Len dau trang

Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược - Chương 81, 82, 83, 84, 85

December 1, 2015

Chương 81: Đợi chờ...
Ngọc Hân choáng váng không thể tự mình đứng lên, máu từ trên trán tuông ra khiến gương mặt cô đầy chất dịch màu đỏ. Những người làm trong nhà không ai dám đến đỡ cô vì Minh Minh đang rất tức giận, không muốn làm mất lòng bạn gái của đại thiếu gia.




Cô nằm sấp dưới sàn, mùi máu khiến cô không tài nào thở nỗi, đầu cô đau nhức như muốn vỡ ra từng mảnh, cô ôm đầu mình nét mặt nhăng lại… hình ảnh một thanh niên mặc trên người một bộ long bào màu vàng rực, từng cử chỉ đều ôn nhu khi nhìn thấy cô… Anh cứ thế đi tới, đi tới trong khói sương mù thịt, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy anh…

- Tịnh Yên, ta nhớ nàng. - Nam nhân kia ôm lấy cô, giọng nói chất chứa đầy sự nhớ nhung da thiết.

Cô không đáp, đưa bàn tay chạm vào gương mặt quen thuộc kia. Cô có cảm giác người này không phải là Uy Phong, là một con người khác mặc dù người ấy mang gương mặt của anh. Cô chưa kịp nói gì, hình ảnh kia bỗng dưng tan biến trong không trung vắng lặng… tan biến như anh chưa bao giờ xuất hiện.

Đầu cô bỗng nhiên nhói lên liên hồi, cô ngục xuống ôm đầu đau đớn… sau đó đã nghe tiếng ồn ào xung quanh.

Uy Phong từ Phong Vũ trờ về, Minh Minh nghe tiếng xe bên ngoài nhanh chóng chỵ đến đỡ Ngọc Hân mà ôm vào lòng mình hét lớn: “ Các người còn không mau gọi cấp cứu.”

Người làm trong nhà lúc này liền nháo nhào đi gọi xe cấp cứú thì Uy Phong đã bước vào nhà nhìn thấy cô đang nằm gục trong tay Minh Minh, máu tươi đổ từ vết thương không ngừng chảy.

- Có chuyện gì đã xảy ra? - Uy Phong nhanh chóng lao tới, bế Ngọc Hân trên tay.

- Cô ấy… là cô ấy tự ngã. - Minh Minh run sợ, ánh mắt của Uy Phong hướng về cô đầy nghi ngờ.

- Anh sẽ nói chuyện với em sau. - Uy Phong đầy nét lo lắng, nhanh chóng bế Ngọc Hân ra xe mà lao đến bệnh viện.

Minh Minh ngồi trong biệt thự nhà họ Uy, nhìn thấy máu của Ngọc Hân dính trên tay và áo của mình thì run rẩy lo sợ cô ta sẽ nói với Uy Phong rằng cô là người gây ra mọi chuyện. Cô nhìn về phía hai cô gái đang đừng nhìn cô ái ngại, Minh Minh nói: “ Là cô ta tự ngã, hai người hiểu chưa hả? Tôi sẽ là vợ cùa Uy Phong, các người muốn giữ được công việc thì nên khôn ngoan một chút.”

- Dạ, là cô ấy tự ngã ạ. - Hai cô người làm bị đe dọa mà lo sợ.

Trong lòng vẫn cảm thấy bất an, Minh Minh nhấc điện thoại mà gọi vào số máy của Uy Vũ.

Uy Vũ đang trên đường lái xe đến địa điểm đã hẹn với Bích Trân, trong lòng đang tràn trề sự phấn khởi. Tuy lái chiếc xe kì lạ này ngoài đường lớn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh… nhưng nghĩ đến cảm giác nhìn ánh mắt long lanh thích thú kia, anh lại bật cười. Tiếng điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

- Minh Minh? - Uy Vũ nghe máy.

- Vũ… cậu đang ở đâu, mình cần cậu ngay bây giờ. - Minh Minh nghẹn ngào, giọng nói đầy run rẩy.

- Cậu làm sao vậy, mau nói mình biết đã có chuyện gì xảy ra? - Uy Vũ nghe giọng của Minh Minh như đang khóc, mau chóng tấp xe vào lề đường.

- Mình sợ lắm, Vũ, cậu hãy về đây với mình… huhu, mình rất sợ. - Minh Minh khóc lớn.

- Nhưng… mình… - Uy Vũ nghĩ đến Bích Trân.

- Vũ… mình xin cậu, làm ơn về với mình. - Minh Minh nghẹn ngào. - Mình chỉ còn biết dựa vào câu thôi, làm ơn… Vũ. Cậu đã từng hứa, khi nào mình cần cậu… cậu sẽ bên cạnh mình mà...

Uy Vũ lo lắng, chuyện gì đã xảy ra với Minh Minh. Tình cảm của anh tuy đã hướng về Bích Trân nhưng anh vẫn xem Minh Minh như một người bạn thân thiết, một người quan trọng trong cuộc đời anh… nay cô gái ấy gặp chuyện cần anh, lời hứa năm xưa vẫn còn nhớ mãi trong tim. Uy Vũ quay ngược đầu xe, nhanh chóng chạy về biệt thự nhà họ Uy… Anh nhấc máy gọi Bích Trân, nhưng rất tiếc, không có tín hiệu trả lời.

Bích Trân biết ba cô sẽ không cho cô một mình đi đến điểm hẹn, nhưng mà mang theo bọn vệ sĩ thì thật khó coi. Nhìn xung quanh nhà đã được canh gác cẩn thận hơn trước, muốn trèo ra bên ngoài cũng không thể được.

Để tránh bị nghi ngờ, cô mặc trên người bộ đồ ngủ in hình mèo kitty… nhìn qua đồng hô Bích Trân giả vờ ngã quỵ xuống đất, tay ôm ngực hét lên… vờ như bệnh tim tái phát.

- Trân, người đâu… mau lên… đưa tiểu thư đến bệnh viện.

Nhin thấy cô vật vã dưới sàn, dù đã cho cô uống thuốc nhưng vẫn không thuyên giảm khiến ba cô vô cùng lo lắng, bế Bích Trân ra xe chạy đến bệnh viện. Các bác sĩ nhận bệnh, nhìn thấy cô vật vã liền hổ trợ hô hấp, đưa ống nghe nhịp tim liền cảm thấy vô cùng kì lạ.

- Ba… con muốn gặp mẹ… con đau lắm...ba mau đi tìm mẹ cho con. - Cô tìm cách tách ba cô đi.

- Mẹ con đã đi rồi, đừng nhắc đến bà ấy nữa. - Nghe nhắc đền người đàn bà ấy cha cô tức giận.

- Không… ba mau mang mẹ về cho con…. ba đi đi… đi tìm mẹ cho con. - Bích Trân vờ ôm tim vật vã, vừa khóc vừa nói

Các bác sĩ thấy vậy liền nói: “ Đừng để bệnh nhân quá kích động, ông nên tránh đi một chút.”

Ba cô nghe vậy liền dừng lại, cảm thấy hôm nay con gái rất kì lạ… nhưng lại xót thương đứa con mang căn bệnh quái ác này, không biết còn ở lại bên cạnh không đến khi nào.

Nhìn thấy chiếc giường đẩy đẩy cô khuất bóng ba mình, Bích Trân nhoẻn môi cười… ngồi bật dậy khiến các bác sĩ hốt hoảng.

- Hết đau rồi, cho tôi xuống. - Cô tìm cách xuống.

Thoát khỏi bệnh viện một cách an toàn, Bích Trân nhìn trên người mình là một bộ dồ ngủ màu hồng, chân cũng không mang giày dép, sờ trên túi thì điện thoại dường như đã làm rơi trên xe rồi… Còn tiền, huhu… là cô quên mang.

Trên con đường đông đúc người qua lại, Bích Trân vui vẻ bước đến nơi anh và cô hẹn nhau, cô không cần để tâm đến những cái nhìn từ mọi người xung quanh, cũng không quan tâm đến bàn chân trần dẫm trên nền xi măng đau nhức. Cô vẫn cứ thế mà bước về phía trước, Uy Vũ… có lẽ đang đợi cô.

Đài phun nước trung tâm thành phố, đông đúc người qua lại… nhưng tuyệt nhiên trong số ấy không hề nhìn thấy anh. Cô chạy đến một tốp người đang ngồi trò truyện trong công viên hỏi: “ Bạn gì đó, cho minh hỏi bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?”

- À, 7h5p bạn.

- Cảm ơn bạn. - Cô gật đầu kh4 mừng thầm, đến kịp giờ rồi.

Cô ngồi trên chiếc ghế gần đó mà đợi, thời gian trôi qua trôi qua vẫn không thấy Uyvũ đến. Cô không biết mình đã đi bao nhiêu vòng quanh đài phun nước, đếm được bao nhiêu ô gạch ở nền đất, và cuối cùng là đếm được bao nhiêu vì sao trên trời.

- Mấy giờ rồi nhỉ, mình đói quá. - Cô chóng hai tay lên cằm, nhìn xung quanh dòng người đã thưa dần. - Hay là anh ta gặp tai nạn trên đường nhỉ, không được… mình phải đi đến nhà họ Uy. Nhưng… đi rồi khi anh ta đến sẽ không tìm ra cô… phải làm sao đây.

