy nên anh càng phải truy tìm hắn ta, cho hắn ta một bài học. - Uy Phong nói.

Cô mỉm cười lắc đầu:” Không nói chuyện đó nữa, ngày mai em ra ngoài gặp gỡ một người bạn, bọn em hẹn ở một quán cafe ở đối diện Ngô Kiên… ngày mai anh có thể đưa em đến đó không?”

- Ngô Kiên ư… em đến đó để gặp ai? - Uy Phong nghe đến Ngô Kiên liền tỏ ra không vui.

- Là một cô bạn làm cùng em khi em còn làm ở Ngô Kiên… không phải đến gặp Kiến Lương, anh không nên khẩn trương như vậy.

- Mai anh sẽ đưa em đến đó. - Uy Phong đáp. - Sao anh có thể không khẩn trương được chứ, anh không muốn mất đi em và con một lần nữa.

- Em… và con ư? - Cô có chút lạ lẫm…

Uy Phong đưa tay sờ lên chiếc bụng hơi nhô của cô mà nói:” Con của em cũng là con của anh, chính là con của chúng ta.”

Trong lòng cô có cảm giác của sự ngọt ngào, của sự hạnh phúc khi anh quan tâm đến đứa trẻ không phải là của anh, anh yêu có nhiều như thế ư, có thể chấp nhận tất cả vì cô ư?

Bên trong quán cafe quen thuộc trước kia, Mỹ Lệ vui mừng khi không ngờ lại gặp lại cô bạn này sớm như vậy.

- Chiếc áo này, cậu đã mang thai ư? - Mỹ Lệ như hét lên.

- Cậu nho nhỏ thôi. - Ngọc Hân kéo tay Mỹ Lệ.

- Tú Tâm, cậu và Ngô tổng kết hôn chưa bao lâu mà, có phải hai người ăn cơm trước kẻng đó chứ. - Mỹ Lệ trêu chọc.

- Cậu không xem tin tức ư? - Ngọc Hân có chút ngạc nhiên, Mỹ Lệ làm trong Ngô Kiên lại không biết chuyện gì ư?

- Không giấu cậu, ngay hôm mà cậu và tớ tạm biệt nhau… Hôm sau Ngô Kiên bỗng nhiên muốn giảm bớt nhân lực… vậy là tớ bị sa thải. Thời gian sau đó tới chỉ xem tin tìm việc, chạy khắp nơi tìm việc chứ không còn thời gian mà xem đến tin tức.

- Vậy hiện tại cậu làm ở đâu?

- Công việc bây giờ tìm được còn khó hơn leo lên trời, tó hiện đang bán hàng trong một siêu thị mi ni, hôm nay tớ làm ca đêm.

- Nó không phải là ngành nghề của cậu. - Ngọc Hân chợt buồn. - Lương ở đó cậu làm sao có thể nuôi được cha mẹ mình.

- Còn việc còn hơn không mình vẫn đang đợi các công ty khác gọi điện phỏng vấn, nhưng đừng nói về mình nữa. Nói về cậu đi, vì sao không đi nữa, có chuyện gì xảy ra ư?

- Mình là Kiến Lương đã ly hôn rồi, hiện tại mình sống ở nhà một người quen. - Cô đáp.

- Anh ta không những đuổi bớt nhân lực mà còn đuổi cả vợ con đi. - Mỹ Lệ tặc lưỡi. - Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

- Không như cậu nghĩ đâu. - Ngọc Hân đáp.

- Hiện tại cậu đang làm ở đâu, cuộc sống một mình có lẽ rất vất vả phải không… cậu còn phải để dành sinh con nữa… tội nghiệp bạn tôi quá, nhưng mình không có khả năng giúp cậu được. - Mỹ Lệ chợt buồn.

- Mình làm ở một công ty nhỏ, cậu có mang hồ sơ đến đây không… mình sẽ thăm dò xin giúp cậu.

- Ôi! Cảm ơn cậu nhiều lắm. - Mỹ Lệ vui mừng nói.

Trò chuyện cùng Mỹ Lệ một lúc, cô và Mỹ Lệ tạm biệt nhau để cô bạn kia nghĩ ngơi để làm việc vào ca đêm. Cô không quay về biệt thự nhà họ Uy mà cầm tập hồ sơ kia đến trung tâm thương mại Centery để tìm Uy Phong, cô không muốn cô bạn duy nhất này làm những công việc tổn hại sức khỏe và nguy hiểm như vậy…

- Tôi đến tìm tổng giám đốc Uy Phong.

