Len dau trang

Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược - Chương 61, 62, 63, 64, 65

October 12, 2015

Chương 61: Chỉ cần em hạnh phúc
Căn phòng bên trong bệnh viện trung tâm thành phố có khá đông người túc trực bên ngoài, cánh nhà báo đã được người trong bệnh viện truyền tin rằng Uy Phong đã tỉnh lại mà lần lượt kéo đến bệnh viện lấy tin. Còn bên trong, mọi người đều vui mừng quay quanh anh, đây chính là một kì tích, Uy Phong oai phong lừng lẫy một thời đã trờ lại.



Từ cái chết trở về, Uy Phong vui vẻ khi những người thân yêu đều quan tâm mà ở bên cạnh anh, anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vì sao không có cô gái ấy, lần đó anh đã đẩy Ngọc Hân ra khỏi chiếc xe kia, có phải cô đã xảy ra chuyện gì ư?

- Ngọc Diệp, chị gái em đâu rồi. - Uy Phong nhận ra Ngọc Diệp đang đứng bên cạnh Uy lão gia mà nói.

- Chị gái em.. chị ấy… - Ngọc Diệp không dám nói ra, sợ anh vừa tỉnh lại dễ bị kích động.

- Uy Phong, chuyện đó em sẽ nói chuyện với anh sau. - Uy Vũ là người quan tâm đến Uy Phong nhất nhưng khi anh tỉnh lại, lại lạnh lùng đứng tựa lưng ngoài của, không có một chút cảm xúc vui mừng lộ ra.

- Được rồi, con hãy nghĩ ngơi đi… ta đưa Ngọc Diệp và Vân Du về trước, có lẽ Vũ có rất nhiều điều muốn nói với con. - Uy lão gia cũng không biết phải mở lời ra sao, chuyện này để U Vũ giải quyết.

Khi ba con người họ bước ra khỏi phòng bệnh, chính là lúc Uy Vũ bước đến trước mặt Uy Phonh nhếch môi cười nhìn anh trai mình:” Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh lại ư, rất đúng thời điểm.”

Uy Phong khoanh tay lại trước ngực, lưng tựa vào thành giường mà đáp:” Lại gây ra chuyện gì nữa ư, nhóc con.”

- Anh đừng gọi em là nhóc con nữa, vì từ ngày anh nằm lười biếng tại nơi này chính em đã làm mọi việc giúp anh, giờ thì tự anh mà làm lấy…

- Anh vừa mới tỉnh lại, đã đấy hết việc cho anh rồi. - Uy Phong bật cười. - Nhưng Hân đâu, vì sao anh không nhìn thấy cô ấy.

Uy Vũ bước về phía cửa số nhìn ra bên ngoài, chuyện lần này anh ấy đã tỉnh lại có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Anh không muốn xen vào, anh sợ bản thân mình càng lùn sâu vào càng không dứt ra được.

- Sau tai nạn lần đó, bác sĩ nói rằng anh khó lòng qua khỏi nên cả nhà chọn cách giấu Ngọc Hân, không muốn cô ấy phí đi tuổi thanh xuân của mình. Ngờ đâu Ngọc Hân vì điều đó mà tìm đến cái chết… - Uy Vũ khựng lại…

- Ngọc Hân…

- Nhưng sự thật chính là Ngọc Hân mất tích một cách kì lạ, camera bệnh viện chỉ lưu lại hình ảnh cô ấy leo lên sân thượng và không thấy xuống… em cho người tìm kiếm và phía cảnh sát cũng tìm kiếm nhưng đều vô vọng, người sống không thấy ngay cả xác chết cũng không tìm ra. Nhưng… em đã không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm kiếm, vài ngày trước cuối cùng cũng có người nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện này.

- Ở bệnh viện này ư,cô ấy đang ở đâu. -Uy Phong kinh ngạc, khi anh bất tỉnh đã xảy ra những chuyện gì với người con gái bé nhỏ ấy.

- Khi em đến gặp, Ngọc Hân đã không còn nhận ra em nữa. Cô ấy đang mang thai và sống cùng một người đàn ông xa lạ. - Uy Vũ nói tiếp. - Khi nói chuyện cùng Ngọc Hân, em chắc chắn một điều rằng cô ấy đã bị mất trí nhớ, ngay cả khi nhắc đến tên anh, Ngọc Hân cũng dường như không quen không biết.

Uy Phong lặng người, đôi môi khẽ rung lên:” Có thai… sống cùng một người đàn ông xa lạ ư?”

- Em vẫn đang điều tra về việc này, nhưng có lẽ từ bây giờ anh chính là người tự mình tìm hiểu,vì người mà cô ấy yêu trước kia chính là anh.

********************

Bước từ bên trong phòng thử quần áo ra ngoài, Ngọc Hân mặc trên người bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Cô ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt của Kiên Lương đang nhìn cô chăm chú, có lẽ là do bộ váy cưới này quá hở hang ư,cô dường như không quen với điều đó.

- Có phải quá hở hang không?- Cô hỏi.

Kiên Lương lắc đầu:” Không phải, rất đẹp.”

- Em có chút không thoải mái. - Cô lắc đầu. - Hay chúng ta chọn một bộ váy kín đáo một chút.

- Chẳng phải ý của bà xã là ý trời sao. - Kiên Lương vô cùng cưng chiều. - Anh đưa em đi chọn.

Cô đi một vòng để lựa chọn,cuối cùng cũng chọn được một bộ váy tay ren dài, không quá hở hang cũng không cổ hữu. Cô liền nói:” Chị ơi, em muốn…”

Cô chưa kịp nói, một giọng nói khác lại vang lên:” Tôi muốn mua chiếc váy cưới kia.”

Ngọc Hân quay đầu lại, một người đàn ông rất quen mặt đang đứng phía sau cô. Anh ta mặc một bộ vest màu tro, hai tay đặt vào bên trong túi quần, giọng nói vô cùng dứt khoác, nhưng… vì sao trái tim cô,lại đập mạnh liên hồi khi nhìn vào ánh mắt anh ta, và dường như ánh mắt kia cũng hướng về phía cô.

- Vâng, chúng tôi sẽ chuyển đến tận nhà quý khách.- Cô nhân viên nói.

- Nhưng… chị ơi… em muốn nói là em muốn mua chiếc váy này. - Cô ngăn lại.

- Xin lỗi quý khách, nhưng anh ấy đã mua nó trước.

Kiên Lương nhìn ánh mắt tiếc nuối của Ngọc Hân khi chiếc váy được gói lại thì bước về phía Uy Phong, hai người đàn ông đứng đối diện nhau… cả hai đều toát lên sự thành đạt và tôn nghiêm riêng của bản thân.

- Tôi sẽ trả lại gấp đôi giá trị chiếc váy đó, cậu có thể nhượng lại cho tôi chiếc váy cưới kia? - Kiên Lương nói.

- Thứ mà tôi nhiều nhất chính là tiền. - Uy Phong nhếch môi cười. - Vậy nên đừng mang nó ra hù dọa tôi.

- Trên đời này chẳng phải không có thứ gì không thể mua được bằng tiền ư, cậu ra giá đi, tôi sẽ mua lại dù nó là bao nhiêu.

Uy Phong bật cười, khẽ đưa miệng vào tai Kiên Lương mà nói:” Vậy người đàn bà của anh, anh muốn bán bao nhiêu?”

Kiên Lương nghe xong, liền vung tay đấm Uy Phong ngã xuống sàn nhà khiến tất cả các nhân viên đều vô cùng hoảng hốt. Chỉ có Uy Phong là nhếch môi cười, lau vệt máu trên môi đi về phía Ngọc Hân đang hoảng hốt nhìn anh.

- Nói cho tôi biết, em có hạnh phúc không? - Anh nhìn vào mắt cô hỏi.

Cô cảm giác như thế giới này đang sụp đổ trong ánh mắt của anh ra, ánh mắt buồn bã đó khiến Ngọc Hân gần như chết trân khi đối diện cùng anh. Cô không thể nói ra được thành lời, vì sao lại có cảm giác mạnh mẽ cùng người đàn ông xa lạ này như vậy.

- Cô ấy hạnh phúc hay không thì liên quan gì đến cậu. - Kiên Lương kéo tay Ngọc Hân về phía anh. - Tú Tâm, chúng ta đi thôi… anh sẽ đưa em đến một nơi khác để lựa chọn.

Tuy bàn chân cô bước theo Kiên Lương, nhưng không thể không ngoảnh đầu lại nhìn về dáng người cao gầy của anh. Gương mặt đó, ánh mắt đó của anh ta thật sự quen thuộc.

Từ ngày tìm gặp cô ở studio, anh không tìm cô thêm một lần nào nữa. Nếu như cô thật sự hạnh phúc, người đàn ông kia đối với cô tốt như vậy… anh không muốn phá vỡ hạnh phúc mà cô đang có, càng không muốn khiến cô tổn thương hơn. Một mình anh yêu cô là đủ, còn cô… chỉ cần cô hạnh phúc.

Cánh cửa phòng của anh được mở ra, từ bên ngoài Uy Vũ mang một chai rượu bước vào khẽ cười nói:” Có lẽ, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau uống rượu.”

- Mau đóng cửa phòng lại, ông sẽ không vui đâu. -Uy Phong tựa lưng vào ghế, nhìn về phía chai rượu trên tay em trai.

Rót ra hai ly, họ cụng nhau và cùng đưa lên môi uống cạn… từng ly được rót ra tiếp theo sau đó, càng uống lại càng tỉnh táo,thật kì lạ.

- Ngày mai chính là lễ cưới của bọn họ, anh sẽ để yên mọi chuyện sao? -Uy vũ hỏi.

- Nếu cô ấy hạnh phúc cùng người đàn ông kia, anh vì sao có thể phá vỡ hạnh phúc của Ngọc Hân. -Uy Phong lắc lư ly rượu trên tay.

- Nhưng chẳng phải anh yêu Hân ư, đại thiếu gia nhà họ Uy của chúng ta đầu rồi nhỉ… lại yếu mềm không chút tự tin vào bản thân sao. - Uy Vũ thách thức. - Biến cái của người khác là của mình, cũng là một thú vui tao nhã.

Uy Phong bật cười, sau đó lại lắc đầu:” Vũ, em đi mà tận hưởng cái thú vui của bản thân đi, nghe Ngọc Diệp nói em bị cô bạn gái cũ cắm sừng phải không?”

Uy vũ như muốn lật bàn, cái con bé Ngọc Diệp chính là quá ma lanh, nuông chiều quá lại sinh hư hỏng. Chọc phá ai không chọc phá, lại chọn ngay hổ trong hang, suốt ngày mang thông tin của anh lên các trang mạng online, thật hết sức tưởng tượng.

- Anh nghĩ trên đời này có tồn tại nữ nhân ấy sao? - Uy Vũ tự tin thái quá. - Nếu có cũng chỉ có một người, và người ấy em lại không muốn làm tổn thương.

Đó chính là cô gái mang tên Ngọc Hân, nhưng Uy Phong lại nghĩ Uy Vũ nói về Minh Minh.

Phá tan bầu không khí riêng tư tâm sự của hai người đàn ông nhà họ Uy, cánh của phòng mở toang ra dưới sự bất ngờ của hai người… thì ra lại là con bé được nuông chiều nhất nhất trong ngôi biệt thự rộng lớn này.

- Anh Vũ… - Ngọc Diệp gọi lớn.

Uy Vũ nhanh chóng bịt miệng con bé mà kéo vào,đóng cửa phòng lại để giảm cái âm thanh của con bé.

- Suỵt, đừng để ông nghe thấy. - Anh nói.

- Á,thì ra anh dám dụ dỗ anh Phong uống rượu, em đi méc ông. - Ngọc Diệp hào hứng.

- Nhóc con, muốn chết hả.

Ngọc Diệp tỏ ra không e sợ, dù sao thì con bé biết Uy Vũ chỉ giỏi trò hù dọa mà chẳng bao giờ đánh đòn.

- Tìm anh có việc gì? -Uy Vũ hỏi.

- Chút thì quên mất. - Con bé nhanh chóng đưa chiếc điện thoại về phía Uy Vũ mà nói. - Đây chẳng phải bạn gái cũ của anh ư?

Uy Vũ nhìn vào bức ảnh chụp Bích Trân đang tay trong tay đi cùng Trọng Kiên… nhưng có vẻ như cô gái này đang say… những bức ảnh sau đó đều đi không vững mà ngã vào lòng hắn ta. Nhớ lại lầ đó gặp hắn ta ở club, hai tay khoác hai cô gái đi vào thì đã xác định là một con người không an toàn, điều tra về gia đình hắn ta thì được biết đang lâm nào tình trạng gần như phá sản, nếu ngân hàng đóng băng không cho vay thì cha hắn ta vào tù là chuyện tất nhiên. Và mục tiêu hắn ta tiếp cận cô gái đó chỉ có một, chỉ là không ngờ cô ta ngốc đến mức bị dụ dỗ uống những thứ không nên uống.

- Ở đâu em có những bức ảnh này. - Uy Vũ hỏi.

- Là thành viên của Fanpage gửi cho em ạ. - Ngọc Diệp đáp.

- Mau hỏi bọn họ là chụp được bức ảnh này ở nơi nào. - Uy Vũ vội nói.

- Có việc gì sao? - Uy Phong nhìn thấy nét khẩn trương kia liền nói,nhìn qua bức ảnh lại đáp. - Đây chẳng phải là phía trước khách sạn The Queen sao, nơi đây quả nhiên hệt như thiên đường cho các cặp tình nhân.