Trong lòng có nhiều suy nghĩ, cô vẫn kiên nhẫn ngồi đó mà chờ đợi… Trời về đêm, lạnh dần, cô co người lại, lớp áo mỏng không đủ ấm, chỉ còn lát đát vài người công nhân vệ sinh đang dọn dẹp.

- Con gái, sao không về nhà đi, một mình ngồi trong sương lạnh như vậy hả? - Một cô công nhân đang quét rác ở gần cô hỏi.

- Con đợi bạn. - Cô đưa gương mặt u buồn đáp.

- Cô thấy con ngồi ở đây rất lâu rồi, bạn con có lẽ bận việc gì đó, vì sao không gọi điện thoại?

- Con quên mang theo rồi ạ, con tin anh ấy sẽ đến mà. - Cô hơi mỉm cười. - Vì ngoài ba con ra, anh ấy là người quan tâm con nhiều nhất.

Người phụ nữ kia cởi chiếc găng tay ra, lấy trong túi một chiếc bọc nilong gói kín một chiếc điện thoại cũ kĩ. Bà đưa về phía Bích Trân mà nói: “ Lấy điện thoại của cô mà gọi cho bạn con, thân con gái ở một mình nơi này không tốt.”

Bích Trân vô cùng vui mừng… nhìn chiếc điện thoại nhanh chóng bấm gọi cho anh… nhưng gọi mãi vẫn không ai nghe máy.

- Không phải là có chuyện gì không hay chứ, không được... - Cô nói khẽ đưa chiếc điện thoại trao trả cho người công nhân vệ sinh cuối đầu nói. - Cảm ơn cô ạ, con phải đi rồi, tạm biệt cô.

Không đợi đáp lời, Bích Trân nhanh chóng rời đi… cô phải đến nhà họ Uy tìm người, trong lòng không trách Uy Vũ chỉ hy vọng anh đừng xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng Uy Vũ vẫn bình an.

- Á. - Cô bị vấp ngã trên con đường vắng người, đầu gối túa đầy máu đau đớn nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, tiến về phía trước không còn suy nghĩ về vết thương kia nữa…

Trên đoạn đường vắng lặng ấy, một cô gái nhỏ, mặc bộ quần áo màu hồng in họa tiết kitty, đôi chân trần liên tục bước nhanh… đầu gối bên phải máu vẫn ứa ra tê rát… chỉ là cô, không còn suy nghĩ được điêu gì ngoài sự lo lắng cho Uy Vũ.

Uy Vũ quay về biệt thự nhà họ Uy, nhìn thấy trên người Minh Minh dính đầy máu liền hốt hoảng… ngỡ rằng cô bị thương mà nhanh chóng chạy về phía cô lo lắng.

- Minh Minh, đã xảy ra chuyện gì… cậu bị thương ư, mình đưa cậu đến bệnh viên. - Uy Vũ lo lắng hỏi.

Minh Minh chỉ lắc đầu, sau đó khóc lớn: “ Cậu phải tin mình, mình không có đẩy cô ta… là cô ta tự ngã xuống ghế mà chảy máu… Mình đỡ cô ta và dính đầy máu, mình sợ lắm Vũ…. Phong, anh ấy… anh ấy có lẽ đang hiểu nhầm mình.”

- Bình tĩnh nào, mình tin cậu mà… Uy Phong có lẽ lo lắng cho Hân nên đã cư xữ không đúng với cậu. - Uy Vũ vỗ về. - Bình tĩnh một chút, sẽ hiểu là không phải tại cậu.

Minh Minh tựa vào vai Uy Vũ mà khóc rất lâu, sau đó Uy Vũ sai người làm mang nước ra để anh lau đi vết máu dính trên người của cô. Khoát lên người Minh Minh một chiếc áo khoát kéo kin cổ để che đi vệt máu trên áo, ôm cô vào lòng mà nói: “ Đừng khóc nữa, không phải đã có mình tin cậu rồi sao.”

Uy Vũ nhìn lên đồng hồ, có lẽ Bích Trân không thấy anh đến cũng đã quay về rồi.

- Không được, mình phải đến bệnh viện giải thích với Phong, cô ta thích Phong sẽ đặt điều với anh ấy, làm anh ấy ghét mình. - Minh Minh nói.

Uy vũ lắc đầu: “ Ngọc Hân không phải là người như vậy, cậu đừng lo lắng.”

- Không, mình không tin cô ta… Không phải thời gian mình không có ở đây cô ta đã có khoảng thời gian ở bên Phong ư… Cô ta có lẽ rất ghét mình, mình không để cho cô ta bia chuyện được, mình phải giải thích cho Uy Phong trước. - Minh Minh kéo tay Uy Vũ đi.

Chiều lòng Minh Minh… Uy Vũ đưa cô đến bệnh viện, quá vội vã nên không nhìn thấy chiếc điện thoại đặt trên bàn.

Bích Trân cuối cùng cũng đến biệt thự nhà họ Uy, cô bấm chuông gọi cửa vào lúc trời đêm, có một cô giúp việc ra mở cửa với dáng vẻ ngái ngủ.

- Đêm khuya thế này, cô tìm ai?

- Tôi tìm Uy Vũ. - Bích Trân đáp.

- Nhị thiếu gia đã đến bệnh viện rồi. - Cô giúp việc đáp.

Nghe từ “ Bệnh Viện” bích Trân như muốn bật khóc, nhanh chóng hỏi: “ Là bệnh viện nào?”

- Bênh viện trung tâm. - Cô giúp việc nói.

Vừa nghe tên bệnh viện Bích Trân không kịp chào mà nhanh chóng chạy đi, điều cô dự cảm là đúng ư, Uy Vũ đã xảy ra chuyện phải đến bệnh viên ư… Vì đến nơi hẹn với cô mà anh bị tai nạn sao, không được… anh không được có mệnh hệ nào, nếu không tôi phải ân hận suôt đời… Cả một câu nói, tôi thích anh, cũng chưa nói cho anh nghe mà.

Cô vừa chạy vừa khóc, thâm tâm chỉ cố một mình sự lo lắng dành cho Uy Vũ… bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn đều không còn cảm giác…

Tại bệnh viện…

Sau khi Minh Minh giải thích rõ ràng nhưng thái độ của Uy Phong vẫn không một chút thay đồi, anh không đáp chỉ lặng lẽ đứng tựa người vào tường chờ đợi. Anh ghét cô ta, người con gái hám danh lợi đó nhưng vì sao khi cô bị thương, anh lại đau lòng đến như vậy, anh chỉ muốn người bị thương là anh, còn cô sẽ không phải chịu một chút tổn hại nào nữa.

- Hai người về đi, tôi ở lại đây là được rồi. - Uy Phong lạnh lùng nói.

- Phong, anh vẫn không tin em ư? - Minh Minh dùng hai tay nắm lấy tay Uy Phong mà nói.

- Tin hay không, còn quan trọng sao, anh chỉ cần cô ấy không sao cả. - Anh lắc đầu, buông tay mình ra khỏi tay Minh Minh.

- Phong, vì sao anh lại không còn nhìn về em nữa, vì lí do gì cô ấy lại xen vào chúng ta như vậy… Uy Phong, em hận anh… biết trước mọi việc thế này, năm đó thà em buông xuôi mọi thứ mà chết đi, em sẽ không chịu đau đớn để duy trì cái mạng sống này để quay về tìm anh, và nhận lấy sự lạnh nhạt này. - Minh Minh khóc thét lên.

Uy Phong nhìn Minh Minh, đưa bàn tay lau giọt nước mắt kia… sau đó nhìn về Uy Vũ: “ Không nên ồn ào ở bệnh viện, Uy Vũ sẽ đưa em về… đừng khóc nữa.”

Uy vũ đưa Minh Minh ra khỏi bệnh viện, cô ta nghĩ đến việc Uy Phong hiện tại chỉ nghĩ đến Ngọc Hân, cô ta liền nghĩ đến kế hoạch năm xưa, liệu rằng khi nhin thây cô bên cạnh Uy Vũ, anh sẽ quay về với cô, bản tính đàn ông không phải chỉ muốn có chứ không muốn bớt ư?

Nghĩ vậy, Minh Minh đứng trươc cổng bệnh viện, Uy Vũ quay đầu đi lây xe nhưng bàn tay Minh Minh keo anh lại.

- Có chuyện gì sao, Minh Minh. - Uy Vũ hỏi.

- Vũ… chúng ta hẹn hò đi. - Minh Minh nói.

Uy Vũ chưa kịp đáp lời, Minh Minh đã chủ động nhín ngươi lên hôn vào môi anh….

Bích Trân từ phía xa… nhìn thấy Uy Vũ không những không hề bị gì như cô nghĩ, lại còn đang ôm hôn cô gái đối với anh là quan trọng và đặc biệt kia. Cô ngã xuống đường… mệt mỏi, uất ức, đau lòng… tim cô bỗng co thắt lại… Bích Trai chỉ còn nghe thấy tiếng mọi người cbu quanh lấy cô, sau đó ngất lịm đi khi nước mắt vẫn còn trên mi, máu dưới bàn chân vẫn không ngừng chảy.