- Xin lỗi, cô có hẹn trước chưa ạ?

Ngọc Hân lắc đầu, vì cô chưa hẹn trước nên bọn họ không cho cô lên gặp Uy Phong. Đó là luật ở nơi này, Ngọc Hân đành dùng điện thoại gọi cho Uy Phong xuống đón mình. Nhưng gọi mãi, Uy Phong không nghe máy của cô… Ngọc Hân cũng không vội nên quay ra phía cửa ra vào, nghĩ rằng tối sẽ nói chuyện này cùng anh.

Cô quay đầu bước đi lại va trúng vào người một cô gái trạc tuổi mình, cô nhìn cô gái kia rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp mặt ở nơi nào. Sau một cậu xin lỗi nhẹ nhàng, cô tiếp tục bước đi… còn cô gái kia đi về phía lễ tân mà nói: “ Xin lỗi, tôi có thể tìm Uy Phong ở đâu?”


Chương 70: Món cháo tình yêu
Chương 70:

- Xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ? - Cô tiếp tân lịch thiệp đáp.

- Tôi không biết là phải hẹn trước, phiền cô báo giúp tôi một câu. - Cô gái kia khẽ nói.

- Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể ạ, chỉ có những ai có hẹn trước trực tiếp với trợ lý tổng giám đốc mới có thể đến gặp tổng giám đốc. - Vị tiếp tân lại đáp.

Ngọc Hân nghe cô gái vừa va vào người cô hỏi gặp trức tiếp Uy Phong thì lấy làm tò mò, cô khựng người lại quay đầu lại nhìn nhưng nhìn mãi cũng không thể nhớ ra đã gặp tại nơi nào rồi. Cô quay nhúng vai tiếp tục bước về phía trước, có lẽ là một đối tác, người quen nào đó trước đây của anh ấy.

Uy Phong từ bên trong khu bách hóa tiến về phía thang máy, quay đầu nhìn xung quanh liền trong thấy bóng dáng của Ngọc Hân đang hướng về phía cửa ra vào. Anh khẽ mỉm cười, nhanh chân bước về phía cô.

- Em làm gì ở đây? - Uy Phong nói vọng.

Ngọc Hân nghe thấy tiếng của anh liền nhận ra mà quay đầu lại…

- Em… - Cô chưa kịp đáp lời...đã nhìn thấy cô gái vừa tìm anh lao đến phía Uy Phong mà ôm chặt một cách quá thân thiết giữa đám đông người qua lại.

Cô không biết phải làm gì, mắt cô có vẻ hoa đi… người đi qua lại nhưng đối với cô như tan biến hết mọi thứ, trước mắt chỉ nhìn thấy cô gái kia đang ôm Uy Phong thật chặt.

- Uy Phong, em rất nhớ anh. - Cô gái kia bật khóc nức nở.

Uy Phong khựng người… nhìn cô gái đang ôm lấy mình, đôi mắt anh như không thể tin vào mắt mình, đôi tay anh rung rung chạm vào gương mặt Minh Minh bằng xương bằng thịt đang xuất hiện trước mặt anh.

- Em là… là… - Giọng nói Uy Phong không còn oai phong như ngày nào, nó lạc đi không phát ra tiếng.

- Em là Minh Minh… anh không nhớ em sao, Uy Phong… thời gian qua em rất nhớ anh. - Minh Minh khóc rất nhiều, cuối cùng trải qua bao nhiêu đau đớn khó khăn, cô cũng đã gặp lại anh.

- Không phải… em… - Uy Phong không thể tin vào mắt mình.

- Em sẽ giải thích… em sẽ từ từ giải thích. - Minh Minh mỉm cười trong nước mắt, một lần nữa tựa vào lòng Uy Phong. - Thời gian qua, em đã cố gắng sống chỉ vì ngày hôm nay, chỉ vì có thể quay về gặp anh.

Tâm trạng của anh không thể lý giải được, anh đưa mắt nhìn về hướng Ngọc Hân thì cô dường như đã biến mất… Anh buông Minh Minh ra chạy về phía cửa ra vào thì đã nhìn thấy Ngọc Hân đang lên một chiếc taxi.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Hạ đặt một tách trà lên bàn nhìn về cô gái xa lạ mà tổng giám đốc đặt cách đưa vào bên trong đón tiếp.