Nghe xong không đáp, Uy Vũ nhanh chóng tung cửa lao ra khỏi biệt thự.Tự hỏi trên đời này vì sao có cô gái ngốc như cô ta, càng nghĩ lại càng tức giận mà lao xe đi. Thà không hay không biết, nếu đã biết mà không cứu cô ta lại cắn rứt lương tâm.

- Tổng giám đốc Uy, hôm nay ghé khách sạn chúng tôi thật vinh hạnh. - Vị quản lý nói.

- Tôi và cô có quen ư? - Uy Vũ đáp, đưa mắt nhìn xung quanh.

- Tổng giám đốc Uy Vũ tiếng tăm ai lại không biết… chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng VIP nhất, mời ngài.

UY Vũ xua tay:” Tôi không đến đây để ngủ,tôi đến tìm người.”

- Bạn của ngài nghĩ ngơi ở phòng nào ạ, lễ tân sẽ giúp ngài thông báo.

- Tôi cũng không biết. - Uy Vu đáp. - Dò tìm tên Trương Trọng Kiên, tôi có hẹn cậu ta nhưng điện thoại gọi không được.

Sau không lâu dò tìm, lễ tân thông báo rằng không có ai tên như anh cần tìm.

- Rõ ràng là ở đây mà. - Uy Vũ đáp, nhìn xung quanh liền nói. - Sau đó đến quầy tiếp tân điều chỉnh xem qua camera từng hành lang đều không tìm thấy. Chỉ cần nghĩ đến hắn ta mang cô gái ấy đến đây để hãm hại lòng anh nóng như lửa đốt. Uy Vũ nhìn xung quanh, sau đó cầm chiếc bình chữa cháy trong góc đi đến điềm báo cháy mà đập vỡ chiếc cửa kính sau đó khởi động toàn hệ thống báo cháy...khiến khách hàng hoảng loạn chạy ra ngoài.

Vì hành động của anh quá nhanh, lại không ai dám gây sự với người đứng đầu tập đoàn Phong Vũ nên bọn họ chỉ biết trấn an khách hàng, gọi cho ban giám đốc để giải quyết.

Anh đi đền camera nhanh chóng đưamắt nhìn toàn thể, sau đó thấy bóng dáng Trương Trọng Kiên bước ra từ cửa phòng tầng 7… Uy Vũ nhanh chóng chạy lên tầng 7 bằng cầu thang bộ vì thang máy xem ra chật kín người.

Đạp cánh cửa phòng khách sạn, Uy Vũ nhìn thấy Bích Trân đang nằm ngủ say trên giường không biết gì nữa… Trên người cô ta chỉ còn lại một bộ nội y be bé có in hình mèo kitty… Uy Vũ không thể nhịn nổi cười trong sự tức giận. Anh tự tay mặc lại bộ váy vào người cô, sau đó bế ra khỏi khách sạn.

- Tổng giám đốc Uy, anh giải thích sao về việc này? -Ban giám đốc liền nói.

- Mọi chi phí tổn thất, cứ gửi cho tập đoàn Hoàn Cầu thanh toán… con dại cái mang, cứ nói ông ta tới tìm tôi nếu có thắc mắc.

Nói xong anh bế cô ra khỏi khách sạn,gương mặt Bích Trân đã được anh dùng chiếc khăn mà che lại… không ai có thể nhận ra cô.Đặt cô lên xe, chạy gần đến biệt thự Uy gia, Bích Trân bỗng nhiên ngồi dậy nhìn xung quanh rồi lại khẽ cười:” Lại gặp ác mộng nữa rồi. Sao cứ mơ thấy tên đáng ghét nhà anh mãi vậy hả?”

Uy Vũ không đáp… lạnh lùng lái xe.

- Tên đáng chết nhà anh, tôi nguyền rủa anh sẽm ế vợ đến chết, sẽ cả đời không ai thèm để mắt tới. Tôi cầu cho công ty nhà anh phá sản, lúc đó anh sẽ quỳ trước mặt tôi mà van xin tôi bố thí,tôi cầu cho anh bị trời phạt trở nên xấu xí, để gương mặt kênh kiệu nhà anh đừng ngong cuồng nữa.

Uy Vũ nhếch môi cườ, suy nghĩ cô ta thật hạn hẹp.

- Nóng quá đi...thật khó chịu...mẹ ơi, con khát nước quá. - Cô ngã lăn ra xe mà kêu gào.

Anh đưa một chai nước lọc xuống tay cô.

Cô uống một hơi… chưa đầy 30s sau...đã nôn đầy trên chiếc xe mà anh vô cùng, vô cùng yêu thích nhất trong những chiếc xe thuộc sỡ hữu của anh. Mùi rượu tiêu hóa kinh dị, Uy Vũ rợn người tăng tốc độ…. vì sao lại tự mang đến phiền phức cho bản thân vì cô gai mặc nội y hình mèo kitty chứ….


Chương 62: Thành Thân
Triệu Quốc xinh đẹp

Người dân ở kinh thành hân hoan vì Hoàng thượng anh minh xử tội những bọn phản nghịch, mang lại một bầu trời tươi đẹp cho Triệu quốc, không còn những tên tham quan vơ vét của dân làm giàu cho bọn chúng núp dưới bóng cây của Tể tướng. Nay ông ta bị bắt vào ngục, Hoàng Thái Hậu bị nhốt vào lãnh cung chờ ngày Tuấn Phong xét xữ.

Mọi việc đều trở về đúng với vị trí của nó, nhưng mọi người xung quanh đều nhìn thấy nét u buồn trên gương mặt của vị Hoàng thượng trẻ tuổi. Người ngoài có thể không hiểu nỗi lòng anh, nhưng những người thân thiết bên cạnh không ai là không hiểu nguyên do… vì sự mất tích kì là của Tịnh Yên, dù có cho bao nhiêu thị vệ tìm kiếm đều nhận lấy cái lắc đầu đầy thất vọng.

Tuấn Phong một mình ngồi trong thư phòng, trên bàn đặt một bộ bình rượu tạc rồng được làm từ vàng khối do các nghệ nhân nổi tiếng thời ấy tạo nên, bên trong là loại rượu thượng hạng chỉ dành riêng cho vua chúa. Rượu không thể làm anh say, càng uống lại càng nhờ người con gái mang tên Tịnh Yên, cạn một bình rượu đầy… Tuấn Phong nằm dài trên bàn trong lòng vô cùng đau đớn:” Tịnh Yên… Tịnh Yên… nàng nỡ bỏ trẫm mà rời đi như vậy ư?”

Buổi sáng hôm sau, Tuấn Phong đang an giấc trong cung Thượng Uyển, liền nghe giọng nói ríu rít của Thanh Vân bên ngoài… đúng là đại công chúa Triệu quốc có khác, cả gan làm ồn trước của cung vua, thị vệ có can ngăn cũng bất chấp. Tuấn Phong sau một đêm say khướt tỉnh lại vì tiếng ồn bên ngoài, toàn thân mệt mỏi, đầu nhức nhói vì mem say đêm qua. Anh khoác chiếc áo khoác màu vàng bước ra ngoài, chưa kịp lên tiếng thì Thanh Vân đã nhào đến bên cạnh.

- Hoàng thượng, bọn người họ không cho muội vào. - Thanh Vân chỉ vào bọn thị vệ mà nói, sau đó nũng nịu. - Hoàng thượng, muội cóm chuyện muốn cầu xin.

- Đừng nghịch ngợm nữa, theo huynh vào trong rồi nói. - Triệu Tuấn Phong quay đầu bước vào bên trong.

Sau khi an vị trên ghế, Triệu Tuấn Phong đưa mắt nhìn về Thanh Vân đang tủm tỉm cười, để đại công chúa dịu dàng trước mặt anh, có lẽ lại muốn xin anh ân điểm chuyện gì đó, phải mau chóng gả đi thôi, không lại phá tan Hoàng cung.

- Hoàng Thượng, Thanh Vân muốn cầu xin người ân điểm cho Thanh Vân xuất cung. - Thanh Vân khe khẽ nói.

Triệu Tuấn Phong lắc đầu, ánh mắt không vui lộ ra:” Không được, muội không nhớ lần đó bọn người của Hồng Môn hội đã nhận ra muội ư, ra ngoài như vậy rất nguy hiểm”

Thanh Vân khẽ buồn, đã lâu rồi không được ra khỏi hoàng cung, cô giống như một chú chim non nhốt trong lòng chỉ muốn bay nhảy bên ngoài thoải mái. Cứ ngỡ Hoàng thái hậu không còn quản cô nữa, sẽ được tự do không ngờ Hoàng huynh lại không muốn cô gặp nguy hiểm… ôi thật là cuộc sống trong Hoàng cung thật tẻ nhạt.

- Thanh Vân, thật hay muội ở đây, trẫm có việc muốn bàn luận với muội

- Hoàng thượng, người muốn nói điều gì?

- Chuyện hôn sự của muội. - Tuấn Phong nghiêm mặt. - Hiện tại Hoàng Thái Hậu đã không còn thế lực tại Hoàng cung, hôn sự đó trẫm có thể thay muội mà hủy bỏ. Chuyện hôn sự là chuyện quan trọng nhất cuộc đời của muội, không nên mang điều đó ra mà đùa giỡn. Khi muội về nhà của phò mã, không còn trẫm bên cạnh bảo vệ muội nữa, phải biết kiềm chế một chút.

- Hoàng huynh, từ khi muội lọt lòng...có lẽ chỉ có Hoàng phi, huynh và Tứ ca là yêu thương muội nhất. Muội thật sự không muốn rời xa huynh và Tứ ca, Thanh Vân muốn suốt cuộc đời ở bên cạnh Hoàng huynh.

- Muội muội ngốc nghếch, gái lớn gả chồng, muội cũng phải nhanh chóng xuất giá thôi. Trẫm sẽ hạ chỉ hủy bỏ hôn sự giữa muội và nhà họ Hán… muội không cần thực hiện theo lệnh của Hoàng thái hậu.

Thanh Vân đang tựa vào lòng Hoàng thượng, nghe anh nói muốn hủy bỏ hôn lễ liền nhảy dựng lên mà nói:” Ai nói là muội muốn hủy hôn chứ, Hán Thành hắn ta ngoài muội ra không được phép thành thân cùng cô gái khác.”

Tuấn Phong bật cười, xem ra đại công chúa họ Triệu đã phải lòng công tử nhà họ Hán, lần di hành đó đã khiến bọn họ gần nhau hơn,đây cũng là một việc tốt...nếu là một hôn nhân đến từ tình yêu thì tiểu muội của anh sẽ sống trong hạnh phúc. Còn anh, có phải đã là mất cô mãi mãi hay không.

Hôn lễ giữa Thanh Vân và Hán Thành được diễn ra hoành tráng theo đúng quy tắc trong Hoàng cung, Hán Thành được phong làm phò mã Triệu Quốc, thăng quan nhị phẩm, ban vàng bạc châu báu và hưởng rất nhiều bổng lộc từ triều đình.

Nhà họ Hán tưởng rằng từ khi Hoàng Thái hậu thất thế, Hán Thức sẽ không còn chỗ dựa nữa ngờ đâu lại được làm thông gia với Hoàng thượng, lần này là trới giúp ông ta, dù sao con trai cũng là phò mã Triệu quốc, thế lực sẽ được củng cố...bọn quan trên triều đình sẽ nể sợ ông một bậc.

Đêm động phòng hoa chúc, Hán Thành uống say cùng quan khách, khi bước vào phòng tân nương thì mùi rượu đã tràn ra khắp căn phòng.

- Công chúa, nàng sao lại ngồi đây. - Hán Thánh đóng cửa, quay lại đã nhìn thấy Thanh Vân đang ngồi trên bàn vừa uống rượu vừa ăn các bánh bánh mứt trên bàn.

- Ngươi ở bên ngoài thoải mái uống rượu, bắt bổn công chúa đợi nhà ngươi… đáng chết. - Thanh Vân uống rượu say khướt, nhìn thấy Hán Thành đi vào liền quay người lại nói.

- Thật là, nàng say ngồi… ta đưa nàng đi nghĩ ngơi. - Hán Thành bước tới muốn dìu cô đi nghĩ ngơi.

- Hán Thành, chàng mau ngồi xuống đây… chúng ta đã thành thân rồi, chàng là phu quân của ta, chúc ta chúc mừng nào. - Thanh Vân đưa ly rượu trên tay về phía Hán Thành. - Cạn ly.

Hán Thành cầm ly rượu trên tay Thanh Vân, đưa lên môi uống cạn.

- Công chúa, nàng có thật sự muốn thành thân cùng ta hay không?

Lục công chúa đưa ly rượu trên tay uống cạn mà bật cười...Sau đó đặt mạnh ly rượu xuống bàn khẽ đáp:” Chàng nghe cho rõ lời Thanh Vân nói, trên đời này không ai có thể cưỡng ép được ta… nhưng chàng, trong lòng chàng có thật sự đồng ý hôn sự này hay chỉ là ý chỉ của bật bề trên.”