Chương 82
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua ô cửa sổ, những chú chim chạy nhảy bên ô cửa sổ vui đùa, bên trong căn phòng màu trắng, sau cơn mê man Ngọc Hân bừng tỉnh lại khi bàn tay cô vẫn nằm trong lòng tay của anh. Cô đưa mắt nhìn về anh, cô hơi lay người rút bàn tay mình ra khỏi lòng tay anh. Bước xuống giường bệnh đi về cửa sổ, vén tấm màng trắng nhìn về phía bên ngoài, vết thương trên đầu cô đã được băng lại cô hướng gương mặt đón ánh nắng sớm mai.

Không quá gay gắt mà nhẹ nhàng thuần túy, cô hưởng thụ một khoảng không gian tĩnh lặng yên bình. Những tia năng óng ánh phủ trên gương mặt trắng nhợt, đôi môi khô gáp thiếu sức sống nhưng trong ánh mắt cô, đang nhìn lên bầu trời trong xanh với bao nhiêu suy tư.

- Vết thương chỉ chấn động nhẹ, không có gì nguy hiểm. - Anh bước ngang về phía cô, cùng cô nhìn về một hướng ánh nắng sớm mai.

Cô đưa mắt nhìn về anh, rồi lại hướng về phía ánh sáng bên ngoài, bàn tay cô đưa lên cao hứng lấy những tia nắng xuyên qua bị bàn tay nhỏ nhắn kia che chắn lại. Đôi môi khẽ lay động: “Uy Phong, em nghĩ Minh Minh là một cô gái tốt, cô ấy thật sự yêu anh.”

Anh đưa mắt nhìn về phía cô, vì sao cô lại nói ra những lời kì hoặc như vậy, cô nói Minh Minh là một cô gái tốt khi bản thân bị thương vì Minh Minh, anh đáp: “ Cô ấy đẩy em ngã, em vẫn cho cô ấy là người tốt?”

Ngọc Hân khẽ cười, cô quay đầu bước vào bên trong giường bệnh: “ Là em đang nói tâm tư của anh, điều anh đang muốn nói với em.” Cô ngồi lên giường bệnh khá êm ái, đoán chắc đây là phòng đặc biệt, đưa bàn tay đặt lên chiêc gối êm ái, Ngọc Hân hiểu rõ ràng trái tim anh là đang hương về cô.

- Là lỗi của anh. - Uy Phong quay người, tựa vào ô cửa sổ.

- Thật ra em không trách cô ấy, thật sự em rất khâm phục Minh Minh. - Cô hơi cười. - Tất cả cũng chỉ vì tình cảm mà cô ấy dành cho anh. Uy Phong có lẽ anh không biết, một đã yêu con người ta thường trở nên khó đoán và tàn nhẫn để dành nó. Chỉ là hôm qua em không gặp may mắn nên phải chấp nhận khi chọc tức Minh Minh.

- Ngọc Hân, hôm nay em rất lạ.

Cô đưa mắt nhìn về anh, sau đó bước đến đưa bàn tay lên bờ má anh khẽ nói: “ Thật ra, em đã hồi phục lại kí ức ngày xưa, trước ngày chúng ta gặp nhau ở bờ sông kỉ niệm ấy.”

Anh bất ngờ nhìn cô, bất giác chưa thể nói ra lời nào.

- Em muốn anh phải phân định rõ ràng, em và Minh Minh… ai mới chính là người hiện diện trong trái tim anh. - Cô lại nói. - Đã hơn vạn lần em muốn rút lui vì nghĩ đến anh phải khó xữ, nghĩ đến Minh Minh vượt qua bao nhiêu đau đớn để quay về tìm anh… trái tim em lại nghẹn lại và chấp nhận làm kẻ phải ra đi. Thật ra, em muốn quên hết đi cũng tốt… em sẽ không phải suy nghĩ càng rắc rối hơn.

- Phân định. - Giọng anh đầy chua chát. - Tình cảm giữa chúng ta tốt đẹp như vậy, em còn muốn tôi phân định điều gì. Được thôi, nếu em muốn chọn cách là kẻ ra đi, tôi cũng không níu kéo em nữa, em muốn tôi đến với Minh Minh, tôi cũng mãn nguyện ý em.

Nói xong, Uy Phong hất tung cửa bước ra ngoài, tâm trạng vô cùng tệ hại… cô là muốn anh phải làm điều gì nữa đây, muốn anh phân định điều gì khi anh đã thể hiện rõ ràng người anh chọn chính là cô.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, sau đó quay người về phía cửa số mà nhìn ra hướng ánh nắng. Nước mắt trên mi cô rơi xuống từng giọt, đôi môi khẽ nói rất nhỏ: “Tuấn Phong, ở nơi phương xa xôi ấy huynh vẫn sống tốt phải không, chúng ta là hai người ở hai thế giới… muội xin lỗi vì đã rời đi không một câu giải thích. Ngay cả đưa bé mang kỉ niệm tôt đẹp giữa chúng ta muội cũng không giữ được, muội thật không xứng đáng để được huynh che chở thương yêu… là muội nợ huynh rất nhiều.”

Vài ngày sau, cô xuất viện và quay về lại khách sạn, Uy Phong cũng không còn tìm cô thêm một lần nào nữa. Ngọc Hân nằm trong phòng khách sạn thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, đoán biết có lẽ là Trí Văn tím cô… vì ngoài anh ta sẽ chẳng ai tìm cô vào giờ này.

- Ngọc Hân, mấy hôm nay em đi đâu? - Trí Văn nghe lễ tân thông báo Ngọc Hân quay về liền đến tìm. - Đầu em, bị thương ư?

Cô lắc đầu: “ Tôi bị tai nạn, đã không sao nữa rồi.”

- Thật không cẩn thận, vì sao em lại không gọi cho tôi khi ấy… chẳng phải tôi là bạn trai em ư? - Trí Văn nói.

- Trí Văn, tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây… tôi không thể làm bạn gái anh , tôi chỉ xem anh là một người bạn mà thôi.

- Được rồi, được rồi… là bạn cũng được, nhưng tôi hy vọng những lúc em gặp khó khăn hãy nhớ đến người bạn là tôi. Được không?

Cô gật đầu: “Tôi hứa, lần sau sẽ gọi cho anh.”

Cô đón taxi tìm gặp người bác sĩ lần đó, ông ta trầm ngâm đặt một tách trà đưa về phía cô ngồi. Cô đưa tách trà lên môi uống một ngụm, xong lại nhanh chóng đặt lại bàn đưa mắt nhìn vị bác sĩ kia.

- Hôm nay, cô đến tìm tôi có chuyện gì? - Vị bác sĩ hỏi.- Tôi e sẽ không thể giúp cô được nữa… chuyện đó quá nguy hiểm.

Cô khẽ cười, đôi mắt tinh anh nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ kìa: “ Đã lâu không gặp, tôi đang suy nghĩ vì sao ông tài giỏi như vậy nhưng nơi này lúc nào cũng khá vắng vẻ.”

- Con người sống là do thời thế, tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô được. - Ông ta hớp ngụm trà, sau đó an nhàn mà nói.

- Tôi chỉ e ông là thần tiên phương nào. - Cô nham hiểm nói.

Vị bác sĩ có chút e dè nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cười lớn: “ Thần tiên ư, thời gì rồi mà cô còn có những suy nghĩ như vậy…”

Cô mang ba đồng tiền xu đẩy về phía vị bác sĩ già nọ, sau đó lại nói: “Tôi cho ông ba xu mua bánh bao, ông hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”

vị bác sĩ nọ đoán biết Ngọc Hân dường như đã nhớ ra mọi chuyện, rõ ràng ông chỉ cho cô nhớ đến kí ức hiện tại… lại làm ra chuyện lỗi lầm gì rồi, ông ta vò đầu rầu rĩ.

- Cô đã nhớ ra tất cả mọi chuyện?

- Thật ra, tôi không phải đến đây để trách cứ dò xét gì ông… Tôi chỉ muốn biết, Tuấn Phong… huynh ấy vẫn sống tốt chứ?

- Ngọc Hân, chuyện của kiếp trước cô hãy xem như là một giấc mơ, duyên phận của cô và Triệu quốc đã hết… Đáng ra, lúc đưa cô quay về hiện tại phải mang về kí ức cho cô, tôi đã mắc sai lầm và đến đây để sữa sai, không ngờ cô lại nhớ hết mọi chuyện, kể cả những chuyện không được phép nhớ.

- Giấc mơ thì nó cũng đã đi sâu vào trong tiềm thức, nói quên cũng không phải là quên được. Tình nghĩa không thể nói dứt là dứt được, tôi chỉ muốn biết Tuấn Phong hiện tại ra sao… để có thể an lòng mà sống ở thế giới của tôi, không ưu phiền lo nghĩ.

Ông ta lắc đầu nhẹ, thiên cơ không thể nào nói ra… chỉ e dù nói ra cô lại càng đau lòng và khó quyết. Ông xua tay nói: “Không thể nói, không thể nói.”