- Em nói đi, thời gian qua em đã ở đâu? - Uy Phong nhìn thấy thư kí Hạ rời khỏi văn phòng liền hỏi.

- Sau khi phát hiện ra căn bệnh quái ác, ba mẹ em đã tìm mọi cách cứu chữa nhưng với nền y học nước nhà mọi thứ dường như là không thể. Lúc ấy em đã rất tuyệt vọng, người em nghĩ đến duy nhất chính là anh, em sợ một ngày nào đó em đi về một nơi thật xa… em sẽ không còn được ở bên cạnh anh nữa. Nhưng rồi bạn của ba em đã giới thiệu cho ông ấy một vị bác sĩ ở singapo, ông ấy nói rằng bệnh của em vẫn còn hy vọng… tuy mong manh nhưng biết đâu sẽ có kì tích.

Uy Phong dần hiểu ra mọi chuyện, nhưng vì sao cô lại không tâm sự với anh mọi chuyện: “ Em nói tiếp đi.”

- Nhưng khoảng thời gian điều trị rất là dài và thật sự cuộc chiến dành lấy sự sống ấy phần thắng về em rất mong manh. Em không muốn anh phải lo lắng cho em, nếu lỡ như em không thể tỉnh lại sau những lần hóa trị… nỗi đau của anh sẽ kéo dài theo những ngày tháng đau đớn đó. Uy Phong, anh biết em rất sợ đau đúng không… nhưng mỗi lần đau đớn em lại nghĩ đến ngày, nghĩ đến ngày chúng ta sẽ gặp nhau, em là một Minh Minh khỏe mạnh bên cạnh anh, em lại cố gắng hết sức mà chóng lại nó.

- Còn cái chết của em. - Uy Phong hỏi.

- Chính là em yêu cầu ba mẹ em làm như vậy, khi đó anh và em đã chia tay… nếu như anh biết vì em bệnh tật mà chia tay có lẽ anh sẽ tự trách bản thân mình. Vậy nên, em muốn để anh ghét em như vậy… để cái chết của em không khiến anh đau lòng.

Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mi Minh Minh rơi ra, anh biết rằng cô gái này đã vì anh mà chịu đựng rất nhiều đau đớn. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt trên bờ mi kia, Minh Minh tựa vào lòng Uy Phong mà nức nở.

- Nhưng hiện tại sức khỏe của em đã ổn rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại… phải không, Phong? - Minh Minh nép đầu vào bờ ngực anh mà nói.

- Minh Minh… anh… - Uy Phong không biết nên nói gì, sự xuất hiện của cô là một việc ngoài dự đoán… và Ngọc Hân, nếu biết Minh Minh quay về cô ấy sẽ ra sao?

- Anh không cần nói đâu… em biết anh vẫn còn độc thân mà… - Minh Minh tinh nghịch nói. - Có phải anh vẫn còn nhớ em đúng không. - Cô đưa gương mặt đối diện anh khẽ cười. - y da, không ngờ sức ảnh hưởng của em lớn như vậy, bao nhiêu nam vẫn nằm trong chổ này của anh. - Chỉ vào bờ ngực.

- Minh Minh… em về nước lâu chưa? - Uy Phong hỏi.

- Em vừa xuống máy bay là chạy ngay đến đây tìm anh. Em đi vài năm mọi thứ đã đều đổi khác đi nhiều, nhưng em tin con người anh là không thay đổi… phải không?

Anh không muốn dập tắc nụ cười kia, cũng không biết phải mở lời về sự xuất hiện của Ngọc Hân như thế nào để cô chấp nhận, Uy Phong không đành nhìn Minh Minh vừa quay về nước lại biết được sự thật về người đàn ông mà cô mong đợi. Chỉ vì, cô đã quá đặt niềm tin vào anh….

- Em nhớ Uy Vũ quá… cậu ấy không giúp anh những việc ở Phong Vũ sao… Em nghĩ với tính cách của Vũ, có lẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi.

- Tối nay em đến nhà anh dùng cơm, có lẽ Vũ gặp em sẽ rất ngạc nhiên. - Uy Phong đáp… anh cũng không muốn giấu cô quá lâu.