Anh không đáp, đưa bàn tay lên gương mặt của Thanh Vân ngắm nhìn cô… công chúa này thật khác lạ, đêm động phòng không ngồi trên giường độikhăn chờ tân lang lại tự ý vứt khăn đỏ đi mà ngồi một mình uống rượu. Cô gái này cũng có sự thu hút, cũng có nét đáng yêu… chỉ là Hán Thành chưa thể thừa nhận tình cảm của riêng anh,vì hình bóng của Đồng Hân kia quá lớn ư.

Họ cùng nhau ngồi trên bàn trong phòng tân hôn, vừa uống vừa nói chuyện rơm rả cho đến khi cả hai cùng nhau say khướt mang nhau lên giường ngủ không biết trời mây ra sao một giấc cho đến sáng và như vậy đã kết thúc một đêm động phòng của công chúa và phò mã.

*********************

Năm 2015…

Chiếc xe hơi màu vàng chanh lái vào cổng biệt thự nhà họ Uy, nghĩ đi nghĩ lại mang cô ta về nhà là an toàn nhất, tránh được bọn báo chí chụp hình lại.

Uy Vũ bế Bích Trân từ bên ngoài vào trong biệt thư dưới những ánh mắt kinh ngạ của mọi người, và người hốt hoảng hả to miệng nhất chính là Ngọc Diệp. Anh bế Bích Trân đi ngang qua bé con, liền quay đầu lại nói với gương mặt đầy nghiêm nghị:” Em mà dám đưa anh lên cái trang nhảm nhí đó, lần này đừng trách anh đây ác độc.”

- Em biết rồi ạ. - Ngọc Diệp khẽ nói, nhưng vẫn chạy theo. - Nhưng chị ấy bị làm sao vậy ạ, anh thật sự thích chị ấy ạ, đúng là chị ấy cắm sừng anh ạ.

- Con nít biết gì,mau đi ngủ cho anh. - Uy Vũ lớn giọng.

- Anh chỉ giỏi bắt nạt em. - Ngọc Diệp đáp, bỏ vào phòng.

Đưa Bích Trân vào phòng mình,ngửi thấy mùi hôi kinh dị trên người cô liền không thể chịu đựng được. Cái gì nhìn thấy cũng đã thấy rồi, gọi người làm thì bọn họ lại nhiều chuyện nên tự tay anh thay bộ váy bên ngoài của Bích Trân ra, mặc vào cho cô chiếc áo sơ mi của mình. Phải nói cô ta có cơ thể học sinh tiểu học mặc dù đang học lớp 11, hình mèo kitty là khiến anh buồn cười nhất. Với cái thân thể kém hấp dẫn này, đúng là không có một chút hứng thú.

Lau qua người cô bằng nước ấm, nhìn Bích Trân nằm trên giường anh mà ngủ say… cô gái này, một chút nữa là bị lừa gạt,thật là quá ngốc. Trên đời này làm gì có hoàng tử, chỉ có những tên lưu manh, chỉ là có thể hiện ra bản chất hay không.

Buổi sáng khi Bích Trân tỉnh lại nhìn thấy trên người mình đang mặc một chiếc áo sơ mi của đàn ông,chiếc váy cô mặc đêm qua bị vứt xuống đất.Cô khẽ rùng mình nhớ lại chuyện đêm qua, là cô và Trọng Kiên đi chơi… sau khi uống một loại nước mà Trọng Kiên nói rằng rất tốt, cái vị cay cay the the rất dễ chịu...cô uống đến ly thứ ba thì đầu ốc quay cuồng… không còn nhớ điều gì nữa.

Xung quanh căn phòng này không nhìn thấy một ai,đây hình như không phải là khách sạn...cách bài trí giống như một căn phòng của một công tử giàu có. Nhưng...đây là đâu, vì sao cô lại mặc chiếc áo này, chẵng lẽ đêm qua Trọng Kiên đã chạm vào người cô… Cô lắc đầu hoảng hố,chạy ra tới cửa thì vô tình làm rơi một khung ảnh trên bàn. Nhặt khung ảnh kia lên, một trong những người bên trong bức ảnh kia chính là Uy Vũ.

Từ bên trong phòng tắm, Uy Vũ theo như thói quen chỉ choàng chiếc khăn quấn ngang người mà bước ra với mái tóc ướt sũng...gương mặt trắng không tỳ vết cùng đôi môi đỏ ửng tự nhiên… ánh mắt Uy Vũ nhìn về phía cô đang trợn mắt nhìn anh như không một chút quan tâm..anh bước qua phòng thay đồ.

Cái thái độ thờ ơ kia chính là khiến Bích Trân tức giận nhất ở Uy Vũ. Cô không biết đó là phòng thay đồ, nhanh chóng mở toang cửa ra…

- Á….á...á….- Bích Trân hét lên.

Uy Vũ nhếch môi nói:” Tôi biết tôi hoàn hảo, nhưng không nghĩ rằng cô lại muốn nhìn cơ thể tôi như vậy.”

Bích Trân quay mặt ra ngoài, đóng ầm của lại…

Mặc trên người bộ vest màu đen lịch lãm, vừa rời khỏi phòng thay quần áo thì đã nhận được một cái tát tai khá mạnh từ Bích Trân lên gương mặt không tỳ vết kia. Uy Vũ không kịp phản ứng vì không hề lường trước sự việc.

- Cô bị điên ư? - Uy Vũ tức giận nói.

- Anh còn dám to mồm. Nói cho anh biết, tôi sẽ kiện anh vì dám động vào người tôi. - Cô hét lên.

Uy vũ tiến về phía Bích Trân, cô lúc đầu thì rất hung hăn nhưng nhìn vào ánh mắt cô thì mọi hung hãn khi nãy đã tan hết...cô lùi về phía sau cho đến khi không còn đường lui.

- Anh… muốn làm càng ư?

- Tiểu thư Bích Trân, xem ra cô lại xem thường con mắt chọn người của Uy Vũ tôi rồi. - Uy Vũ tiến sát gương mặt mình lại gần tai cô mà nói. - Nữ nhân dưới thân Uy Vũ này, ít ra chân phải dài hơn cô một chút, gương mặt phải thật xinh đẹp… À, phải mặc những bộ nội y vô cùng gợi cảm, tuyệt đối không phải là hình con mèo xấu xí như cô em.

- Anh… - Cô đỏ mặt, hắn ta nói như vậy ý là không hề chạm vào cô, nhưng vì sao lại biết nội y cô mặc hình mèo kitty mà châm chọc.

Sau đó, Bích Trân nhìn xuống dưới thân mình… chiếc áo này là của anh ta…

- Nếu anh không làm gì tôi, vì sao phải cởi bỏ bộ váy trên người tôi. Anh muốn qua mặt tôi để trốn tránh luật pháp ư… đừng hòng. - Bích Trân nói. - Uy Vũ,ai cho phép anh lấy đi lần đầu của tôi… đồ sở khanh…

Bàn tay cô đưa lên, nhưng lần này là bị Uy Vũ chụp lại kịp. Gương mặt của anh là bị cô tát 2 lần, cô ta còn dám cả gan muốn lần thứ 3 ư?

- Cô mau về nhà mà nhớ lại mọi chuyện đêm qua đi… chiếc váy hôi hám của cô vẫn ở y nguyên đó… Còn nữa, đây là lần cuối cùng tôi thương hại cô, lần sau dù sống hay chết tôi cũng sẽ mặc kệ.

Anh gọi một người làm đến mang quần áo cho cô, sau đó đưa cô quay về nhà… Cả đoạn đường anh không nói câu nào, gương mặt lạnh như tiền… Cô vừa bước xuống xe liền phóng xe đi ăn cướp khiến cô hoảng hốt. Bích Trân vừa vào nhà vừa suy nghĩ, đêm qua cô đi cùng Trọng Kiên, vì sao khi tỉnh lại lại ở nhà của Uy Vũ… chuyện lần này có điều gì đó không đúng.

Bích Trân quay về nhà liền bị chat trách mắng vì tội trốn ra ngoài, lại đi cả đêm không về. Cho đến khi nhân viên của khách sạn gửi chi phí bồi thương về Hoàn Cầu thì ông nổi trận lôi đình.

- Con mau nói,đêm đó ra ngoài đã gây ra chuyện gì hả,vì sao lại liên quan đến khách sạn The Queen.

Cô nhíu mày, cái tên khách sạn xa lạ cô chưa từng bước vào làm sao có thể gây chuyện ở đó, có nhầm lẫn ở đây sao? Cô gọi điện liên lạc với Trọng Kiên nhưng vẫn không liên lạc được, chỉ muốn hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đang đi vơi anh vì sao anh lại để Uy Vũ bắt cô đi như vậy chứ.

- Ba, con không có… không phải con. -Cô lắc đầu.

- Vậy đêmqua con ngủ ở đâu hả, thật là hư hỏng mà.

Cô không dám nói mình ngủ ở nhà họ Uy, sợ cha lại đến đó gây chuyện mà mất mặt.

Sau một lúc chối quanh co, cha Bích Trân đưa cô đến khách sạn yêu cầu họ giải thich1ve62 các hóa đơn… Khi xem lại camera ghi hình...Bích Trân chết trân người, thì ra Hoàng tử chính là kẻ xấu, còn tên đáng chết kia lại là người cứu cô thoát khỏi yêu râu xanh,ấy vậy mà cô lại hiểu lầm anh, xem ra lần này cô sai thật rồi.

- Con đi đâu? - Cha cô gọi lớn khi Bích Trân chạy vụt đi.

- Con sẽ về ngay, ba đừng lo. - Cô nhanh chóng trèo lên taxi. - Đi đến khu biệt thự thành phố.

*******************

Ngọc Hân đang ngồi trang điểm trong phòng,một cô gái liền chạy vào đưa cho cô một gói quà lớn..khi mở ra lại chính là chiếc váy cưới lần trước cô rất thích. Ngọc Hân chỉ nghĩ là quà của Kiên Lương, có lẽ vì thấy cô thích nên anh đã tìm mua cho bằng được.

Tuy đã miễn cưỡng lựa các bộ váy khác, nhưng cuối cùng cô lại chọn bộ váy mà cô thích nhất để mặc trong lễ cưới của mình. Cô tin rằng ở bên cạnh Kiên Lương cô sẽ nhanh chóng nhớ lại kí ức của hai người mà sống một cuộc sống trọn vẹn niềm vui.

Lễ đường đông người tham dự, đôi tang lang và tân nương nắm tay nhau bước lên khán đài dưới sự chúc phúc của rất nhiều người có mặt...ở khuất một nơi xa xa có hình bóng của một người đàn ông, hai tay đặt trong túi quần, dáng vẻ có chút đau buồn… anh tựa người vào chiếc xe hơi sáng bóng mà ngắm nhìn cô dâu trong buổi tiệc cưới ngoài trời…

- Hân, hạnh phúc nhé.

Chiếc xe hơi màu đỏ thắng lại gần đó, Uy Vũ cũng bước ra khỏi xe… chỉ quá đau lòng cho anh trai mình… có lẽ vì Uy Phong quá yêu Ngọc Hân.

Kiên Lương ngạc nhiên với bộ váy trên người Ngọc Hân liền khẽ hỏi:” Bộ váy này, vì sao em có nó.” - Thật ra anh ta cũng đã đi tìm khắp nơi, nhưng lại là kiểu thiết kế riêng nên không có cái thứ hai.

- Không phải do anh nhờ người mang đến để em bất ngờ ư? - Cô cũng không kém phần kinh ngạc.

Kiên Lương lắc đầu, gương mặt tối sầm lại khi nhớ đến lời nói của Uy Phong tại studio.

- Là người đàn ông lần đó ư, nhưng vì sao anh ta biết chúng ta tổ chức tại nơi này?- Cô thắc mắc.- Và vì sao lại mang tặng cho em.

Kiên Lương khẽ cười lắc đầu:” Kệ hắn ta đi, hôm này là ngày vui của chúng ta… đừng suy nghĩ nhiều.”

Cô khẽ gật đầu mĩm cười… nhưng trong lòng có nhiều cảm xúc khi nhớ đến người đàn ông ở studio ngày đó đã từng nhìn vào mắt cô mà hỏi:” Em có hạnh phúc không?”

Đám cưới diễn ra suông sẽ, Uy Phong chỉ nhìn qua rồi nhanh chóng ra về…

- Anh… anh quyết định như vậy thật ư? - Uy Vũ hỏi.

Uy Phong gật đầu:” Xem như chúng ta chưa tìm ra cô ấy vậy, hãy để cuộc sống của cô ấy bình an như vậy… “

- Phong… tất cả là lỗi của em. - Uy Vũ khẽ nói.

Uy Phong đặt tay lên vai em trai mình mà khẽ cười chua xót:” Anh và cô ấy như hai chiếc thuyền trôi trên cùng một dòng sông vậy...Đến khi gặp nhau, một chiếc lật ngã và một chiếc sẽ trôi đi tiếp… anh sẽ để cô ấy trôi đi tiếp trên dòng sông ấy còn anh sẽ đắm chìm trong dòng nước lạnh lẽo kia.”

Uy Vũ hiểu lời Uy Phong muốn nói… anh lặng người không nói thêm điều gì.


Chương 63: Không thể kiềm nén bản thân
Bầu trời xanh trong, ánh mắt chen vào những chiếc lá trên cành cây xanh tươi. Những chú chim đang bận rộn tìm mồi khắp con đường vắng người qua lại. Chiếc taxi rẽ sang hướng tay phải của làn đường, những chú chim ngơ ngác bay tung lên bầu trời cao thăm thẳm.

- Đến nơi rồi. - Bác tài xế có tuổi khẽ nói.