Dù cô nói thế nào thì ông ta nhất quyết không tiết lộ,cô buồn bực ra về. Cũng là cô không đòi quay về Triệu quốc, ông ta có cần bí mật như vậy…

Cô đi qua một đoạn đường, nhìn thấy chiếc xe hơi màu vàng chanh rực rỡ quen mắt, chơi màu nổi thế này thì có lẽ ở cái thành phố này chỉ có mỗi nhị thiếu gia nhà họ Uy kia, trước đây cô và Uy Vũ cũng không gọi là thân thiết, nhưng thiết nghĩ cũng là bạn học cũ, cô cũng từng là bạn gái của anh trai cậu ta...cô có chút húng thú ghé vào quán cafe sang trọng nơi mà Uy Vũ đoán chắc đang ở bên trong.

Cô nhìn đảo một vòng, đã nhìn thấy Uy Vũ đang ngồi một mình cạnh cửa kính… Cô chọn một bàn cạnh đó phía sau Uy Vũ, chợt không hiểu cậu ta đang hẹn hò cùng mỹ nhân nào, trong lòng cảm thấy thú vị với con người khó hiểu này.

Từ bên ngoài, một cô gái ăn mặc có phần hơi sành điệu chói mắt bước vào… Ngọc Hân nhanh chóng quay mặt đi, cô ta đang hướng về phía Uy Vũ đang ngồi. Cô đưa mắt khẽ nhìn hai người bọn họ, thì ra người Uy Vũ gặp là Minh Minh… bọn họ trước kia tình cảm tốt như vậy, có lẽ bạn bè gặp gỡ… trong lòng hơi hụt hững vì không thể phát hiện Uy Vũ đang hẹn hò cùng ai.

Cô vừa gọi phục vụ tính tiền, đưa mắt nhìn qua hai người bọn họ… không ngờ Minh Minh kia lại đang tựa vào lòng Uy Vũ, chẳng phải cô ta từng nói về vì Uy Phong ư, từng thế thốt cùng Uy Phong ư… chẳng lẽ lịch sử lại lặp lại, cô ta lại muốn một lần hai anh em nhà họ.

Cô rời đi, mang trong lòng bao nhiêu suy nghĩ.

Chẳng biết vì sao, bước chân cô lại tiến về con đường vào ngôi biệt thự nhà họ Uy, con đường náy thật quen thuộc làm sao, những ngày tháng giao báo vất vả nhưng thật đơn giản từ trong suy nghĩ. Cô đứng trước ngôi biệt thự lớn, không bấm chuông chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn.

- Cô đến đây để tìm ai? - Một giọng nói quen thuộc, vang lên từ phía xa.

Cô nhìn sang bên phải, anh mặc một bộ quần áo thể thao năng động không còn là một tổng tài uy nghiêm hằng ngày, cái dáng cao cao ấy từ khi nào đã đi vào tim cô.

- Không, chỉ là muốn nhớ lại một chút quá khứ? - Cô đáp.

- Quá khứ? - Uy Phong đưa tay vào trong túi quần, từng bước bước lại gần cô. - Quá khứ đẹp hay xấu, vui hay buồn… những gì liên quan đến cô đều rất tầm thường… cô cũng muốn nhớ ư?

Cô cảm thấy có chút se lạnh, cái lạnh từ khí trời về đêm hay từ câu nói lạnh lùng của anh. Cô đưa tay vào trong túi áo khoát, co người lại mà đáp: “Ừ, đúng là rất tầm thường.”

Nói xong, cô quay lưng về phía anh mà bước đi…

- Tôi sẽ kết hôn với Minh Minh, cô đã hài lòng chưa? - Uy Phong nói lớn.

Có đôi chút chùng bước, nhưng cô vẫn đáp: “Chúc mừng anh.”

- Cô sẽ đến chứ?

- Để xem đã. - Cô nói xong thì nhanh chân bước đi, không muốn nghe bất cứ lời nào từ anh.

**********************

Ngày… tháng… năm…

Từ bỏ một người đã đặt họ vào trong tim rất đau đớn… nó còn đau hơn sự đau thắt mỗi khi cơn đau tim tái phát. Nhưng khi họ đã không xem trọng mình… họ không nhìn về phía mình, buông tay chính là quyết định đúng đắn.

Ngày….tháng...năm…

Baba nói tim mình ngày càng có triệu chứng yếu đi, có lẽ mình phải rời xa nơi này một thời gian hoặc là mãi mãi… Từ ngày đó, baba cũng cấm không cho mình liên hệ với bên ngoài, Uy Vũ giờ này… có lẽ đang vui vẻ cùng người đặc biệt ấy.

Ngày… tháng … năm…

Mình đã nhìn thấy vết nhăng trên gương mặt ngày càng hóc hác của ba vì lo lắng cho bệnh tật của mình. Thật ra, bản thân mình không nên yêu ai và cũng không thể để ai yêu… cũng may, anh ấy không hề yêu mình. Tình cảm này, sẽ mãi giấu trong tim.

Ngày… tháng… năm…

Máy bay cất cánh, trái tim yếu ớt này… mãi mãi rời xa anh…. Tạm biệt anh, Vũ.


Chương 83: Hối hận muộn màng
Lễ đính hôn giữa Uy Phong và Minh Minh được báo chí quan tâm, họ chính là một cặp trai tài gái sắc khiến mọi người đều ganh tỵ. Gia đình Minh Minh cũng là một gia đình danh giá có tiếng nói trong xã hội, môn đăng hộ đối vô cùng thích hợp.

Máy bay ha cánh, Uy lão gia cùng tiểu thư Ngọc Diệp từ trong sân bay bước ra ngoài dưới sự chào đón của hai anh em nhà họ Uy, không thiếu sự có mặt của Minh Minh. Ông và Ngọc Diệp đi du lịch không bao lâu, nghe tin tức Uy Phong muốn đính hôn cùng Minh Minh thì lập tức quay về để xem xét chuyện gì đã xảy ra.

- Ông nội, đại tỷ đang đứng cùng Phong ca là ai. - Ngọc Diệp tinh nghịch hỏi.

Uy lão gia chỉ mìm cười không đáp, nắm tay Ngọc Diệp đi về phía đoàn người đang đón họ.

Gia đình nhà họ Uy trước kia chỉ có Uy lão gia và hai anh em nhà họ Uy này, hôm nay vì sao lại có thêm một đứa trẻ vô cùng thân thiết vơi Uy lão gia như vậy… xem ra ông ta đã lớn tuổi mà còn phong lưu ư… Minh Minh hơi nhếch môi cười, nghe nói là nhận nuôi, nhưng ai biết được sự thật bên trong.

- Em gái xinh đẹp, chúng ta làm quen nhé. - Minh Minh vờ vui cười, ôm Ngọc Diệp vào lòng.

Ngọc Diệp xô mạnh khiến Minh Minh té ngã giữa sân bay khiến nhiều người chú ý cười chê, tuy tức giận nhưng vẫn không thể động tới đứa cháu yêu quy của Uy lão gia, cô lặng lẽ đứng lên với sự giúp đỡ của Uy Phong.

- Đừng động vào người tôi. - Ngọc Diệp lùi về phía sau Uy lão gia. - Ông nội, con không thích chị ấy.

- Ngọc Diệp, không được vô lễ. - Uy Vũ nhíu mày. - Em được nuông chiều quá rồi.

Ngọc Diệp bật khóc lớn, khiến Uy lão gia không vui: “Con bé còn nhỏ, không nên nặng lời như vậy.” Sau đó ôm Ngọc Diệp vào lòng dỗ dành: “Bảo bối của ông, lần sau không được hư như vậy nữa nhé.”

Lúc này, Uy lão gia không nhìn thấy Ngọc Diệp vì ôm cô bé. Ngọc Diêp vờ khóc nhìn Uy Vũ mà le lưỡi chọc quê.

Uy Phong và Uy Vũ bật cười… con bé này, thật sự quá tinh nghịch, cũng không còn muốn trách phạt chuyện vừa rồi.

Nhìn thấy mọi người đều cưng chiều Ngọc Diệp, Minh Minh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho mình, sau này về nhà họ Uy ở, hằng ngày gặp mặt đành phải tạo ấn tượng tốt cho mọi người, đặc biệt là Uy lão gia.

- Anh Vũ, chị Hân đâu ạ. - Ngọc Diệp hỏi Uy Vũ khi đi cùng Uy Vũ ở phía sau, cô bé này tuy hay bị Uy Vũ trách phạt nhưng vẫn thích bám theo anh.

- Anh sẽ đưa em đi gặp chị em sau nhé, chị ấy đã nhớ lại mọi chuyện rồi.

- Hay quá, vậy là chị Hân và anh Phong sẽ làm đám cưới phải không ạ… Nhưng vì sao anh Phong lại đi cùng chị kia, em không thích chị đó đâu, vì sao lại quyến rũ bạn trai của chị em. - Ngọc Diệp nói.

Uy Vũ đưa tay xoa lên đầu cô bé khẽ cười: “Chuyện người lớn, lớn lên rồi em sẽ hiểu.”