Ngọc Hân ngồi trên xe taxi… cô nhớ đến hình ảnh kia, ánh mắt của Uy Phong nhìn cô gái kia lúc đầu chính là đầy nét kinh ngạc về sau nó chứa rất nhiều tình cảm. Cô đang tự trách bản thân vì sao không nhớ được chuyện gì, cô gái ấy và Uy Phong là mối quan hệ thế nào, nhìn bọn họ thật sự rất thân thiết.

Đường kẹt xe, vị tài xế đưa cho cô một tờ báo mà nói: “ Cô đọc cho đỡ buồn, kẹt xe này có lẽ còn lâu mới ra khỏi.”

- Không sao, tôi cũng không vội. - Cô gật đầu cười, đưa tay cầm lấy tờ báo trên tay.

Tờ báo cũng khá cũ, cô bâng quơ đọc qua vài tiêu đề sau đó nhàm chán mà lật úp tờ báo lại, đôi mắt cô lướt qua một chuyên mục nhỏ chính là thuật thôi miên giúp lấy lại trí nhớ. Ngọc Hân tò mò xem qua… trong lòng cô nảy ra một ý định sẽ tìm đến vị bác sĩ này nhờ ông ta giúp cô tìm lại kí ức.

Chiếc xe taxi không chạy về hướng biệt thự nhà họ Uy nữa, mà chạy đến địa chỉ một bệnh viện lớn… Cô đăng kí đúng tên vị bác sĩ trong tờ báo, đợi khá lâu cuối cùng cũng đến lượt cô vào, đó là một vị bác sĩ lớn tuổi.

- Cô đang mang thai… và vấn đề của cô là gì? - Vị bác sĩ hỏi.

Ngọc Hân đưa bài báo cầm trên tay về phía vị bác sĩ mà nói: “ Tôi vì một tai nạn mà mất đi trí nhớ, tôi muốn ông dùng thuật thôi miên có nói trong bài báo để tôi có thể nhớ lại những việc trước đây.”

Vị bác sĩ trở nên căng thẳng, ông đẩy đôi mắt kiếng trên gương mặt nhăng lại mà nói: “ Cô đã đọc qua, cũng đã đọc tác hại của nó rồi phải không… Chính là cô có thể sẽ không tỉnh lại được nữa mà chìm đắm trong những kí ức kia. Cô gái, cô đang có thai, tôi khuyên cô nếu chuyện ở quá khứ không có gì quan trọng, hãy xóa bỏ hết đi mà tiếp tục nhìn về phía trước.”

Cô đưa tay mình sợ lên bụng, đứa trẻ trong bụng cô không có lỗi… nếu cô chỉ vì ích kỉ bản thân mà không nghĩ đến lợi ích của bé con cô thật không xứng đáng làm mẹ. Ngọc Hân rời khỏi bệnh viện cũng là lúc trời xế tà… Từ bệnh viện đi về biệt thự nhà họ Uy khá xa, khi cô vừa bước vào cổng liền gặp phải Uy Phong đang rất lo lắng nhìn cô.

- Em đi đâu vậy hả, tại sao lại không nghe điện thoại. - Uy Phong lo lắng nhìn Ngọc Hân, anh chỉ đang sợ cô lại lạc đi mất.

CÔ nhìn vào điện thoại đã tắt đen màn hình, có lẽ là hết pin.

- Điện thoại em hết pin, em chỉ vì dạo một chút thôi. - NGọc Hân lướt ngang qua Uy Phong mà bước vào nhà.

- Em có biết là anh lo lắng cho em đến thế nào không hả, một mình em ra ngoài lại đang mang thai… có biết nguy hiểm thế nào không. - Uy Phong tức giận vì anh rất lo lắng nhưng cô lại quá thờ ơ.

- Em chỉ là một người bình thường, bên ngoài cũng không mất an ninh như anh nghĩ đâu. - Cô lại lạnh nhạt đáp.

- Là em không hiểu lời anh nói đó sao, sức khỏe em vẫn còn yếu… lại còn đang mang thai, em không nghĩ cho bản thân cũng nghĩ đến đứa bé chứ. - Uy Phong kéo tay cô lại mà nói.