- Chào bác, một ngày tốt lành ạ. - Bích Trân khẽ cười.

Bích Trân bấm chuông, đợi vài phút liền có người làm trong nhà họ Uy bước ra mở cửa, nhìn thấy Bích Trân liền mời vào nhà. Đây là cô gái duy nhất mà nhị thiếu gia đưa về nhà, lại cho ngủ trong căn phòng ít người được phép bước vào, tất nhiên là có mối quan hệ không thể đắc tội.

Bước vào bên trong nhà họ Uy, người đầu tiên mà Bích Trân chạm mặt chính là Ngọc Diệp, cô bé này có mối quan hệ ra sao với Uy Vũ, trong bàng điêu tra có ghi nhà họ Uy chỉ có duy nhất hai anh em Uy Phong và Uy Vũ. Bích Trân mỉm cười, véo má Ngọc Diệp mà nói:” Xin chào, chị là Bích Trân, còn em.”

- Hãy nói chuyện với nhau với tư cách là những người đã trưởng thành. - Ngọc Diệp nghiêm mặt, đẩy bàn tay ra khỏi má mình. - Chị có phải là bạn gái của anh Vũ hay không?

Bích Trân có chút ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy thú vị. Không biết là mối quan hệ ra sao, lại nói chuyện một cách có thế lực.

- Chị không cần trả lời, vì tất cả mọi thông tin về chị em đều nắm rõ rồi. - Ngọc Diệp khoanh tay hất mặt nói.

Bích Trân khẽ cười, sau đó vuốt mái tóc dài ngang lưng của Ngọc Diệp mà nói:” Bé con, chị đến tìm Uy Vũ, có thể gọi anh ấy giúp chị.

- Rốt cuộc hai người đã thân thiết đến mức nào, lại con đến tận nhà tìm anh ấy. - Ngọc Diệp đáp. - Anh ấy không có nhà, chẳng phải lúc sáng hai anh chị rời khỏi nhà cùng một lúc.

- Không có nhà sao. - Bích Trân có chút buồn bã. - Được rồi, chị về đây… khi nào anh ấy về, phiền em nhắn với Uy Vũ là chị đến tìm nhé.

Cô quay đầu bước ra khỏi biệt thự nhà họ Uy, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai chiếc xe hơi. Một chiếc màu đen bóng loáng, còn một chiếc thể thao màu đỏ, bích Trân nhận ra chiếc xe màu đỏ kia vì khi sáng đã đưa cô về tới nhà. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Uy Vũ bước xuống khỏi chiếc xe, chạy lại gần anh.

- Cô đến đây để làm gì? - Uy Vũ hỏi.

- Tôi đến để tìm anh. - Bích Trân đáp.

- Muốn gì? - Như không để tâm, anh nhàm chán vừa hỏi vừa khóa xe lại.

- Tôi chỉ muốn đến đây để cảm ơn anh mà thôi, và cũng xin lỗi vì khi sáng đã hiểu lầm anh. - Bích Trân mỉm cười. - Có đau không, để tôi thổi cho nhé. - Cô đưa bàn tay lên bờ má anh, khẽ chu môi lên mà thổi.

- Làm trò gì vậy. - Uy Vũ lùi về sau một bước, hất bàn tay Bích Trân chạm vào người mình. - Nếu đã nói xong thì xin mời, tôi không tiễn… từ này về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cô thật phiền chết đi được.

- Này, tôi đã có ý đến xin lỗi anh, thái độ của anh như vậy là sao hả? - Bích Trân cảm thấy xấu hổ khi bị Uy Vũ đuổi đi như vậy. - Anh nghĩ là tôi thích anh nên bám theo anh đó hả, cái tên đại hách dịch, đại phách lối, đại đê tiện hèn hạ như anh… có cho không cũng cóc thèm, anh nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy chê bai người khác nhé.

- Bản thân Uy Vũ tôi là hoàn hảo. - Anh tự tin.

Cô nhếch môi:” Hoàn hảo?”

- Cái chiều cao quá khổ của anh khiến tôi liên tưởng đến cây sào, đàn ông con trai làn da lại trắng như vậy nhiều lúc tôi nghĩ anh lệch lạc giới tính, còn gương mặt anh có thể xem là đẹp đó… nhưng vì cái tính cách dị hơm của anh mà tôi chẳng thể ưa nỗi. - Bích Trân che bai. - Cuối cùng, chính là cách xữ xự với con gái…thật là đáng thương cho những cô gái yêu thích anh, nếu họ mà biết được bộ mặt thật của anh, có lẽ là quá thất vọng.

- Cô… - Uy Vũ nghe những lời Bích Trân nói, chỉ muốn bóp nát cô gái đối diện.

- Cô gì mà cô. - Được nước làm tới. - Nói cho anh biết nhé Uy Vũ, đàn ông trên đời này có chết hết tôi cũng không thích anh, vì vậy bớt ảo tưởng là tôi đeo bám anh đi, đồ đáng ghét. Cái gì mà từ này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cóc thèm.

Uy Vũ khoanh tay lại, bước về phía Bích Trân… hai tay nắm chặt lấy hai tay cô… đôi môi tiến đến gần môi cô… chạm vào…

Cô trợn mắt kinh ngạc, hắn ta đang hôn cô ư….

Sau vài giây, Uy Vũ rời khỏi môi Bích Trân hơi nhếch môi nói:” Đừng hoang tưởng, chỉ là tôi muốn cô im miệng lại thôi.”

- Anh… - Cô tức giận.

- Tôi vừa nhắn cho cha cô, nếu cô không về thì ông ấy cũng đang trên đường đến đón. - Anh nhúng vai bước về phía cổng.

Bích Trân chỉ đứng im nhìn bóng dáng Uy vũ khuất sau chiếc cổng lớn kia, nụ hôn vừa rồi… rõ ràng chỉ là anh ta đùa giỡn, nhưng cô lại khá là bối rối, trái tim thổn thức liên hồi. Cũng may là anh ta không biết, không lại xấu hổ chết cô.

Bỗng nhiên, cơn đau ở tim lại bộc phát… cô đau đớn đến mức không thể đứng nỗi nữa… Bích Trân ngã quỵ xuống trước cổng nhà họ Uy… hơi thở khó khăn, bàn tay ôm lòng ngực cô muốn kêu cứu nhưng phía trước là một con đường vắng người qua lại, bên trong cánh cửa lại quá cao và luôn đóng chặt.

Bước vào bên trong, trong đầu Uy Vũ vẫn vang lên những câu che bai của Bích Trân, trước nay đề cảm thấy bản thân quá hoàn hảo, không ngờ trong mắt của cô ta anh lại kém cỏi như vậy. Vẫn là không cam tâm, Uy Vũ quay đầu đi về phía cổng để nói rõ ràng với cô gái đó, bắt cô ta phải thừa nhận những gì cô ta nghĩ đều là sai.

Khi mở cửa nhìn ra bên ngoài, đã không còn nhìn thấy Bích Trân nữa… có lẽ cô ta đã bỏ đi rồi. Vừa định đóng cổng lại, anh cuối đầu xuống mới nhận ra cô đã ngất đi trước cổng nhà anh…

- Này, mèo kitty… cô làm sao vậy hả, này… - Uy Vũ nhanh chóng bế cô trên tay, đưa lên xe mà chạy thẳng đến bệnh viện…

Mặc dù cha của Bích Trân được báo tin cũng chạy ngay đến bệnh viện, nhưng anh vẫn không muốn rời đi, chỉ vì trong lòng cảm thấy lo lắng cho Bích Trân.

- Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?

- Người nhà cần cẩn thận và nhắc nhở bệnh nhân uống thuốc đều đặn, không được dùng những chất kích thích như rượu bia, và không được quá kích động. - Vị bác sĩ nói. - Lần này còn may mắn mang đến kịp lúc, người mặc bệnh này rất khó nói… mới thấy vui vẻ khỏe khoắn, lại có thể ra đi bất cứ lúc nào.

- Cảm ơn bác sĩ. - Cha Bích Trân khẽ nói, gương mặt vô cùng buồn bã.

Ông ngồi xuống băng ghế dài, cách đó không xa là Uy Vũ cũng đang ngồi trên băng ghế ấy, những lời vị bác sĩ nói anh đều nghe hết… cô gái đó cũng thật đáng thương, còn trẻ như vậy đã chịu đựng căn bệnh quái ác.

- Đây là lý do, bên cạnh cô ấy luôn có người đi theo.

- Con bé ấy thật sự quá nghịch ngợm, nó cứ nghĩ tôi cho người theo bảo vệ nó chính là muốn quản lí nó… nhưng thật ra là tôi sợ căn bệnh của nó sẽ tái phát bất cứ lúc nào, lỡ như không có người bên cạnh thì phải làm sao. - Ông u sầu nói. - Con bé luôn nghĩ là tôi ruồng bỏ mẹ nó, nào hay biết chính mẹ con bé đã rời bỏ tôi vì năm đó tôi làm ăn thua lỗ… đứng bên bờ phá sản. Tôi chỉ muốn giữ một hình ảnh tốt, không muốn làm con bị tổn thương… Không ngờ càng lo lắng lại càng khiến cha con xa cách, con bé hiện tại rất căm ghét người cha này.

Uy Vũ khẽ nói:” Không có cha mẹ nào không muốn con cái mình luôn gặp những điều may mắn, tôi nghĩ cách ông làm là không đúng chỉ càng khiến cô ấy khao khát tự do.”

- Vậy cậu nghĩ tôi phải làm sao, giống như ngày hôm nay khi con bé phát bệnh không có ai bên cạnh, nếu cậu không phát hiện thì tôi đã mất đi đứa con này mãi mãi.

Uy Vũ không nói thêm gì, cô gái đó tuy sống trong nhung lụa giàu sang không thiếu bất cứ thứ gì trên đời, nhưng xem ra cũng là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ… Tuy cha mẹ anh đã mất đi, nhưng anh biết họ vô cùng yêu thương anh, còn cô gái này, vì sao người mẹ ấy lại bỏ rơi cô khi biết cô có trái tim yếu ớt như vậy.

****************************

Một tháng sau…

Ngọc Hân không còn cảm giác bị nghén nhưng tháng đầu tiên nữa, cô bắt đầu ăn uống trở lại bình thương và bắt đầu cảm thấy nhàm chán cuộc sống chỉ đi ra đi vào căn biệt thự rộng lớn mà không phải làm bất cứ việc gì. Tuy cô và Kiên Lương đã kết hôn nhưng bọn họ vẫn ngủ ở hai phòng, thật ra đám cưới kia chỉ là hình thức để đứa trẻ trong bụng cô có cha mà thôi, còn cô… cô vẫn không hề nhớ được mình và Kiên Lương đã yêu nhau thế nào, cô không còn một chút cảm xúc nào khi ở bên anh. Về phần Kiêng Lương, anh luôn chiều theo ý của Ngọc Hân, chỉ cần cô ở bên anh là đủ.

Cô ngỏ ý với Kiến Lương rằng cô muốn đi học gì đó trong thời gian rãnh rỗi, tuy sợ cô mệt nhưng vì Ngọc Hân quá kiên quyết nên anh đưa cô đến công ty của mình, mướn hẳn một kế toán trưởng dày dặn kinh nghiệm để chỉ dạy cô… sau này khi cô sinh xong, cũng có thể đến công ty của anh mà làm thư kí riêng.

Không còn rãnh rỗi nữa nên Ngọc Hân học rất chăm chỉ, chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tuần cô đã cơ bản nắm vững những kiến thức. Vị kế toán kia lại có suất đi du học nên việc học của cô ngừng lại, cô lại than thở rằng ở nhà quá nhàm chán muốn vào công ty Kiến Lương làm việc, vì dù sao cô cũng đã nắm được công việc.

Cô được anh giao cho công việc kế toán nhỏ trong công ty, vì kiến thức của cô chưa thể làm được điều gì nhiều. Cô cũng yêu cầu Kiến Lương không được nói với mọi người cô là vợ anh, và cũng không nên tỏ ra quen biết ở công ty. Tất nhiên là cô muốn mọi chuyện sẽ tự nhiên, không muốn bị người khác dò xét.

Đồng nghiệp của cô có hai người, một người đã có chồng tên là Ngọc Hà và một cô gái trẻ cũng vừa mới vào làm giống cô tên là Mỹ Lệ. Cô thân với Mỹ Lệ hơn vì có lẽ cả hai đồng lứa tuổi, tạng người Ngọc Hân lại khá ốm… tuy cô mang thai nhưng không ai biết điều đó… họ còn nghĩ cô chưa hề kết hôn.

Ngày hôm đó, Mỹ Lệ tỏ ra rất căng thẳng cứ vò đầu mãi… chị Ngọc Hà quay sang hỏi gì cũng không chịu nói… Cho đến cuối giờ, khi chị Ngọc Hà ra về trước thì Ngọc Hân mới đi về phía bàn làm việc của Mỹ Lệ mà hỏi han.

- Đã có chuyện gì xảy ra sao, mặt của cậu xem ra rất nghiêm trọng.

- Tú Tâm… phải làm sao đây… mình đã tính toán sai hóa đơn rồi. - Mỹ Lệ xanh mặt. - Lần này có lẽ mình bị đuổi mất.

- Sao lại không cẩn thận như vậy, để mình xem nào? - Cô nhìn vào bảng hóa đơn của Mỹ Lệ. - Cậu đã liên hệ với bên mua hàng chưa, chúng ta phải hủy hóa đơn này thôi.