Quay về biệt thự nhà họ Uy, Uy lão gia gọi Uy Phong vào phòng mình… tất cả những người khác đều không được phép đến gần.

- Ông nội, chuyện này… ông nội đừng ngăn cản con. - Uy Phong nói trước.

- Con rất thông minh, còn biết là ta đang muốn nói ra điều gì. - Uy lão gia ngồi thong dong. - Chuyện tình cảm không thể gượng ép, nhưng ta muốn chắc rằng con đã quyết định kĩ càng chưa?

- Sau bao nhiêu khó khăn, Minh Minh đã quay về cùng con… con không có lí do gì từ bỏ một cô gái như cô ấy. - Uy Phong đáp.

- Nếu con đã quyết ta cũng không có lí do gì ngăn cản con, ta chỉ muốn nhắc con rằng, con bé Minh Minh ấy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài ấy.

- Cô ấy hơi đanh đá một chút, nhưng bản chất là một cô gái tốt.

Uy lão gia trước giờ đêu không phản đối bất cứ quyết định nào của Uy Phong, lần này cũng như vậy Uy lão gia không có ý định phản đối.

**************

Trí Văn mời cô ăn trưa một bữa, là dùng tư cách bạn bè mà mời nên cô cũng không thể mãi từ chối. Cô ngồi trên xe Trí Văn, nhìn xung quanh con đường đông xe, trên tòa nhà cao tầng của cao ốc Century, cô nhìn lên phía cao nhất kia… tự hỏi bản thân Uy Phong hiện tại đang làm gì.

Cô khẽ cười nhẹ, đã dặn lòng không mong nhớ đến anh nữa, nhưng lí trí và con tim không chung một đường. Hai người bước vào bên trong một nhà hàng sang trọng, Trí Văn cũng đã thú nhận rằng chỉ vì muốn đeo đuổi cô nên bày trò đến ở phòng khách sạn kế bên cô, nay anh ta cũng đã quay trở về lại nhà mình. Cô hiện tại chỉ nghĩ một cách đơn giãn, thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù.

Người xưa thường nói, có duyên ác sẽ gặp… cô cũng không nghĩ cô và Uy Phong là duyên hay là nợ, nhưng vừa hay nơi Trí Văn đưa cô đến lại chính là nơi Uy Phong và Minh Minh đang dùng cơm. Cô hơi khựng người, nhưng lại nghĩ quyết định này do chính cô chọn, tất nhiên phải tự mình đối mặt, việc đã quyết nhất nhất không hối hận.

- Chúng ta đến nơi khác. - Trí Văn nói nhỏ.

Cô lắc đầu: “Nơi này nghe nói rất ngon mà, chúng ta vào thôi.” - Cô bước vào trong tự nhiên chọn một bàn trống, cố ý không muốn nhìn về ánh mắt Uy Phong đang hướng về cô.

Món ăn vừa dọn lên, một nam phục vụ mang đến bàn họ hai ly rượu màu nho cuối đầu nói: “Vị khách ở bàn bên kia mời hai vị.”

Cô quay lưng nhìn về phía tay người phục vụ chỉ, là Uy Phong cũng trên tay cầm ly rượu đang tiến về phía bàn của cô. Cũng không có ý từ chối, cô đưa tay với lấy ly rượu trên bàn.

- Vô tình gặp Trần thiếu gia và bạn gái, Uy Phong tôi mời hai vị một ly. - Uy Phong nói.

- Uy tổng thật làm chúng tôi e ngại, đáng ra tôi mới phải mời anh một ly. - Trí Văn cũng đưa ly rượu kia lên. - Nghe nói Uy tổng sắp đính hôn, xin chúc mừng anh.

- Uy tổng và bạn gái chính là trai tài gái sắc, đúng là khiến người ta phải ganh tỵ. - Cô đáp.

Uy Phong cũng nhếch cười: “Trần thiếu gia đây và bạn gái cũng thật xứng lứa vừa đôi, tôi đợi tin vui từ hai vị vậy. Nhân cơ hội gặp gỡ, ngày tôi đính hôn xin mời hai vị đến chung vui… thiệp mời có lẽ đang trên đường đến Trần gia.”

- Tất nhiên tôi sẽ đến chúc mừng anh. - Trí Văn gật đầu.

- Vậy còn tiểu thư đây? - Uy Phong nhìn Ngọc Hân.

Cô nhúng vai: “Nếu Uy tổng đã nhiệt tình như vậy, tôi cũng không thể từ chối.”

Uống cạn một ly rượu, Uy Phong quay về bàn mình rồi nắm lấy tay Minh Minh mà rời khỏi nhà hàng với tâm trạng vô cùng khó chịu. Còn Ngọc Hân, nhìn thấy họ thân thiết trước mặt cô, trong lòng cũng không thoải mái gì, chỉ là cố gắng kiềm chế bản thân.

- Thật sự là cô sẽ đi cùng tôi chứ. - Trí Văn khẽ hỏi.

Cô đang lạc vào trong một dòng suy nghĩ, câu hỏi của Trí Văn khiến cô sực tỉnh mà quay lại hiện tại. Cô khẽ cười buồn gật đầu: “Đã hứa với Uy tổng rồi, không thể thất hứa được… lại mang danh bạn gái của Trần thiếu gia, càng phải giữ danh dự cho anh rồi.”

- Vậy thật tốt, tôi đang lo lắng hôm đó sẽ một mình cô đơn nơi đó. - Trí Văn vui mừng. - Tối đó tôi sẽ đón cô nhé.

Cô gật đồng không nói lời nào nữa… Uy Phong đính hôn cùng Minh Minh, rõ ràng là công bằng với tất cả mọi người.

Minh Minh ngồi trên xe nhìn đưa mắt nhìn về phía Uy Phong, từ lúc gặp cô gái kia Uy Phong không nói ra bất cứ một lời nào, gương mặt trầm ngâm như chất chứa bao nhiêu buồn đau. Anh đã không còn như ngày xưa, cô hiểu cô biết và cô đã chấp nhận điều đó… nhưng cuối cùng là không thể nào mãi chịu cảnh này được nữa… lấy môt người không yêu mình đã khổ, lấy một kẻ mà trái tim đang hướng về người khác còn đau đớn gấp bội lần.

- Uy Phong, anh thật sự muốn đính hôn với em chứ. - Minh Minh hỏi.

- Sao em lại hỏi như vậy? - Uy Phong có chút ngạc nhiên.

- Vì điều gì, vì điều gì mà anh muốn đính hôn với em… vì em rất đáng thương ư.. - Minh Minh không kiềm chế được cảm xúc.

Uy Phong lắc đầu: “Em không muốn lễ đính hôn này nữa ư?”

- Em muốn… em rất muốn làm vợ của anh, là người bên cạnh anh mãi mãi… nhưng em sợ, sợ trái tim anh chỉ hướng về người khác, em sợ một ngày nào đó sẽ mất anh.

Uy Phong đưa tay nắm lấy tay Minh Minh mà nói: “Đừng sợ, không phải anh đã từng hứa rằng sẽ mãi mãi không bỏ rơi em ư?”

Minh Minh gật đầu: “Em tin anh.”

Trước kia tình cảm bọn họ rất tốt, rất đẹp… cô chỉ là đi vài năm khi quay về thì Uy Phong đã yêu một cô gái vô cùng tầm thường kia. Nếu cô ta không xuất hiện, có lẽ trái tim Uy Phong chỉ trao chọn cho cô mà thôi và giờ đây cô cũng không có cảm giác bất an như hiện tại.

- Con gái, sắp đến ngày đính hôn rồi… vì sao không đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc chứ. - Mẹ Minh Minh nhìn thấy con gái đang ngồi ngoài vườn liền đến hỏi.

- Mẹ… con sợ mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy. Nếu cô ta đổi ý quay lại… con sẽ bị đá ra ngoài ngay lập tức.

- Cô ta… con muốn nhắc đến là con bé mang tên Ngọc Hân ư? - Mẹ Minh Minh hỏi.

Minh Minh mang chuyện của Ngọc Hân mang ra kể lại cho mẹ cô ta nghe, chuyện đính hôn với nhà họ Uy chính là chuyện hệ trọng với một gia đình như nhà Minh Minh. Chắc chắn khi Minh Minh kết hôn cùng Uy Phong, nhà họ Uy sẽ giúp đỡ công ty nhà bà phát triển và thịnh vượng.

- Con yên tâm làm một cô dâu cho thật tốt, mẹ sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa. - Mẹ Minh Minh nói.

- Mẹ sẽ làm gì?

- Nếu con bé đó biến mất không xuất hiện nữa, chẳng phải Uy Phong sẽ chỉ mãi mãi nhìn thấy con mà thôi ư. Yên tâm, chuyện này ba mẹ sẽ biết cách tính toán… con chỉ cần nhớ nhiệm vụ của mình… gia đình ta hy vọng vào một mình con thôi.

Cô gật đầu… đợi mẹ cô đi vào bên trong thì dạo bước ra một mộ phần bên trong khu biệt thự ngồi bên cạnh ngôi mộ mà nói: “ Chị, em làm như vậy liệu có đúng hay không?”