Ngọc Hân chính là đang tức giận, gặp anh trong đầu cô lại nghĩ đến hình ảnh cô gái xa lạ kia ôm anh trước mặt cô. Rõ ràng là biết cô nhìn thấy anh vẫn không đẩy cô gái ấy ra, rõ ràng là ánh mắt anh nhìn cô gái ấy đầy nét thân thiết. Đúng là cô không nhớ gì, nhưng anh nói yêu cô… vậy nhưng lại đối với cô như thế.

Nghĩ đến, cô lại hất tay Uy Phong ra mà nói: “ Cũng không phải là con của anh, anh đừng quan tâm đến.”

- Em… em nói vậy là có ý gì hả? - Uy Phong hỏi.

Cô không đáp đi thằng vào bên trong nhà...sau đó bỏ vào phòng mình mà khóa chặt cửa lại…

Cô nằm xuống giường mà suy nghĩ, có phải lời nói vừa rồi là rất quá đáng với anh không. Anh đã lo lắng và chăm sóc cho cô như vậy, cũng xem đứa trẻ này như con anh… Ngọc Hân nghĩ mãi nghĩ mãi, có lẽ cô nên đi xin lỗi anh, chuyện ban sáng cũng phải làm rõ trước khi giận dỗi như vậy.

Được lời mời từ Uy Phong, Minh Minh lái xe đến biệt thự nhà họ Uy quen thuộc đã bao năm không đến thăm. Được người giúp việc mở cửa, Minh Minh bước vào bên trong thì ngôi nhà dường như vắng lặng, tiếp đón cô là vị quản gia già… người này chính là người biết rõ mọi chuyện.

- Uy lão gia đâu rồi ạ.

- Lão gia đang có chuyến đi du lịch… vài ngày nữa mới về.

- Còn Uy Phong? - Cô hỏi tiếp.

- Đại thiếu gia đang trong phòng làm việc, căn dặn không ai được làm phiền.

Minh Minh hơi nhíu mày:” Vậy còn Uy Vũ.”

- Nhị thiếu gia đang ở trong phòng ạ.

- Cảm ơn bác ạ, đã lâu không gặp lại bác… bác vẫn còn rất phong độ đó ạ. - Minh Minh mỉm cười nói, sau đó chạy lên phòng Uy Vũ như ngày xưa.

Uy Vũ đang bên trong thì nghe tiếng gõ cửa, anh nói vọng ra ngoài: “ Cửa không khóa.” - Chỉ nghĩ người giúp việc đến dọn dẹp phòng.

Minh Minh mở cửa nhìn vào, thấy Uy Vũ đang ngồi chơi game rất hăng say không nhìn xem ai đang bước vào. Cô khe khẽ bước đến phía sau Uy Vũ… đôi môi khúc khích cười bịt hai mắt anh lại.

- Dì à, con đang chơi game… mau bỏ ra. - Uy Vũ nghĩ rằng người dì giúp việc lâu năm đang đùa nên nói… nhưng lại cảm nhận được bàn tay mềm mại… không giống của người dì lớn tuổi kia.

Minh Minh khúc khích cười ra tiếng.

Anh buông điều khiển chơi game, nắm lấy đôi tay kia đẩy ra khỏi mắt mình quay mặt lại nhìn. Uy Vũ há hóc mồm vì kinh ngạc… đây là chị em song sinh với Minh Minh ư?

- Cậu là... - Uy Vũ giật mình.

- Ở phòng cậu không tiện, chúng ta xuống nhà nói chuyện. - Minh Minh nói xong liền rời khỏi phòng Uy Vũ.

Hai người họ ngồi cùng nhau, Minh Minh lần lượt kể ra hết mọi chuyện lí do vì sao cô phải rời đi mà không nói với anh, vì sao phải giả vờ như đã chết… khiến Uy Vũ vừa cảm thấy thương nhưng lại thật đáng trách.

- Vũ… Phong vẫn còn yêu mình chứ. - Minh Minh hỏi.

Uy Vũ cũng không biết đáp thế nào: “ Cậu phải hỏi anh ấy chứ, làm sao mình biết được.”

- Bọn mình đã trải qua rất nhiều khó khăn, khi điều trị mình chỉ có một hy vọng chính là đấu tranh cùng thần chết để quay về tìm anh ấy… dù tình cảm của anh ấy có nguội lạnh, mình tin với tình yêu của mình, Phong sẽ tiếp tục yêu thương mình như ngày xưa.