- Giám đốc của chúng ta rất khó tính và kĩ lưỡng… anh ta nổi tiếng là không thích sự sai phạm. - Mỹ Lệ bật khóc. - Khó khăn lắm mới xin được công việc này, có lẽ lần này mình bị đuổi mất.

Ngọc Hân quen với Mỹ Lệ cũng không lâu, nhưng biết rằng gia cảnh nhà cô gái này cũng không hể khá giả, một mình cô ấy đi làm để nuôi cha mẹ già. Nếu cô ấy thất nghiệp thì thật là quá khó khăn ư, Ngọc Hân cầm tờ hóa đơn sai kia mà nói:” Được rồi, cậu đừng khóc nữa… cứ xem như tờ hóa đơn này là do mình xuất sai đi… “

- Như vậy không được, công ty có thể sẽ đuổi việc cậu. - Mỹ Lệ lắc đầu.

- Không sao đâu, mình có cách mà. - Ngọc Hân mỉm cười. - Chúng ta về thôi, lần sau nhớ phải cẩn thận hơn nhé… chúng ta đều là người mới phải giúp đỡ nhau nhé.

Đêm đó, cô mang tờ hóa đơn để trước mặt Kiên Lương mà cuối đầu, nói rằng do cô sơ ý mà xuất sai tờ hóa đơn này.

- Em xin lỗi, em sẽ không bất cẩn như vậy nữa.

- Không sao đâu. - Kiên Lương mỉm cười. - Con người mà, đâu phải lúc nào cũng có thể làm tốt tất cả mọi việc.

- Em lại nghe người ta nói… anh là người cầu toàn đấy. - Cô khẽ cười.

- Họ nói đúng, nhưng em là một ngoại lệ. - Kiên Lương đặt bút kí vào.

Ngày hôm sau, đã lỡ thừa nhận mình là người làm sai nên cô đành đích thân đến công ty của đối tác mà tìm gặp giám đốc để xin chữ kí của anh ta để tiến hành thủ tục hủy tờ hóa đơn sai kia đi. Không ngờ nơi mua hàng của công ty cô lại là một trung tâm thương mại lớn như vậy…

- Xin lỗi cô, đơn hàng này giá trị khá cao… nên tôi cần thông qua tổng giám đốc, mong cô đợi trong giây lát. - Người tiếp nhận liền nói.

- Không sao ạ, tôi sẽ đợi.

Người tiếp nhận vừa bước ra khỏi cửa, dự định lên tầng mười xin chữ kí của Uy Phong liền gặp Uy Phong đi ngang qua.

- Tổng giám đốc, có người bên công ty Ngô Kiên cho người đến về việc hủy hóa đơn sai.

Uy Phong nhìn qua biên bản liền nhíu mày:” Chúng ta mua hàng của Ngô Kiên ư?”

- Đơn hàng này là từ khi em trai của tổng giám đốc còn ở Phong Vũ. - Anh ta giải thích.

Tập đoàn Ngô Kiên chính là cùa Ngô Kiến Lương - chồng của Ngọc Hân. Anh bước vào bên trong căn phòng mà Ngọc Hân đang ngồi đợi để xem xét kĩ lưỡng các điều khoản. Không ngờ khi vừa bước vào, Ngọc Hân quay đầu lại nhìn… Uy Phong có chút bất ngờ, cô ấy không ở nhà tận hưởng cuộc sống nhàn hạ lại thích chạy nhảy như vậy.

- Là anh, người tặng tôi váy cưới. - Ngọc Hân khẽ thốt, cô đã nhiều lần muốn gặp lại người đàn ông này để cảm ơn vì món quà của anh ta.

- Đây là ngài Uy Phong, tổng giác đốc cùa Phong Vũ. - Người bên cạnh giới thiệu.

“ Uy Phong” - danh từ này nghe rất là quen…

- Vợ của tông giám đốc một tập đoàn lớn như Ngô Kiên, anh ta để em vất vả như vậy ư?

Cô thoáng ngạc nhiên, anh ta biết rõ ràng về cô như vậy…..

- Anh ra ngoài đi, tôi có việc cần bán bạc với cô gái này. - Uy Phong nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh.

Cánh cửa phòng đóng lại, Uy Phong ngồi xuống đối diện Ngọc Hân… anh nhìn vào tờ hóa đơn kia mà hỏi.

- Hiện tại em làm kế toán ư?

Cô gật đầu.

- Không phải ước mơ của em là bác sĩ sao… - Anh lại cười buồn. - Đứa bé vẫn tốt chứ.

Cô lại gật đầu.

- Em yêu anh ta chứ?

Lần này… Ngọc Hân không gật đầu… cũng không lắc đầu,,, cô kinh ngạc nhìn về phía Uy Phong.

- Hiện tại em tên Tú Tâm ư… nhưng anh lại thích gọi em là Ngọc Hân. - Uy Phong nhìn vào mắt cô mà nói.

- Tổng giám đốc Uy, anh đang nói điều gì vậy…

Anh không trả lời câu hỏi của cô, đặt bút kí vào biên bàng sau đó liền đứng lên mà nói:” Được rồi, em về đi.” - Nói xong anh quay đầu bước về phía cửa

- Tổng giám đốc Uy. - Cô khẽ họi lại.

Anh khựng người lại, nhưng không nhìn lại.

- Dù sao cũng cảm ơn anh về chiếc váy đó, tuy tôi không biết vì lí do gì anh lại hành động kì lạ như vậy… nhưng tôi vẫn phải nói lời cảm ơn cùng anh.

Anh bước thêm một bước…

Cô liền nói tiếp:” À, tổng giám đốc Uy…”- Cô đưa tay chạm vào lưng anh…

- Trước kia, anh đã từng quen biết tôi không? - Cô khẽ hỏi…

Anh quay đầu lại nhìn cô… là anh không còn kiếm chế được bản thân mình… ép Ngọc Hân vào tường nhà.. đôi môi anh chạm vào môi cô. Anh hôn một cách cuồng nhiệt, mặt cho Ngọc Hân giằng co phản đối… với sức mạnh của một người đàn ông luôn giấu đi nỗi đau thương nhớ cô… Anh nắm chặt hai tay cô, đôi môi chiếm lấy môi cô không buông… hôn si mê cho đến khi bờ môi anh bật máu vì cô phản kháng…

- Chẳng phải em muốn biết tôi và em là mối quan hệ gì ư… đó là câu trả lời của tôi. - Uy Phong lau vết máu trên môi mà nói.

- Nói dối… Kiên Lương nói… tôi và anh ấy yêu nhau…. - Cô kinh hoảng hét… trên bờ môi cô vẫn còn dính máu của anh.

Uy Phong nhếch môi nhìn cô mà nói:” Em biết tôi nói dối, vậy còn hỏi tôi để làm gì?”

Cô không thể đáp… cô hỏi anh chỉ vì khi bên cạnh anh cô luôn có một cảm xúc kì lạ… nó kì lạ đến mức cô không thể điều khiển được nhịp đập con tim mình nữa. Ngọc Hân hoàng sợ… nhanh chóng cầm xấp hồ sơ mà chạy ra khỏi căn phòng đó… để lại Uy Phong một mình tựa lưng vào tường mà khẽ nhắm đôi mắt lại.

Cô bước ra khỏi căn phòng kia… nhịp đập trái tim vẫn không có chút ổn định trở lại. Nụ hôn của anh khiến cô thật sự… muốn bùng cháy….


Chương 64: Không từ bỏ
- Tú Tâm, cậu không khỏe ở đâu sao… sắc mặt cậu kém quá. - Mỹ Lệ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân vừa đẩ cửa phòng đi vào.

- Không… tớ không sao. - Cô lắc đầu, nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc… cô đưa tay lên lòng ngực mình, từ khi rời khỏi căn phòng đó nhịp tim cô luôn đập thổn thức, có phải là vì nụ hôn kia hay không?

- Tú Tâm, chuyện đó… có được không? - Mỹ Lệ trong lòng luôn lo lắng, sợ chuyện của bản thân lại hại người khác.

Cô gượng cười đáp:” Mọi chuyện ổn cả rồi, cậu đừng lo nữa.”

Vậy nên Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm:” Cuối giờ chúng ta đi ăn nhé Tú Tâm, mình khao cậu.”

Cô gật đầu mỉm cười ra hiệu đồng ý.

Cả một ngày làm việc, cô đều không thể tập trung được nữa. Hình ảnh của Uy Phong mãi xuất hiện trong tâm trí cô. Anh ta rõ ràng biết cô đã là một phụ nữ có chồng, vì sao còn lại hành động không phải phép như vậy, trước kia.. cô và anh ta là mối quan hê gì, nếu như là một người không quen không biết, rỏ ràng là không thể hành xữ như vậy.

Trải qua một ngày, cô và Mỹ Lệ cùng nhau ra về, vừa bước ra khỏi phòng lền nhìn thấy Kiên Lương cũng từ thang máy bước ra với bộ dạng vô cùng oai phong. Anh chính là người đứng đầu nơi này, ai nhìn thấy cũng phải e dè cuối chào.

- Chào tổng giám đốc Ngô. - Mỹ Lệ nhanh chóng cúi đầu chào. Sau đó nhìn sang Ngọc Hân mà kéo tay cô. - Mau chào tổng giám đốc.

Cô khẽ cuối đầu chào, cũng không muốn Mỹ Lệ biết mối quan hệ giữa cô và anh:” Chào tổng giám đốc.”

Kiến Lương nhìn về phía hai người phụ nữ đang cuối đầu chào anh, nếu là nhân viên khác anh chỉ gật đầu nhẹ và bỏ đi, nhưng đây chính là cô nhân viên đạc biệt ngang bướng và không biết nghe lời mà anh đặt vào lòng.

- Hai người vật vả rồi. - Anh đáp.

Mỹ Lệ tim như ngừng đập, không ngờ tổng giám đốc lại trả lời hai nhân viên kế toán bé nhỏ của tập đoàn lớn.

- Không vất vả ạ, công việc rất tốt ạ. - Mỹ Lệ nhanh miệng đáp…

Kiên Lương chỉ mỉm cười, bước đi về phía trước mà lên chiếc xe hơi đang đợi sẵn bên ngoài.

Cô và Mỹ Lệ cùng nhau khoát tay mà rời khỏi tập đoàn Ngô Kiên, xem ra việc tổng giám đốc Ngô kia đáp lời khiến Mỹ Lệ như đang bay lên tận mây xanh, vừa đi vừa xút xoa về sự lịch thiệp và phong độ của người đứng đầu tập đoàn mà cô đang làm việc.

- Tú Tâm, cậu không có chút rung động nào ư…. Tổng giám đốc của chúng ta quá là đẹp trai và lịch thiệp…

Cô khẽ cười, đưa một miếng thịt trong nồi lẫu nghi ngút khói mà nói:” Mỹ Lệ à, tớ nói cậu nghe nè…nấu cậu còn ngồi đó mà mơ mộng nữa thì tớ sẽ ăn hết thịt trong đây nhé.”

- Tớ không giành đồ ăn với cậu. - Mỹ Lệ chắp tay lại mà tiếp tục mơ mông. - Ôi… anh ấy quá hoàn hảo mà, phải làm sao đây… trái tim tớ… trái tim tớ như vỡ ra rồi.”

Ngọc Hân chỉ buồn cười… nhưng cô cũng không thể nào lí giải được cảm giác hiện tại của cô. Nếu như là một nữ nhân bình thường, phát hiện một người phụ nữ khác yêu thích chồng cô có lẽ cô phải cảm giác khó chịu, ít ra cũng không phải là cảm giác buồn cười như vậy. Cô gắp một miếng thịt đưa vào miệng đang há hóc thèm muốn của Mỹ Lệ mà bất cười:” Xem như anh ta là miếng thịt này, cậu nhanh ăn chút gì đi.”

- Cậu lại mang một người đẹp trai tài giỏi như tổng tài mà so sánh với miếng thịt bò ư… thật là, cậu đã có bạn trai rồi phải không?

Cô lắc đầu:” Anh ấy đẹp trai cũng không làm tớ no được, cậu cũng thôi mơ mộng một chút đi chẳng phải tổng giám đốc đã có vợ rồi sao,.”

- Đúng là… đàn ông tốt đều đã có vợ cả. - Mỹ Lệ tụt hứng, lúc này mới dụng đũa mà nói:” Này, đồ ăn của mình… không phải như vây chứ.” - Nhìn vào nồi lẫu trên bàn mà nói.

- tớ đã nhắc nhở cậu rồi mà. - Ngọc Hân no bụng cười lớn.

- Vì cậu giúp mình, nên tha cho cậu đó. - Mỹ Lệ cũng bật cười… cô bạn này trong ốm yếu thế lại ăn khỏe như vậy.

Chia tay Mỹ Lệ tại quán ăn, cô một mình bước trên con đường. Không muốn làm phiền Kiến Lương, lại càng không thích mùi khó chịu trên những chiếc taxi ngột ngạt… Ngọc Hân quyết định từ từ đi bộ quay về nhà, cũng muốn dành một chút thời gian hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này.

Đi ngang qua trung tâm thương mại Century, cô đưa mắt ngước nhìn vào bên trong… chỉ trong vài giờ trước tại cái nời này, cô đã bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn… nhưng thật lòng mà nói, nụ hôn đó khiến cô có cảm giác si mê… chỉ là trong phút chốc cảm thấy có lỗi cùng Kiến Lương, có lỗi với người đã yêu thương chăm sóc cô… có phải cô đã quá tệ bạc với Kiến Lương.