Một ngày đẹp trời, nắng ấm trải dài trên con đường trải nhựa… Ngọc Hân cảm thấy khí trời rất thoải mái hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với cô trong hôm nay. Cầm trên tay rất nhiều đơn xin việc, và cũng rất nhiều lời từ chối vì cô không có trình độ. Ngay cả xin làm bán hàng cũng không thể xin được… đúng là tìm việc quá khó khăn.

Kiến Lương và cả Trí Văn đều nói sẽ giúp đỡ cô nhưng cô tuyệt nhiên từ chối, chỉ là sợ bản thân mình không tốt làm mất mặt bọn họ, vậy nên cứ tự lực mà tìm kiếm… tự mình làm tự mình chịu. Đi một vòng và cũng nhận được rất nhiều lời từ chối, Ngọc Hân uống hết một chai nước suối và ngồi xuống bên trong nhà chờ xe buýt mà nghĩ mệt.

- Cô gái, muốn tìm việc sao? - Một người đàn ông mặc một chiếc quần tây màu đen, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, bên ngoài khá lịch sự ngồi bên cạnh cô mở lời.

- À vâng, cháu đang đi xin việc làm ạ. - Ngọc Hân đáp.

- Bên công ty tôi đang cần người, đây là card visit của tôi… cháu có thể đến đó nộp hồ sơ. - Người đàn ông kia đưa cô một tấm card sau đó thì bỏ đi.

Cô nhìn qua người đàn ông kia cũng có vẻ lịch sự, có lẽ nhìn thấy cô vất vả tìm việc nên thương tình. Ngọc Hân lần theo địa chỉ kia cuối cùng cũng tìm ra được công ty của ông ta, nhưng công ty làm về việc gì không ghi rõ trong card mà lại nằm trong một con hẻm khó tìm như vậy. Cô đang lay hoay chưa biết tính toán ra sao, thì lại gặp người đàn ông khi nãy bước tới.

- Cháu đến xin việc ư?

Cô nhanh chóng gất đầu.

- Đưa hồ sơ cho tôi, theo tôi vào trong đã. - Ông ta nói sau bước vào một ngôi nhà trông khá cũ kĩ.

Vì rất nhiều lần bị từ chối, lần này là ông ta chủ động gọi cô tới… xem như có chút hy vọng, Ngọc Hân bước theo chân ông ta…

Cánh cửa đóng sập lại… Ngọc Hân hốt hoảng mình mọi người bên trong đang bao quanh lấy cô… cô muốn bỏ chạy ra ngoài nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt lại. Từ trên lầu một người phụ nữ độ trung tuổi bước xuông khoanh hai tay lại hất mặt về phía cô nói: “Bên ngoài cũng tầm thường như trong ảnh, ta đang hỏi tại sao thằng nhóc đó lại say mê mày như vậy chứ.”

Cô chị tự suy đoán, có lẽ là người của Trần phu nhân… vì Trần phu nhân từng ngăn cấm Trí Văn qua lại với cô.

- Mang nó nhốt lại, tối nay cho người bán nó sang TQ.

- Chị, dù sao cũng bán nó qua đó làm gái… cho bọn em hưởng thụ trước được không? - Những tên côn đồ ghê tỡm… nhìn thấy cô liền muốn giở trò.

- Câm miệng. - Người phụ nữ mắng chửi. - Đừng làm ô uế nơi này, trên đường mang nó đi muốn làm gì thì làm.

Bọn chúng nhốt cô vào một căn gác phía trên, chân tay đều bị trói lại… cả miệng cũng bịt lại không cho cô kêu cứu. Cô chợt nhận ra… nếu cô mất tích như vậy, liệu ai sẽ là người phát hiện ra mà đi tìm cô nhỉ, có lẽ là không một ai, cuộc đời cô… nếu bị những tên dơ bẩn kia động vào, thà chết đi để giữ trong sạch.

*************************

Trong phòng khác biệt thự nhà họ Uy, Uy Vũ mang một ly nước chanh đặt lên bàn trước mặt Minh Minh mà nói: “ Cậu uống đi, cuối cùng thì cậu cũng sắp trở thành chị dâu của mình… đừng nghĩ đến chuyện giờ vờ quen mình để thử thách Uy Phong nữa.”

- Lần đó mình chỉ nghĩ Uy Phong không còn để mắt tới mình nữa, xem ra đã khiến cậu khó xữ… - Minh Minh nói.

Uy Vũ xua tay: “Không có gì đâu, mình luôn muốn cậu hạnh phúc.”

Minh Minh đưa ly nước chanh mà Uy Vũ pha lên môi uống, cô hơi nhăng mặt vì vị của nó quá chua… giống như không hề cho đường vào.

- Chua quá, cậu không cho đường ư?

- Không phải cậu rất sợ đường ư. - Uy Vũ có chút ngạc nhiên. - Mình cũng để ý, sau khi trị bệnh quay về, khẩu vị của cậu cũng có chút thay đổi… ngày xưa cậu không bao giờ động vào thứ gì có vị ngọt.

- À, lúc điều trị bác sĩ bắt mình phải ăn uống điều độ nên có lẽ mình đã quen thuộc. - Minh Minh đáp.

Uy Vũ mỉm cười nói: “Vất vả cho cậu rồi, cậu ở lại chơi… mình có việc phải ra ngoài.”

- Cậu đi đâu… - Minh Minh vội hỏi theo.

- Club… tìm rượu và những em gái xinh đẹp. - Uy Vũ nháy mắt.

- Cậu hư quá. - Minh Minh bật cười vẫy tay chào.

- Phụ nữ… chẳng phải thích loại đàn ông hư sao…

Không đợi Minh Minh nói điều gì nữa, Uy Vũ hướng về phía chiếc xe hơi màu vàng chanh chói sáng của mình phóng thẳng đến club đêm đầy tiếng nhạc và những cô gái đầy nóng bõng.

- Nhị thiếu gia, em mời anh. - Một cô gái ăn mặc gợi cảm xà vào lòng Uy Vũ.

Anh nhếch môi cười… sau đó nâng ly rượu lên uống cạn…

Cô gái bên cạnh ghé vào tai anh khi trời đã về đêm: “Em đã lấy phòng khách sạn… chúng ta đi nhé.”

Nhìn bộ ngực săn chắc hiện ra gần nữa, mem say thấm vào người… Uy Vũ bước từng bước theo cô gái kia từ từ luồng qua từng dòng người đông đúc. Anh nhìn về một phía xa, một cô gái mặc bộ đồng phục trường trung học đại Uy đang đứng ở phía xa, anh nhanh chóng đẩy cô gái gợi cảm bên cạnh mình ra mà chạy về phía Bích Trân đang đứng… sàn đêm đông đúc, anh bị dòng người ngăn cản bước đi… Uy Vũ đẩy đổ một bàn đầy rượu của một nhóm người liền bị bọn chúng ngăn lại.

Uy Vũ không quan tâm bọn người đó đang mắng chửi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Bích Trân… cuối cùng, bì bọn chúng bắt lại. Anh vừa quay mặt qua… khi nhìn lại hình bóng kia đã mất hút.

- Các người mau tránh ra. - Anh hét lên.

- Thằng ranh con, dám lên mặt với đại ca. - Một tên nắm áo Uy Vũ, giơ cú đấm vào gương mặt anh.

Bị bọn chúng đánh nhưng anh không thấy đau đớn… chỉ nhìn về một hướng khi nãy để tìm kiếm hình bóng Bích Trân, đôi môi khẽ nói: “ Bích Trân, anh xin lỗi….”

Bảo vệ club nhanh chóng giải quyết và mang Uy Vũ đến bệnh viện băng bó vết thương, lúc này anh mới nhận ra đó chỉ là ảo tưởng của bản thân… Cô ấy mang căn bệnh ấy, làm sao có thể xuất hiện trong club được… Anh nằm trên giường trong phòng cấp cứu… hồi tưởng lại chuyện vài ngày trước.

*****************************

Sau ngày hôm lỡ hẹn với Bích Trân, anh tìm cách liên lạc với cô nhưng không được. Bên ngoài biệt thự nhà cô đều được bảo vệ canh gác nghiêm ngạt, cả một con kiến cũng khó lòng vào được bên trong.

Hết cách, nhờ Uy Phong anh mới lấy được một cái hẹn với ba Bích Trân để hỏi chuyện, lúc gặp phải anh, ông ta đã rất tức giận mà nói rằng chính vì anh mà con gái ông bệnh tình trở nên trầm trọng, sau khi đưa qua Mỹ chữa trị đã không thể qua khỏi mà qua đời trong tột cùng nỗi đau đớn.

Anh không muốn tin nhưng khi ông ta đưa giấy báo tử của Bích Trân đước mặt anh… anh không thể nào không chấp nhận sự thật này…

- Cô ấy được chôn cất nơi nào, con muốn đến thăm cô ấy. - Uy Vũ đau xót nói.

- Cậu có tư cách đó ư? - Ba Bích Trân tức giận. - Hôm đó, con bé bỏ trốn ra khỏi nhà cho đến tận gần sáng… tôi nghe người gọi điện báo lại con bé bị ngất giữa đường và đang được cấp cứu… Nó ra ngoài là vì ai, hẹn với ai… tôi không tin cậu không biết.”