Uy Vũ vỗ đầu Minh Minh mà nói: “ Minh Minh, hứa với mình… dù chuyện gì xảy ra cũng phải thật mạnh mẽ như cậu của trước kia nhé.”

Không hiểu ý của Uy Vũ, Minh Minh lại khẽ cười gật đầu: “ Tất nhiên rồi Vũ, nhưng gương mặt cậu làm sao vậy.”

- Bị xui xẻo đeo bám thôi. - Uy Vũ cười cười, đưa bàn tay sờ lên vết thương khẽ cười, nghĩ đến cô gái ngốc Bích Trân.

Bọn họ ôn lại kỉ niệm vui đùa ngoài phòng khách, nào biết rằng ở phía sau bức tường Ngọc Hân đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa bọn họ. Trái tim cô đau lên từng cơn không dứt… cô gái đó thật đáng thương, cô có quyền gì mà xen vào tình cảm tốt đẹp của hai người họ. Bờ mi Ngọc Hân tuông đầy lệ, đầu óc trống rỗng… cô phải làm sao đây… có phải nơi này đã không còn dành cho cô. Ở lại đây chỉ gây cho Uy Phong thêm khó xữ, gây đau khổ cho cô gái đáng thương ấy, đứa bé trong bụng cô cũng không phải là của anh…

Dù anh không buông tay cô cũng sẽ buông tay anh trước, anh đã vì cô là làm rất nhiều việc… Bản thân cô, cũng sẽ vì anh mà rời đi….

Sau khi trò truyện cùng Uy Vũ thì Minh Minh cũng ra về, Uy Vũ tiễn cô ra xe nhưng trong lòng Minh Minh vẫn trong ngóng phía sau rồi thất vọng.

- Có lẽ Phong vẫn còn giận mình, anh ấy không chấp nhận việc mình làm ra. - Minh Minh tỏ ra thất vọng.

- Hãy để cho anh ấy thời gian suy nghĩ một chút, bản thân mình cũng một chút nữa là không thể chấp nhận được. - Uy Vũ đáp. - Cậu có dự định tiếp tục đến trường không?

- Mình sẽ đến công ty của ba mình để học cách quản lý. - Minh Minh mỉm cười. - Cậu cũng phụ giúp Phong một tay đi.

Anh chỉ mỉm cười vẫy chào Minh Minh khi cô cho xe rời đi.

Ngày hôm sau, tại trường trung học Đại Uy… Bích Trân rón ren bước sang lớp 12B tìm Uy Vũ xem tình trạng của anh ta ra sao sau vài ngày về nhà nghĩ ngơi nhưng vẫn là không đến lớp. Bích Trân nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ anh ta sợ mọi người biết được sự thật kia mà không còn dám đến lớp nữa. Cô lại tự mình trách mình, lỡ như anh ta cả đời bị mù như vậy… chẳng phải cô đã gây ra việc lớn rồi.

Không muốn ba cô biết cô đến biệt thự nhà họ Uy, cô đành một lần nữa trèo tường trốn ra ngoài để thoát khỏi hai người vệ sĩ đáng thương kia. Bích Trân đón một chiếc taxi đến biệt thự nhà họ Uy mà tìm người, anh ta có lẽ đang nằm ở nhà đau khổ.

- Nhị thiếu gia, có một người xưng là Bích Trân đến tìm ạ. - Người làm vào thông báo.

Uy Vũ đang ngồi chơi game, trên bàn con vung ra nào là trái cây bánh trái… Anh nhanh chóng bật dậy gôm hết thứ trên bàn quăng vào sọc rác… nhanh chóng dùng miếng bông gòn mà băng mắt bị thương lại… nằm trên giường tỏ ra thê thảm.

- Gọi cô ấy vào đây. - Uy Vũ nói.

Người làm không hiểu thiếu gia đang làm gì, nhưng cũng không dám hỏi mà nghe lệnh ra ngoài mời Bích Trân vào.

Nhìn thấy anh đang nằm trên giường, vết thương trên mắt có lẻ chưa lành lặn nên anh phải thường xuyên thay băng như vậy. Cô đeo chiếc balo hình mèo kitty bước về phía anh, dường như anh đang ngủ.