Cô bước vội qua trung tâm lớn, không dám quay đầu lại nhìn… chỉ sợ bản thân mình lạc lõng, sợ không kiềm chế được cảm xúc kì lạ với người đàn ông mang tên Uy Phong kia. Cô phải tự nhũ bản thân mình chính là phụ nữ đã có chồng, bản thân cũng chính là đang mang thai, không được nghĩ đến người đàn ông khác, hạnh phúc gia đình sẽ đỗ vỡ trong tay cô…

Uy Phong vẫn còn ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, vài ngày sau khi anh hồi phục Uy Vũ đã nhường lại hết mọi việc cho anh mà tự do tự tại như ngày trước. Trên môi anh vẫn còn động một chút máu tươi trong vết cắn khá sâu của Ngọc Hân, nụ hôn đó chất chứa bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu đau đớn mà Uy Phong đã phải kiềm nén bản thân. Uy Phong ngồi im bất động, đây là trạng thái hiếm thấy của một tổng giám đốc luôn năng động làm tất cả mọi việc.

- Tổng giám đốc, đã trễ rồi… - Thư Kí Hạ bước vào nói.

- Anh cứ về trước đi. - Uy Phong vẫn nhìn chằm chằm về bên ngoài, những ánh đèn lấp lánh.

- Cậu chưa về sao tôi có thể ra về, vết thương trên mặt cậu… thật sự không cần bôi thuốc chứ. - Thư kí Hà e ngại, từ lúc tổng giám đốc xuống đại sảnh để khảo sát quay trờ về với vết thương kia thì luôn ngồi bất động với cùng một tư thế.

Uy Phong xua tay:” Tôi có việc cần suy nghĩ, anh cứ về trước.”

12h đêm… hoạt động kinh doanh của trung tâm mua sắm đã ngừng lại… đèn đã tắt hết… chỉ còn duy nhất một phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. BÊn trong, người đàn ông kia vẫn ngồi tại vị trí cũ, ánh mắt hướng về một phía mà suy nghĩ… và đưa ra một quyết định lớn lao.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, Uy Phong đưa bàn tay mình lấy chiếc điện thoại trên bàn mà nghe máy…

- Anh vẫn còn ở công ty sao? - Uy vũ lo lắng…

- Vũ… anh có chuyện muốn nhờ em. - Uy Phong nói.

- Là việc gì?

- Điều tra về Ngọc Hân và Kiên Lương…bọn họ vì sao quen biết, và lí do vì sao Ngọc Hân mất tích trong thời gian đó.

- Cuối cùng, thì anh cũng đã nghĩ ra rồi ư? - Uy Vũ nhếch mép cười. - Đây mới chính là con cháu nhà họ Uy…

Uy Phong tắt máy… người phụ nữ ấy chính là của anh, anh nhận ra rằng anh không hề muốn mất cô, anh không thể đứng nhìn cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Đau khổ cũng được, độc ác cũng được… cô khinh ghét anh cũng được… anh sẽ làm mọi cách mang cô về bên cạnh mình.

Ngày hôm sau, Ngọc Hân vẫn đến tập đoàn Ngô Kiên làm việc bình thường, tâm trạng cũng tạm ổn vì cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tốt nhất chính là cô nên làm tốt vai trò của một người vợ, một người mẹ… vì người chồng của cô rất yêu thương cô, cô không thể làm ra việc gì có lỗi với anh.

- Tú Tâm, cậu giấu mình phải không? - Mỹ Lệ nhìn thấy cô bước vảo đã chạy ra ngoài chặn đường lại.

- Có chuyện gì vậy? - Cô không hiểu.

- Cậu xem, trên bàn làm việc của cậu kìa… là hoa hồng đỏ. - Mỹ Lệ chỉ về phía bàn làm việc cùa cô… một bó hoa hồng màu đỏ thắm được gói rất đẹp mắt.

Cô khẽ cười… nghĩ bó hoa kia là của Kiến Lương tặng mình…

- Là bạn trai cậu tặng phải không? - Mỹ Lệ trêu chọc. - Thật là lãng mạng quá mà.

Cô không đáp lời trêu chọc kia của Mỹ Lệ, sau đó mang bó hoa cắm vào bình đặt trên bàn làm việc mà ngắm nhìn, có lẽ Kiến Lương rất hiểu cô, hoa hồng đỏ chính là loại hoa mà cô yêu thích nhất… nó mang một ý nghĩa thật đặc biệt về tình yêu tuyệt vời.

Đêm qua, Kiến Lương thông báo rằng anh sẽ phải đi công tác ba ngày ở Thái Lan, có lẽ vì sợ cô buồn bã nên đã cho người mang hoa đến tặng cô, lại còn hiểu rõ tâm ý mà không để tên người tặng. Ngọc Hân cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuy cô thờ ơ nhưng người chồng kia luôn kiên nhẫn chờ đợi cô.

Cô nhận được một tin nhắn từ Kiến Lương…

- Bà xã, em đang làm việc ư?

- Em đang ở công ty, cảm ơn anh smile emoticon

- Cảm ơn anh về việc gì?

- Về tất cả những gì anh đã làm cho em.

- Anh phải vào phòng họp rồi, một ngày vui vẻ.

Cô khẽ mỉm cười...đưa tay đùa nghịch những bông hoa màu đỏ tươi thắm…

Ba ngày trôi qua, ngày nào cô cũng nhận được một bó hoa hồng đỏ giấu tên người gửi… Cô luôn vui vẻ đón nhận bởi cô luôn nghĩ rằng nó chính là của Kiến Lương… Nhưng đến này thứ 4, sau khi Kiến Lương đã quay trở về từ chuyến công tác… những bó hoa kia vẫn được gửi tới đều đặn.

Phòng làm việc đã được trưng ngập tràn hoa hồng đỏ, chị Ngọc Hà lại tỏ ra không thích điều đó nên cô quyết định mang những bó hoa kia về nhà. Cô vừa bước vào bên trong, người làm đã giúp cô ôm những bó hoa to kia vào bên trong. Kiến Lương đang ngồi bên trong phòng khách, nhìn thấy cô cùng những bó bông kia liền quan tâm hỏi.

- Nếu em mệt… có thể ở nhà nghĩ ngơi, anh có khả năng nuôi em. - Anh vừa uống trà vừa nói.

- Không… đi làm cũng có nhiều điều thú vị, vẫn tốt hơn chỉ ở trong nhà. - Cô lắc đầu.

Chị giúp việc cắm những đóa hoa hồng đỏ tươi thắm vào bình, đặt giữa bàn phòng khách…

- Em mua hoa ư? - Kiến Lương nhìn bình hoa mà nói.

- Không phải là của anh tặng em sao? - Cô nhìn anh hỏi.

- Không phải anh. - Kiên Lương đặt tách trà xuống bàn mà đáp.

- Tất cả những bó hoa ấy, đều không phải của anh ư? - Cô chỉ về phía những bóa hoa cô vừa mang về.

Anh lắc đầu..

- Vậy là ai nhỉ, em lại cứ nghĩ nó là của anh… - Cô nghếch mặt mà nói.

Kiến Lương có chút bất an trong lòng, Tú Tâm cũng chỉ là một cô gái bình thường, đi làm lại không hề có chút son phấn nào. Việc một nam nhân để mắt tới cô ấy trong muôn vàn cô gái xinh đẹp khác của Ngô Kiên chính là không thể, vậy người tặng hoa cho cô ấy chắc chắn là có mục đích nào đó.

- Có lẽ vì bà xã của anh quá xinh đẹp, nên có một gã khờ nào đó đã để mắt đến em. - Kiến Lương hơi cười nói. - Để em đến công ty làm việc, tim anh cứ hồi hộp vì lo lắng đây này.

Biết Kiến Lương trêu chọc mình, cô lườm anh một cái sau đó không nghĩ đến chuyện những bó hoa nữa mà quay về phòng mình để tắm, sau đó cùng anh dùng cơm tối… bọn họ chỉ có khoảng thời gian buổi tối kia để nói chuyện, ôn lại những kĩ niệm và anh thường kể cho cô nghe. Tuy cô không nhớ ra, nhưng cô nghĩ mình và anh trước kia thật hạnh phúc… người đàn ông xa lạ kia, có lẽ muốn phá hoại Kiến Lương nên đã đặt điều nói dối cô.

Hôm sau, bước vào phòng làm việc cô vẫn nhìn thấy bó hoa hồng đỏ đặt trên bàn làm việc của mình. Kiên Lương nói không phải là của anh ấy, vậy người gửi bó hoa này cho cô là ai… cô muốn tìm ra người ấy, để yêu cầu họ dừng lại những việc vô nghĩa này.

Giờ nghĩ trưa, cô rời khỏi Ngô Kiên để đến địa chỉ cửa hàng hoa được in trên logo, nó là một cửa hàng khá lớn cũng gần nơi cô làm việc. Ngọc Hân bước vào bên trong, bị choáng ngợp vì có quá nhiều hoa đẹp.

- Chào quý khách, cô muốn mua hoa gì ạ?

- À… xin lỗi… tôi đến đây vì bó hoa này. - Cô đưa bó hoa vừa nhận khi sáng đến.

- Sao ạ, quý khách có điều gì không hài lòng ạ. - Cô nhân viên đáp.

- Là thế này, tôi muốn biết người gửi cho là ai…

- Xin lỗi quý khách, người gửi tặng hoa cho cô đã yêu cầu giấu tên… chúng tôi không thể cung cấp thông tin ạ.

- Là tôi biết như vậy, nhưng dường như có sự nhầm lẫn ở đây… - Cô đặt bó hoa lên bàn mà nói. - Có lẽ người ấy đã gửi đến sai địa chỉ.

- Chúng tôi sẽ xác nhận lại ạ. - Cô nhân viên nói.

- Thật ra thì… tôi là người đã có chồng rồi ạ… vì những bó hoa này gửi đến mà gây ra một chút rắc rối. Anh nhà tôi lại hay ghen… anh ấy nói nếu tôi không tìm ra người gửi nhầm những bó hoa này có nghĩa là tôi đã ngoại tình, anh ấy còn dọa sẽ ly hôn với tôi. - Cô thiết tha nói, đôi mắt rưng rưng….

Cô nhân viên kia có chút lúng túng, quả nhiên chuyện này thật rắc rối… Sau một lúc hỏi ý, họ đưa cho cô số điện thoại của người đặt hoa… và yêu cầu cô không được nói lấy từ cửa hàng hoa, để đảm bảo uy tín cho cửa hàng.

Rời khỏi cửa hàng, cô hơi mỉm cười cầm số điện thoại trong tay… cũng nghĩ trước kia có phải mình cũng quá thông minh… Tuy là lừa gạt người, nhưng cũng không hề hại ai cả.

- Alo? - Cô nhanh chóng gọi.

- Alo?

- Là anh ư? - Cô nghe giọng, chẳng hiểu vì sao lại có thể đoán ra người đó dễ dàng như vậy.

Bên kia không đáp….

- Vì sao, anh lại làm như vậy, mục đích của anh là gì hả? - Cô tức giận.

Từ phía sau cô… một giọng nói vang lên:” Mục đích của tôi, chính là em.”

Cô quay lưng lại… là Uy Phong… người đàn ông đã cưỡng hôn cô trong căn phòng vắng hôm ấy…

- Tổng giám đốc Uy…

- Em hãy gọi tên tôi đi… mau gọi đi… - Anh nắm lấy tay cô mà nói.

Cô nhìn vào mắt anh… cổ họng tê cứng vì hoảng hốt…

- Tôi không tin là em không có cảm giác gì với tôi… Uy Phong ép vô vào bờ tường trong một con hẻm mà nói. - Mau gọi tên tôi, hãy gọi tên Uy Phong…

Cô không nói, càng khiến anh tức giận…

- Em không nói… tôi sẽ lại hôn em. - Anh uy hiếp… kề sát môi vào tai cô.

Ngọc Hân run người… giữa đường tuy ít người qua lại, nếu bị ai đó nhìn thấy, cô thật không biết ăn nói ra sao với Kiến Lương...Ngọc Hân bất lực nhìn Uy Phong, nước mắt rơi ra không hiểu vì sao…

Anh thấy cô khóc, trái tim lại càng đau hơn.. anh buông tay cô ra khẽ lau dòng nước mắt trên bờ mi cô… Sau đó ôm chặt cô vào lòng, anh khẽ nói:” Ngọc Hân, tôi nhớ em.”

Cô lặng người… cảm nhận vòng tay anh quá ấm áp.

- Buông vợ tôi ra. - Giọng hét lớn từ phía xa…

Cô vừa quay nhìn sang phía giọng nói kia, Kiến Lương đã nhanh chóng đẩy Uy Phong ngã xuống đất bằng một cú đấm thật mạnh, và kéo tay cô về phía mình.

- Chúng ta về thôi. - Không hỏi vì sao cô không đẩy Uy Phong ra, chỉ kéo tay cô bỏ đi.

Uy Phong nhếch môi cười đứng lên:” Tiền bối, xem ra anh cũng đã điều tra về tôi rồi ư… Cái gì của Uy Phong này, đừng hòng ai lấy đi được.”

Ngồi trên xe Kiến Lương, cảm thấy bản thân thật xấu hổ và có lỗi với anh, cô khẽ nói:” Em xin lỗi.”