Uy Vũ thụt lùi về sau một bước… hôm đó anh không đến…

Sau đó, Uy Vũ quay về kiểm tra điện thoại thì thấy một số lạ ngay hôm đó gọi đến cho anh… Uy Vũ liền xin một cái hẹn với người phụ nữ ấy.

- Hôm đó cô bé ấy ngồi đó rất lâu, tôi có đến hỏi chuyện thì cô ấy nói có hẹn với bạn. - Người vệ sinh kia nói. - Sau khi gọi cho cậu mãi không nghe máy, tôi thấy cô ấy vẻ mặt rất lo lắng mà chạy đi rất nhanh trong khi chân thì không mang dép gì cả, trên người lại mặc một bộ quần áo ngủ… có lẽ là cũng không mang theo tiền nên phải mượn điện thoại tôi.

****************************

Hai dòng nước mắt trên mi anh rơi xuống…

- Bích Trân, anh không xứng đáng để em phải vì anh mà ra đi như vậy… Em thật ác, có phải muốn anh cả đời ân hận, muốn anh cả đời không quên được em….


Chương 84
Những vết thương trên gương mặt điển trai không tỳ vết, Uy Vũ mang một gương mặt đầy tâm trạng khác với một con người luôn vui vẻ thường ngày. Vết thương dù đau đớn ra sao cũng không thể sánh được với vết thương lòng của anh. Không muốn Uy lão gia vừa về đã biết chuyện không hay, Uy Vũ đành gọi cho Minh Minh khi các bác sĩ yêu cầu có người thân để làm thủ tục.

Nghe tin Uy Vũ gặp chuyện Minh Minh nhanh chóng lái xe đến bệnh viện tìm kiếm, kể từ ngày cô quay về và gặp gỡ anh em nhà họ Uy, chỉ vì mẹ cô luôn ép buộc mục tiêu chính là Uy Phong, người đứng đầu tập đoàn Phong Vũ. Thật ra, trong lòng cô hướng về Uy Vũ nhiều hơn, một người đàn ông ấm áp và quan tâm đến cô hơn ai hết. Chỉ là lời cha mẹ khó cải lại, cô đành chấp nhận đến bên một con người lạnh lùng, không biểu hiện bất kì cảm xúc ngọt ngào nào.

Bước vào cửa phòng cấp cứu… nhìn những vết thương trên gương mặt Uy Vũ mà xót xa, cô bước đến khi Uy Vũ vẫn còn nhắm mắt. Ngỡ anh đang ngũ, Minh Minh đưa bàn tay lên gương mặt khôi ngô kia mà nói: “Cậu rất đau phải không, nhìn cậu thế này… tôi còn đau hơn cả cậu.”

Khi anh mở mắt ra nhìn cô, Minh Minh khẽ rụt tay mình lùi về sau…

- Cậu đến rồi sao? - Uy Vũ khẽ nói.

- Mình vừa đến. - Cô đáp. - Cậu bị ai đánh mà ra nông nỗi này, chúng ta sẽ kiện bọn chúng. - Min Minh nhìn vết thương mà nói.

Anh hơi lắc đầu: “Vận động cơ thể một chút thôi mà, không cần làm to chuyện… “

Làm xong thủ tục xuất viện cho Uy Vũ vào sáng sớm, cuối cùng thì anh cũng thoát được cái nơi chán ghét này. Minh Minh đưa anh đến một khách sạn vì anh không muốn quay về biệt thự nghe Uy lão gia trách mắng, hai người cùng bước vào bên trong khách sạn… Sau khi rửa vết thương và thay bông băng cho Uy Vũ xong thì Minh Minh rời khỏi khách sạn lái xe quay về nhà.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng, Minh Minh đang cặm cụi nấu nướng thì từ trên lầu mẹ cô bước xuống đi về phía cô. Bà nhìn mọi thứ thì chau mày hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

- Mẹ, con nấu cháo cho Uy Vũ.. cậu ấy đang bị thương. - Minh Minh vừa khuấy cháo vừa nói.

- Uy Vũ ư? - Bà tỏ ra không vui. - Có phải con có tình cảm với cậu ta.

Minh Minh nhanh chóng lắc đầu, gương mặt lo sợ bị mẹ phát hiện liền nói: “Không có, không phải trước kia có quan hệ rất tốt sao, cậu ấy bị ốm nên con nấu cháo mang đến thôi… không hề có ý gì khác, không lâu nữa con vào làm dâu nhà họ Uy… tạo chút thiện cảm cho người nhà họ cũng là điều tốt mà mẹ.”

- Không cần khẩn trương như vậy, con hiểu rõ là tốt rồi. - Mẹ cô nói. - Chuyện của con bé kia ta đã giải quyết ổn thỏa… con không phải lo lắng nữa mà chuẩn bị mọi thứ thật tốt vào.

Câu nói giải quyết ổn thỏa của mẹ cô, khiến cô hơi lạnh ở sống lưng… Mẹ cô là một người phụ nữ nguy hiểm, liệu bà ấy sẽ làm gì Ngọc Hân.

Uy Vũ nhìn thấy tô cháo nóng hổi mà Minh Minh mang đến liền có chut bất ngờ, từ khi nào Minh Minh lại còn biết nấu cháo, sự quan tâm này với anh có chút kì lạ vì từ trước đến nay cô chỉ quan tâm đến tâm tư của Uy Phong, bản thân anh luôn tránh né.

- Từ khi nào cậu biết nấu cháo vậy hả. - Uy Vũ ngửi tô cháo trươc mặt. - Minh Minh, liệu có ăn được không?

- Cậu không ăn thì thôi, biết cậu chê bai mình như vậy… mình đã bỏ mặc cậu. - Minh Minh đáp.

Uy Vũ hơi bật cười đáp: “Trước kia mình cũng từng liều mạng làm chuột bạch thử nghiệm và kết quả là cả đêm không thể thoát khỏi nhà vệ sinh… Mình đã thề là sẽ không làm chuột bạch cho bất cứ ai nữa… nhưng nếu là Minh Minh, thì mình sẽ thứ vậy.”

- Là cô gái nào đã khiến cậu có thể mỉm cười khi nhắc đến như vậy? - Minh Minh tò mò.

- Một cô gái vô cùng đặc biệt, cô ấy khác biệt với tất cả mọi người… khi bên cạnh luôn có cảm giác phiền phức nhưng lại vô lo vô nghĩ, lại khiến cho mình cảm thấy vô cùng lo lắng buộc lòng phải che chở nhưng chính bản thân mình lại khiến cô ấy tổn thương. - Uy Vũ trở nên ưu tư, giọng nói đầy buồn bã.

- Cậu đã yêu cô ấy rồi phải không? - Minh Minh chợt buồn.

Uy Vũ khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Mình không xứng đáng với cô ấy.”

Minh Minh ngồi bên cạnh Uy Vũ, cảm giác từng trong lời nói của anh chứa nhiều tâm sự, lại cảm thấy cô gái kia thật may mắn vì có được trái tim của Uy Vũ.

- Cô gái nào thật may mắn mới có được cậu.

- Hôm nay Minh Minh rãnh rỗi dành thời gian cho mình nhiều như vậy? - Uy Vũ hơi cười, cũng không muốn nói chuyện buồn cùng Minh Minh

- Cậu nghĩ ngơi đi, mình có hẹn với Uy Phong đi chọn váy cưới. - Minh Minh nói. - Sắp làm chị dâu cậu rồi, sau này phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi, đặc biệt là bé Ngọc Diệp, con bé có vẻ không thích mình.

- Cậu đi đi… Ngọc Diệp còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng quá để tâm. - Uy Vũ vẫy tay chào.

Minh Minh đến Phong Vũ tìm Uy Phong để cùng nhau đi chọn váy cưới để mặc trong buổi đính hôn của hai người, nhưng đến nơi thì Uy Phong vẫn còn đang trong phòng họp có nhắn với thư kí rằng nếu cô đến thì bảo cô về nhà đợi anh, có thể cuộc họp sẽ kéo dài quá dự tính. Cô viết lại một tờ giấy nhắn cho Uy Phong rằng cô sẽ quay về nhà đợi không tiện ghé nhà họ Uy, một phần vì e ngại Uy lão gia cũng là e ngại cô bé mang tên Ngọc Diệp.

Quay về biệt thự nhà họ Hoàng, Minh Minh nhìn thấy có rất nhiều người lạ mặt bên trong nhà mình. Cô không vội vào nhà mà đứng ngoài cửa lắng nghe… bọn họ đang cùng mẹ cô nói chuyện gì đó, vẻ mặt khá nghiêm trọng.

- Tụi mày làm ăn kiểu gì vậy hả, tại sao đến giờ này chưa đưa nó đi. - Mẹ cô có vé rất tức giận.

- Chị à, biên giới bị siết chặt bọn em chưa thể đưa đi… để tình hình bớt căng thẳng bọn em sẽ nhanh chóng đưa nó đi. - Một tên bặm trợn nói. - Bọn em cũng muốn nhanh bán đợt hàng này, để lâu rất nguy hiểm.