- Vũ.. tôi đến thăm anh đây. - Bích Trân nói.

- Cô nói rằng sẽ chịu trách nhiệm cho tôi, vậy mà đến hôm nay mới đến thăm ư? - Uy Vũ tỏ ra rất thê thảm

- Tôi xin lỗi… anh cũng biết ba tôi cho người theo tôi suốt mà. Hôm nay tôi phải trèo tường bỏ trốn đấy… - Bích Trân nói. - Anh ăn gì chưa, có muốn ăn gì không?”

Uy Vũ lắc đầu: “ Tôi không ăn được gì cả.”

- Được rồi, tôi sẽ nấu cháo cho anh ăn nhé. - Bích Trân nói.

Uy Vũ chưa kịp ngăn cản thì cô đã rời khỏi phòng anh mà đi về phía phòng bếp.

- Đại tiểu thư xuống bếp… liệu có cháy nhà không nhỉ. - Uy Vũ khẽ nói, sau đó tiếp tục nằm đợi kết quả.

Đúng như anh dự đoán, sau khi hoàn thành xong món chào hàu… vì hàu có sẵn trong tủ lạnh. Phòng bếp nhà họ Uy biến thành một bãi chiến trường… một bịt hàu làm sẵn trong tủ lạnh đều bị mang ra sử dụng hết cho một chén cháo. Thật ra chính là cô đã bỏ đi hết vì một phần làm cháy, một phần quá mặn, một phần quá ngọt… từ từ mà hao hụt.

- Ta da… cháo hàu nóng hổi, vừa thổi vừa ăn đây. - Bích Trân bưng một tô cháo hàu vào phòng Uy Vũ mỉm cười, trên gương mặt vẫn còn dính lọ và đổ rất nhiều mồ hôi.

Uy Vũ nhìn bát cháo này, thật lòng là không đủ can đảm để ăn.

- Anh ăn cho nóng, tuy là lần đầu tiên nấu ăn nhưng tôi đã tuân thủ đầy đủ các bước như trên trang web chỉ dẫn. - Bích Trân hào hứng.

Uy Vũ cầm chiếc muỗng rung rung bàn tay vì sợ hãi với câu nói vừa rồi, là lần đầu tiên chẳng khác nào cô ta mang anh ra làm chuột bạch.

- Anh không cầm nỗi muỗng nữa ư, thôi được rồi tôi sẽ đút cho anh nhé. - Bích Trân nhanh nhảu đút cháo lên miệng Uy Vũ.

Không thể không há miệng… anh ngậm một con hàu vào trong miệng không dám tận hưởng hương vị mà nuốt luôn vào bụng.

- Ngon không, anh rất may mắn mới được tôi nấu cho ăn đấy. - Cô vừa nói vừa đút muỗng thứ hai.

Uy Vũ nhìn lên bàn tay của Bích Trân đỏ rát lên, trên gương mặt lại lấm tấm mồ hôi và dính lọ ở bờ má mà không hề hay biết. Anh khẽ đưa tay lên lau đi vết dính, đặt tô cháo xuống bàn mà nói: “ Cô xem cô thật là hậu đậu, bị phỏng rồi sao?”

Bích Trân giấu bàn tay ra phía sau: “ Không sao đâu, tôi đã khiến anh như vậy… dù có bị thương nặng hơn tôi cũng không oán trách.”

Anh đưa kéo bàn tay cô lại, đưa môi mình thổi lên vết bỏng mà nói: “ Cô đã xấu xí rồi, tôi không muốn cô vì tôi mà khiến bản thân mình xấu xí hơn nữa.”

- Đến chết anh vẫn tự cao tự đại. - Bích Trân đáp. - Anh không ăn nữa ư, chê tôi nấu dở.

Uy Vũ lắc đầu, tự tay cầm chén cháo mà anh cho đến hết mà không cần quan tâm đến hương vị… tuy anh ta không khen nhưng Bích Trân cảm thấy rất là vui, dù sao Uy Vũ không chê bai cô nấu dở chính là đã có tiến bộ.

Hậu quả của việc dại gái, chính là đêm đó Uy Vũ viếng thăm nhà vệ sinh không dưới chục lần vì món cháo hàu đầy hương vị ngọt ngào kia.

Có thể bạn muốn xem!

0 nhận xét:

Post a Comment