Kiến Lương lắc đầu, bàn tay nắm lấy tay cô:” Em không có lỗi, đáng ra anh nên kể em nghe chuyện giữa em và cậu ta.”

- Em và cậu ta… ý anh là Uy Phong.

Kiến Lương gật đầu:” Đúng vậy, trước kia khi anh và em hiểu nhầm cải nhau giận dỗi một thời gian, cậu ta đã xen vào chuyện tình cảm của hai chúng ta… Nhưng sau đó, em nhận ra chúng ta mới là của nhau mà từ chối cậu ta. Từ đó cậu ta lúc nào cũng làm phiền em, tai nạn lần đó em gặp phải cũng một phần do cậu ấy.”

- Thật sao? - Cô có chút bàng hoàng.

- Có lẽ cậu ta biết em đã mất đi trí nhớ… vì vậy một lần nữa muốn tiếp cận em để phá chúng ta… Tú Tâm, em có muốn cùng anh sang nước ngoài sinh sống, để cậu ta sẽ không làm phiền chúng ta nữa.

Chân thành từ Kiến Lương, cô cũng đã là vợ anh, mẹ của con anh...cô khẽ gật đầu…

Kiến Lương mỉm cười… nhanh chóng lái xe về biệt thự Ngô gia.

- Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, chậm nhất là 3 ngày nữa chúng ta sẽ đi.

- Vì sao lại gấp như vậy? - Cô ngạc nhiên.

- Anh muốn mọi thứ ổn định, em đang mang thai con của chúng ta… anh muốn em không bị ai làm phiền mà an tâm nghĩ ngơi.

Cô gật đầu đồng ý.

- Từ ngày mai em đừng đến công ty nữa… cũng hạn chế ra khỏi nhà, anh không muốn tên đó lại gặp em mà giở trò.. Tú Tâm, anh sẽ lo hết mọi thứ, chỉ cần em luôn ở bên anh.

- Anh là cha của con em, em không theo anh thì theo ai. - Cô khẽ cười, có lẽ Kiến Lương đang quá lo xa.

Uy Phong ngồi trong văn phòng tổng giám đốc… lí lịch về Ngô Kiến Lương đặt trên bàn…

- Hắn ta muốn mang Hân bỏ trốn. - Uy Vũ nói.

- Dễ dàng như vậy ư? - Uy Phong đáp.

- Anh đã có kế hoạch. - Uy Vũ thắc mắc.

- Thư kí Hạ, ngày mai cậu lấy danh nghĩa của Phong Vũ ép các ngân hàng thu hồi vốn từ Ngô Kiên. - Uy Phong nói. - Ép hắn ta trong một tuần không được phép rời khỏi công ty để thuyết phục các ngân hàng cho vay vốn.

- Anh muốn hại Ngô Kiên phá sản ư?

Uy Phong lắc đầu:” Chỉ muốn xem giữa danh vọng và phụ nữ… hắn ta chọn thứ gì?”

- Còn Uy Vũ… em đưa Ngọc Diêp đến gặp Ngọc Hân, mang theo những bức ảnh của hai chị em họ… cô ấy có thể không tin chúng ta, nhưng làm sao có thể phủ nhận được em gái ruột.

- Sau đó thì sao? - Uy Vũ nói.

- Ép hắn ta phải ly hôn… - Uy Phong đáp.

Kế hoạch lập ra không có một điểm yếu… chỉ là người tính không bằng trời tính...


Chương 65: Em trốn được tôi ư?
Chương 65:

Xung quanh căn biệt thự nhà họ Ngô, là các tay vệ sĩ đứng xung quanh không cho bất cứ ai đến gần và tiếp cận với Ngọc Hân. Ngay cả bản thân của Kiến Lương cũng đã điều tra về thân thế của nhà họ Uy, biết đấy không lại với thế lực kia, anh ta nhanh chóng tìm cách đưa cô đi một cách nhanh nhất, không thể để nhà họ Uy mang cô đi mất.

Sáng hôm sau, Kiến Lương vẫn chuẩn bị đi đến công ty nhưng thường ngày, Ngọc Hân cũng dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Cô bước ra khỏi phòng thì chạm mặt Kiến Lương ở cầu thang.

- Em muốn đi đâu?

- Em muốn đến công ty. - Cô đáp.

- Không phải chúng ta đã thống nhất em sẽ nghĩ việc ở Ngô Kiên và chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới?

Cô khẽ cười, trong lòng cũng không nghĩ ngợi nhiều:” Dù mới vào làm nhưng em nghĩ trước khi rời đi, cũng nên đến chào mọi người cùng phòng một câu… họ cũng đã giúp đỡ em rất nhiều.”

- Anh đưa em đi. - Kiến Lương cảm thấy không an tâm, để cô một mình đi như vậy có thể Uy Phong sẽ tìm cô bất cứ lúc nào.

Ngọc Hân gật đầu, dù sao cũng là ngày cuối cùng đến Ngô Kiên chào tạm biệt Mỹ Lệ và chị Ngọc Hà, cũng không cần phải che giấu về việc cô là vợ Kiến Lương nữa. Hai người thanh thản ăn sáng, sau đó cùng nhau rời khỏi Ngô gia.

- Hôm nay anh có cuộc họp gấp để bàn giao một số công việc, em đến chào tạm biệt mọi người xong… anh sẽ cho người đưa em về. - Kiến Lương vừa lái xe vừa nói.

- Em có thể tự về mà. - Cô đáp.

- Tú Tâm, hãy nghe theo lời anh. - Kiến Lương có chút gàng giọng.

- Kiến Lương, em cảm thấy anh có gì đó rất kì lạ… đã có chuyện gì xảy ra sao?

- Anh xin lỗi, chỉ là anh lo lắng người đàn ông đó sẽ làm phiền chúng ta… anh không an tâm để em đi một mình. Tú Tâm, chỉ vì anh sợ mất em và con.

Cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, chủ động nắm lấy bàn tay Kiến Lương cho anh bớt đi sự căng thẳng:” Kiến Lương, em là vợ anh… anh phải tin em chứ.”

- Anh tin em… nhưng không tin hắn ta… Con người hắn ta rất nham hiểm, sẽ dùng mọi cách để tiếp cận em.

- Được rồi, em sẽ làm theo lời anh… anh đừng quá căng thẳng như vậy. - Cô đáp.

Việc Ngọc Hân bước từ xe của tổng tái Ngô Kiên khiến nhiều nhân viên thật sự quá ngạc nhiên, ngày thường không ai để mắt đến cô thư kí nhỏ bé kia, nay lại chính là tâm điểm của sự chú ý.

- Tổng giám đốc, anh đến rồi… mau đến phòng họp đi ạ… - thư kí của Kiến Lương nhanh chóng chạy về phía anh nói, giọng gấp gáp.

- Thái độ của cô như vậy là sao? - Kiến Long nói…

Cô thư kí nhìn xung quanh, đưa miệng về phía tai Kiến Lương mà khẽ nói. Gương mặt Kiến Lương bỗng chốc không còn bình thường được nữa, quay về phía Ngọc Hân nói vội:” Em chào tạm biệt mọi người, nhanh chóng lên xe về nhà. Anh phải đến phòng họp khẩn.”

Cô cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng Kiến Lương lại bỏ đi vội như vậy… chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, anh đã bước vào bên trong thang máy.

- Tú Tâm, cậu chính là người mà mọi người bên ngoài đang nói đến phải không… thật không ngờ cậu lại ẩn danh một cách hoàn hảo như vậy. - Mỹ Lệ kinh ngạc nói.

- Mình phải ẩn danh như vậy, để xem các cô gái như cậu có mưu đồ gì với chồng mình chứ. - Ngọc Hân uống ngụm cafe, khẽ mỉm cười.

- Thật là… - Mỹ Lệ nhớ đến chuyện hôm trước liền ngượng ngùng. - Mình tất nhiên là sẽ không bao giờ có ý đồ với chồng của người khác, đặc biệt là cậu. - Cô ta xua tay. - Nghĩ lại mới thấy có chút kì lạ, vì sao cậu lại có thể giúp mình trong vụ hóa đơn đó… thì ra là có cây đại cổ thụ che bóng.

- Vì sợ mọi người nghĩ như cậu, nên mình phải nói dối như vậy.

- Vậy vì lí do gì, hôm nay cậu lại bước xuống từ chiếc rolls-royce cực kì sang trọng và quý hiếm như vậy hả. - Mỹ Lệ hỏi tiếp.

- Minh đến đây là để chào tạm biệt cậu. - Cô khẽ nói. - Mình và Kiến Lương sẽ sang nước ngoài định cư.

- Định cư ư, có nghĩa là sẽ không về nữa?

- Mình cũng không chắc, anh ấy đi đâu mình sẽ theo đó.

Mỹ Lệ lườm yêu:” Không cần phải tỏ ra hạnh phúc như vậy trước mặt mình đâu nhé… Tú Tâm, cậu thật tốt số, mình mừng cho cậu… hãy sống thật hạnh phúc nhé.”

- Mình đến Ngô Kiên không lâu… quen được cậu là một điều may mắn. Mình sẽ gửi thư cho cậu. - Ngọc Hân ôm Mỹ Lệ mà nói. - Cậu nhớ phải cẩn thận nhé, và đừng tranh cải với chị Ngọc Hà nữa… chị ấy là tiền bối sẽ chỉ giúp cậu rất nhiều.

- Khi nào có thời gian, hãy về thăm mình nhé.

Chia tay Mỹ Lệ, Ngọc Hân nghe lời căn dặn của Kiến Lương mà đi về cùng người của Kiên Lương… Đêm đó, Kiến Lương không về… anh chỉ gọi điện về cho cô duy nhất một lần mà nói rằng đang giải quyết ổn thỏa mọi việc trước khi rời đi. Ngọc Hân một mình bước ra trước hiên nhà, cô nhìn lên chiếc đèn sáng ngoài vườn hoa… bỗng dưng người cô nhớ đến hiện tại là người đàn ông mang tên Uy Phong kia… nhớ đến ánh mắt đầy sự đau buồn của anh…

Cô khẽ lắc đầu xua hình ảnh đó, cô là con dâu nhà họ Ngô… cô không được làm việc gì có lỗi với người đàn ông đã chăm sóc cho cô rất tận tình như anh, cô không quyền khiến anh đau buồn vì cô.

Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, một số lạ gọi cho cô… Ngọc Hân cảm thấy rất lạ kì, từ trước đến nay chỉ có một mình Kiến Lương liên lạc với cô, hoặc là Mỹ Lệ… Vậy số điện thoại này, là của ai…

- Alo? - Cô khẽ nói.

- Là tôi, Uy Phong…

Ngọc Hân bỗng dưng rung bắn người, giống như vừa làm chuyện xấu xa nào đó.

- Anh gọi cho tôi làm gì, tôi đã có chồng rồi… chúng ta đã kết thúc rồi. - Nhớ lại lời Kiến Lương nói, Ngọc Hân buông lời dứt khoát.

- Tôi biết. - Anh đáp.

- Anh biết ư… anh biết vì sao còn làm phiền chúng tôi chứ, mục đích của anh là gì hả, muốn phá vỡ gia đình tôi sao?

- Mục đích của tôi là em. - Anh nhếch môi nói. - Và em nghĩ, em trốn được tôi ư?

Cô rung người… điện thoại từ trên tay rơi xuống đất… Người đàn ông đó, anh ta biết là Kiến Lương muốn đưa cô đi ư, làm sao anh ta có thể biết được điều đó chứ… anh ta là ai?

Hôm sau, khi cô tỉnh giấc thì nhìn thấy Kiên Lương từ bên ngoài đi vào… có lẽ cả đêm qua anh đã không quay về nhà. Đầu tóc rối bời, gương mặt phờ phạc… anh ngồi phịt xuống ghế một cách chán nản.

- Có chuyện gì sao? - Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh.

Kiến Lương lắc đầu:” Không có gì đâu, em đừng lo lắng… em chuẩn bị cho chuyến đi đến đâu rồi.”

- Quần áo thì đã có người làm thu xếp, còn giấy tờ anh cũng lo liệu xong… em nhàm chán nghĩ mình là kẻ vô dụng không giúp được gì cho anh. - Cô muốn nói với anh về chuyện cuộc gọi đêm qua, nhưng nhìn ành mệt mỏi như vậy… chỉ e nói ra Kiến Lương sẽ an lo lắng hơn.

- Hãy hứa với anh, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra… em sẽ không rời xa anh. - Kiến Lương nhìn cô nói.

- Kiến Lương, em là vợ anh, là mẹ của con anh… anh nghĩ em không theo anh thì sẽ theo ai. - Cô mỉm cười. - Anh đi tắm đi, sẽ tỉnh táo hơn.

Sau khi quay về biệt thự nhà họ Ngô, nhìn thấy Ngọc Hân vẫn còn bên trong căn biệt thự kia thì Kiến Lương đã an tâm mà quay lại tập đoàn Ngô Kiên. Các ngân hàng đồng loạt rút vốn, các cổ đông nhanh chóng tháo bán cổ phiếu vì sợ công ty phá sản thua lỗ… một mình Kiến Lương không chóng đỡ nỗi tình trạng hiện tại… đến gặp các giám đốc ngân hàng cầu xin thì bị họ từ chối gặp mặt… chuyện này lần chắc chắn không phải trùng hợp, chính là có bàn tay của một thế lực nào đó nhúng vào.

- Tổng giám đốc, có một thế lực đen đã mua hết cổ phiếu từ các cổ đông… bọn họ bị ép giá nhưng vẫn bán hết… - thư kí của anh lo lắng nói. - Nếu như chúng thu thập tất cả cổ phần… chỉ sợ Ngô Kiên sẽ lọt vào tay bọn chúng.

Kiến Lương hất tung giấy tờ trên bàn làm việc, sau đó hét lên:” Tập đoàn Ngô Kiên một tay tôi tạo nên, sẽ không cho phép bất cứ ai lấy đi dễ dàng như vậy.”

- Tổng giám đốc, tôi có nên dời lại chuyến bay cho anh không… với tình trạng hiện tại, nếu anh bỏ đi thì mọi chuyện sẽ càng đi vào lối cụt.

- Không cần… tôi sẽ bay vào ngày hôm đó. - Anh nắm chặt bàn tay lại nói.

- Không biết tôi có nên nói không, nhưng… bên ngoài đồn đại chính là Phong Vũ uy hiếp các ngân hàng… để hãm hại Ngô Kiên.

- Được rồi, cô ra ngoài đi… tôi cần yên tĩnh một chút…

Thư Kí vừa ra ngoài không bao lâu, liền gọi vào trong thông báo:” Tông giám đốc, có đại diện của Phong Vũ đến tìm anh… có cho vào không ạ.”

- Cho vào đi.

Cánh cửa phòng mở ra, thư kí Hạ bước vào vớ tập hồ sơ trên tay khẽ chào tổng giám đốc tập đoàn Ngô Kiên.

- Uy Phong sai cậu đến tìm tôi?

- Tổng giám đốc Ngô, nếu anh đã nói vậy tôi cũng không muốn vòng vo nữa… chúng ta nói vào vấn đề chính của buổi gặp gỡ hôm nay.

Kiến Lương gật đầu…

- Tôi là Hạ Vĩnh, thư kí của tổng giám đốc Uy Phong… ngài ấy cử tôi đến gặp anh là để truyền đạt lại hai việc. Thứ nhất là thông báo với tổng giám đốc Ngô đây, chính là chúng tôi đã thu mua lại số cổ phiếu của Ngô Kiên, hiện tại nó là một con số khá nguy hiểm với chiếc ghế tổng tài của anh. Thứ hai, là tổng giám đốc Uy muốn tặng lại số cổ phiếu đó cho anh.

Kiến Lương bật cười:” Với điều kiện…”

- Vâng, với điều kiện chính là tổng giám đốc Ngô đây phải ly hôn cùng người vợ hiện tại. Đây chính là hợp đồng mà tôi đã soạn thảo sẵn, chỉ cần anh kí vào… ngay lập tức Ngô Kiên sẽ được cứu.

Kiến Lương cầm bảng hợp đồng trên tay nhìn qua, sau đó xé làm hai mà vứt tung tóe:” Phiền cậu về nói với tên ranh con đó, Kiến Lương tôi dù có mất hết tất cả… cũng không để thằng nhóc đó cướp mất phụ nữ của tôi.”

Thư Kí Hạ không có chút bất ngờ, lại mang ra một bảng hợp đồng khác đặt lên bàn mà nói:” Tổng giám đốc Ngô xin hãy suy nghĩ, cáo từ.”

- Thư kí Lý, cô mau vào đây. - Kiến Lương nhanh chóng gọi vào.

- Tổng giám đốc, anh cho gọi tôi.

- Nhanh chóng chuyển vé máy bay… trong ngày hôm nay… tôi sẽ bay trong ngày hôm nay.

- Dạ vâng. - Thư kí Lý nhanh chóng gọi đặt vé sau đó liền nói. - Tổng giám đốc, hôm nay họ đã không còn vé nào cả, nhưng sáng sớm mai… cô một chuyến, tôi đã đặt giúp anh.

- Tốt… cô ra ngoài đi.

Tại biệt thự nhà họ Ngô, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ đến ngày thì bọn họ sẽ cùng nhau ra sân bay mà đến với một nơi khác để sinh sống. Cô nhìn đóng va li của mình rồi kiểm tra lại một lần xem có quên thứ gì không. Cô đi sang phòng của Kiến Lương mà giúp anh kiểm tra, thật ra mà nói dù đến sống tại nơi này khá lâu, cô chưa từng bước vào căn phòng của người chồng của mình, có lẽ đây là lần đầu tiên.

Cô ngồi lên chiếc nệm êm ái, nhìn cách bài trí căn phòng này có chút u tối buồn bã… Ngọc Hân mở cửa sổ ra cho ánh nắng chiếu vào bên trong…

Phòng của Kiến Lương có rất nhiều sách nhưng chủ yếu chỉ về kinh tế, vài ba quyển là sách chính trị. Điều làm cô chú ý nhất, chính là một chiếc hộp bằng gỗ trong khá xinh xắn, có vẻ đây không phải là phong cách của anh ấy, tò mò Ngọc Hân mở ra xem bên trong.

Bên trong là những bức ảnh tỉnh cảm giữa Kiến Lương và một cô gái nào đó, trong bức ảnh cũng không còn mới… có lẽ là người yêu cũ của anh. Cô quay về phía sau, có dòng ghi chú:” KL - TT/2014.”

- 2014 ư, không phải theo lời anh ấy kể… là thời điểm cô và anh rất hạnh phúc mà.

Những bức ảnh tiếp theo đều có ghi chú bằng kí hiệu KL-TT chỉ khác ngày tháng… và còn có cả những bức ảnh siêu âm trắng đen… nhìn mãi cũng không thể hiểu. Nhìn bọn họ rất thân mật, xem ra bọn họ đã yêu nhau như thế nào… vậy còn khi đó, cô và anh đang ở đâu? Ngọc Hân chợt giật mình, vì sao anh và cô đều không có một bức ảnh nào chụp chung cùng nhau.

Phía dưới cùng là một chiếc điện thoại cầm tay, nó đã bị bể màn hình nhưng có vẻ vẫn còn sử dụng được… bên trong vẫn còn sim chưa được tháo ra… Cô nhanh chóng sạc pin mở nguồn, không ngờ chiếc điện thoại kia vẫn hoạt động. Bên trong chiếc điện thoại, đúng là có lưu tên cô - Tú Tâm, và một tên Tâm Hà ( em gái Tú Tâm).

- Mình có em gái sao, vì sao chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến.

Ngọc Hân bấm nút gọi Tâm Hà nhưng có lẽ sim đã hết hạn sử dụng… không gọi được. Ngọc Hân dùng điện thoại mình mà gọi. Bên kia có tín hiệu, một giọng nói vang lên.

- Alo?

- Xin lỗi… cô có phải là Tâm Hà. - Ngọc Hân hỏi.

- Vâng, tôi là Tâm Hà… xin lỗi.. ai vậy ạ?

- Tâm Hà… chị là Tú Tâm đây… em không nhận ra giọng chị sao? - Cô khẽ đáp.

Bên kia không đáp… cho đến khi cô nói tiếp:” Chị đang ở nhà của anh Kiến Lương, vì sao đám cưới của anh chị em lại không đến. Chị và anh ấy sắp đi rồi, em có thể đến gặp chị không… “

- Được, em sẽ đến ngay. - Bên kia nói xong, nhanh chóng cúp máy.

***************************

Uy Vũ ngồi trên chiếc xe hơi màu xám, bên cạnh là Ngọc Diệp cũng đang vô cùng mong chờ để gặp lại chị gái theo lời mà Uy Vũ đã kể lại. Khi biết chị hai còn sống, cô bé đã vô cùng vui mừng, một mức muốn gặp lại.

- Anh… chị bên ở bên trong đó sao? - Ngọc Diệp khẽ hỏi.

- Đúng vậy, bọn họ nhốt chị em ở bên trong đó… Em nhìn thấy bọn chúng không, là đang canh gác chị em.

- Không được rồi, em phải cứu chị ấy thôi. - Ngọc Diệp đáp.

- Nhớ lời anh nói rồi chứ. Chị gái em bị mất trí nhớ, sẽ không nhớ em là ai.

Anh chưa nói hết lời, Ngọc Diệp đã trèo xuống xe mà chạy về phía căn biệt thự kia, con bé noi rằng có cách để vào bên trong… anh cũng tin tưởng con bé lắm trò đó.

Uy Vũ quan sát… thật không thể tin vào mắt mình là Ngọc Diệp được bọn họ mở cửa mời vào:” Con bé đó, dùng cách nào chứ.”

Thật ra, chính là Ngọc Hân ngỡ em gái tên Tâm Hà đến tìm liền cho người ra cửa đón từ trước, bọn vệ sĩ thấy một đứa bé cũng không có chút nghi ngờ mà cho vào.

- Là em ư, em gái của chị. - Ngọc Hân nhìn Ngọc Diệp… rõ ràng giọng nói khi nãy không phải là của một đứa trẻ.

- Chị… chị không bị mất trí nhớ ạ. - Ngọc Diệp nhanh chóng chạy lại ôm chị hai. - Chị hai, em nhớ chị lắm.

- Khoan đã… em thật sự là Tâm Hà ư… vì sao giọng nói khi nãy không hể giống, lại không phải là một đứa trẻ.

- Tâm Hà nào ạ, em là Ngọc Diệp… còn chị là Ngọc Hân, là chị hai của em. - Ngọc Diệp nhanh chóng lấy từ túi xách ra những bức ảnh:” Chị xem, là hình của chị em chúng ta… không phải chị không nhận ra chị chứ.”

Ngọc Hân sững người, rõ ràng người trong bức ảnh đang đứng cùng cô bé này tươi cười kia chính là cô. Con bé lại chỉ là một đứa trẻ, lừa dối cô được gì chứ… Nhưng còn Tâm Hà kia, vì sao lại xuất hiện thêm một đứa em nữa.

Cô nghe tiếng ồn ào bên ngoài, nhanh chóng chạy ra thì nhìn thấy bọn người mặc áo vest đen đang ngăn cản một cô gái đang muốn vào bên trong. Cô nhanh chóng đi về phía bọn họ mà nói:” Em là Tâm Hà.”

- Tôi là Tâm Hà, tôi đến gặp người có tên là Tú Tâm. - Cô gái kia với đôi mắt đỏ hoe mà nói.

- Chị là Tú Tâm… em không nhận ra chị ư? - Cô đáp…

- Thì ra, anh ta sau khi gây ra cái chết cho chị gái và đứa bé trong bụng của chị ấy… lại mang một cô gái mang tên Tú Tâm khác về thay thế vào. - Tâm Hà đẩy vai Ngọc Hân mà nói. - Cô là ai hả, dám tự nhận là chị gái tôi… chị gái tôi đã mất rồi, vì sao các người không để nỗi đau đó yên ổn trong lòng tôi hả.

Ngọc Diệp từ phía sau chạy lên phía trước ngăn cản Tâm Hà mà nói:” Phù thủy độc ác, không được ức hiếp chị hai của ta…”

Bọn người mặc áo đen nhanh chóng ngăn lại, khống chết Tâm Hà.

- Không được làm em ấy đau, mau buông ra.. - Ngọc Hân nói lớn.

Uy Vũ nhìn thấy Ngọc Hân bị cô gái xa lạ xô đẩy, cô ta lại đang mang thai lỡ có chuyện không hay thì nhanh chóng xuống xe đi về phía bọn họ.

Từ phía xa, chiếc xe của Kiến Lương cũng phóng như vay chạy về phía biệt thự nhà họ Ngô…

- Tâm Hà, em đến đây làm gì hả? - Kiên Lương nhìn thấy Tâm Hà liền hoảng hốt.

- Là chị gái tôi gọi tôi đến đấy chứ. - Tâm Hà hất mặt về phía Ngọc Hân. - Anh rễ, không ngờ chị gái tôi mất chưa bao lâu, anh đã tìm được một Tú Tâm khác thay thế rồi.

- Chị tôi tên Ngọc Hân, không phải Tú Tâm. - Ngọc Diệp tức giận hét lên. - Chị hai, chúng ta về nhà tôi… anh Phong và anh Vũ đang đợi chúng ta. - Cô bé kéo tay cô.

Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra… vì sao có quá nhiều rắc rối không thể hiểu được nữa…

- Người đâu, đưa cô bé này đi… Còn em, Tâm Hà… em về đi, anh không có gì để nói với em. - Kiến Lương mệt mỏi nói. - Tú Tâm, vào nhà… anh từ từ giải thích.

- Anh còn gì để giải thích chứ. - Uy Vũ đi về phía Ngọc Diệp ôm lấy em gái vào người. - Ngọc Hân, tôi đưa em gái đến đón cô… không phải là cô không muốn nhận đứa em gái ruột này chứ.

- Chị, là em đây… em là Ngọc Diệp… hãy về cùng em.

Ngọc Hân nhìn Ngọc Diệp… rồi nhìn nét mệt mỏi u uất của Kiến Lương, cô khẽ rút tay khỏi bàn tay của Kiến Lương đi về phía Ngọc diệp mà nói:” Em về cùng anh trai này trước, chị còn việc cần giải quyết.”

Nói xong cô quay đầu lại, bước vào bên trong biệt thự họ Ngô… vì Kiến Lương rất tốt với cô, cô không nỡ bỏ anh trong lúc anh đang mệt mỏi như vậy.

Có thể bạn muốn xem!

0 nhận xét:

Post a Comment