- Tao không cần biết bọn mày tính thế nào, phải nhanh chóng khiến nó biến mất khỏi nơi này… nếu không đưa đi được, thì thủ tiêu đi. - Bà ta nói.

Minh Minh bên ngoài run rẩy toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm… người… người mà mẹ cô nhắc đến có phải là Ngọc Hân hay không?

- Giết cô ta rất phiền phức, mang cô ta bán đi vừa hưởng lợi vừa mất dấu. - Bọn người kia đáp. - Chị cho em vài ngày, em sẽ giải quyết nhanh chóng.

- Tiền tao đưa cho tụi mày còn chưa đủ ư, bọn mày mau chóng giải quyết… không có thời gian kiên nhẫn chờ đợi.

Minh Minh lùi về phía cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa với trạng thái vô cùng hoảng sợ, cô thật lòng không muốn mẹ mình phải làm chuyện phạm pháp như vậy, còn Ngọc Hân… cô ta không đáng để nhận lấy kết cục thê thảm như vậy.

Bọn người kia từ nhà họ Hoàng rời khỏi, Minh Minh nhanh chóng lái xe theo phía sau… sau đó thấy bọn chúng rẽ xe vào một hẻm nhỏ quen thuộc, cô thầm đoán được nơi bọn họ đang giam giữ Ngọc Hân.

Cô ngừng xe vào lề đường, đôi bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi tâm trí là tột cùng của sự hoảng sợ… chỉ cần nghĩ đến việc mẹ cô chuẩn bị làm với Ngọc Hân liền vô cùng kinh sợ.

Điện thoại Minh Minh run lên khiến cô hoảng hốt giật mình, là Uy Phong đang gọi.

- Em… em đây. - Giọng cô lắp bắp.

- Anh đang trên đường đến nhà em, giọng em lạ như vậy… có vấn đề gì sao? - Uy Phong cảm thấy có chút kì lạ.

- Không… không có gì. - Cô đáp. - Em đang ở ngoài anh không cần đến nhà em… chúng ta gặp nhau ở studio… em đang lái xe đến đó.

- Ok. - Uy Phong nói xong liền cúp máy.

Minh Minh quay đầu xe chạy về hướng studio, chuyện này… cô phải làm thế nào đây, vừa bảo vệ được mẹ, vừa cứu được Ngọc Hân… tuy cô không thích Ngọc Hân nhưng không đến mức nhìn người chết mà không cứu.

Gặp được Uy Phong tại studio, Minh Minh thẫn thờ như người mất hồn mà không thể nào lựa chọn được gì.

- Em bị ốm ư, nhìn em không ổn. - Uy Phong lo lắng hỏi.

Minh Minh lắc đầu: “Em xin lỗi, nhưng chúng ta có thể chọn váy cưới vào một ngày khác được không?”

Uy Phong gật đầu: “Anh đưa em đi khám bệnh, thời gian qua quá bận rộn ở Phong Vũ mà không chăm sóc tốt cho em.”

Ngồi trên xe Uy Phong, Minh Minh bấu chặt hai bàn tay mình lại… đôi môi khẽ lắp bắp: “Phong, gần đây anh có gặp Ngọc Hân không?”

- Không, anh đã quyết định đính hôn với em… tất nhiên sẽ không làm chuyện khiến em phiền lòng. - Anh khẽ lắc đầu.

- Lần đó là em đã đẩy cô ấy ngã, em vẫn chưa xin lỗi cô ấy… anh có thể giúp em đi xin lỗi Ngọc Hân không? - Minh Minh nói tiếp. - Em và cô ấy không tiên gặp mặt, nhờ anh chính là tiện nhất… anh có thể giúp em không… càng sớm càng tốt.

Uy Phong có chút bất ngờ, chẳng phải theo lẽ thường tình sẽ muốn tách rời anh và Ngọc Hân càng xa càng tốt, Minh Minh lại muốn tạo cơ hội cho anh đi tìm Ngọc Hân ư… Nhưng lí do Minh Minh nói ra cũng thuyết phục, làm chuyện có lỗi biết nhận lỗi là điều tốt, anh đã không nhìn sai cô gái này.

- Được rồi, anh sẽ giúp em xin lỗi cô ấy. - Uy Phong đáp.

- Bây giờ em muốn về nhà, còn anh… đi tìm Ngọc Hân và chuyển lới giúp em nhé. - Minh Minh hối thúc.

- Gấp như vậy? - Uy Phong hơi nhíu mày.

- Con người em muốn làm điều gì là phải thực hiện ngay… anh giúp em nhé.

Uy Phong cũng không tiện từ chối, gặp Ngọc Hân ư… liệu gặp người phụ nữ ấy anh còn giữ được sự bình tĩnh hay không.

Đưa Minh Minh quay về nhà, Uy Phong lái xe đến khách sạn tìm Ngọc Hân theo lời hứa với Minh Minh. Lễ tân nói rằng cô ấy đã ra ngoài hai ngày chưa quay về, điện thoại cũng không liên lạc được nữa. Uy Phong trong lòng có chút lo lắng, anh gọi cho thư kí Hạ dò la tin tức của Trí Văn.

- Uy tổng, Trí Văn đang cùng mẹ cậu ta đang đi công tác ở phía bắc, hiện không có ở thành phố. - Thư kí Hạ đáp.

- Còn Kiến Lương?

- Giám đốc Ngô thì đang ở thành phố, đang ở công ty Ngô Kiên… nghe nói Ngô Kiên đang có dư án lớn… đã mấy ngày anh ta không rời khỏi công ty.

Uy Phong lái xe đến tìm Kiến Lương… đúng là anh ta đang bận làm dự án lớn nên vài ngày không rời khỏi Ngô Kiên, ai nấy trong công ty đều tất bật công việc. Nghe nói có Uy Phong đến tìm thì Kiến Lương cũng không tiện từ chối, dù sao trước kia Phong Vũ cũng đã giúp đỡ Ngô Kiên anh.

- Tổng giám đốc Uy hôm nay ghé thăm, thật sự quá bất ngờ. - Kiến Lương nói.

- Tôi không dài dòng, chỉ muốn hỏi anh hai ngày qua có gặp Ngọc Hân hay không?

Kiến Lương lắc đầu: “ Dạo gần đây tôi không gặp cô ấy, xong dự án lần này mới có thời gian rãnh rỗi thăm Ngọc Hân. Nhưng có chuyện gì ư, xem gương mặt Uy tổng rất nghiêm trọng.”

- Khách sạn nói hai ngày qua cô ấy không quay về, điện thoại cũng gọi không được. Cô ấy không thân không thích, có thể đi đâu được chứ?

- Xem ra cũng rất kì lạ. - Kiến Lương cũng có chút lo lắng, đúng là Ngọc Hân không còn nơi nào khác để đi. - Nhưng cô ấy sống rất tốt, không gây thù oán với ai… hoặc là cô ấy muốn bỏ đi, vì cậu sắp đính hôn cùng người khác.

- Chính cô ấy muốn tôi đính hôn, cô ấy sẽ không bỏ đi trong thời điểm này nếu như từ đầu Ngọc Hân đã muốn rời khỏi tôi. - Uy Phong nói. - Tôi nhất định phải tìm cho ra NGọc Hân.

Uy Phong nói xong liền rời khỏi Ngô Kiên… cảm giác mất cô mãi mãi xen vào trong tim anh… Thà rằng cô cứ hờ hững nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô… còn hơn là mãi mãi không thể nhìn thấy.

Lái xe khắp những con phố đều không nhìn thấy hình ảnh của cô… Uy Phong nhờ bạn bè là cảnh sát tiến hành vào cuộc điều tra và truy tìm tung tích của cô… còn anh, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì… anh sợ cô mất tích như khi trước… sẽ không thể gặp lại nữa.

- Uy tổng, đã có dấu vết rồi… trước khi mất tích cô ấy đã đến rất nhiều nơi xin việc. - Viên cảnh sát nói. - Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc trong đường dây buôn bán phụ nữ sang nước ngoài… hiện vẫn đang tiếp tục điều tra sẽ báo với anh nếu có tiến triển mới.

- Cảm ơn cậu, mong cá cậu hết sức tìm ra cô ấy nhanh nhất. - Uy Phong nói.

- Đó là nhiệm vụ của chúng tôi. - Viên cảnh sát nói.

Tại biệt thự nhà họ Uy, Uy lão gia nghe Uy Phong kể lại tình hình liền trầm ngâm… sau đó ông nhấc máy gọi.

- Tôi là lão Uy đây… có việc cần nhờ ông bạn già đây… - Uy lão gia nói.

- …

- Vậy thì cảm ơn ông trước… tôi đợi tin từ ông…

Uy lão gia cúp máy nhìn về phía Uy Phong: “Tiểu Phong, con vẫn còn nhớ cách bắn súng mà ta đã dạy con chứ.”


Chương 85: Giải cứu
Trong căn phòng nhỏ hôi hám, mùi ẩm móc hôi hám đầy gián và chuột chạy ngang qua người, cô bị bọn chúng trói tay chân lại cho dù kinh sợ cũng không thể làm gì bọn chúng. Hai ngày qua bọn chúng không cho cô ăn uống, toàn thân cô mệt lả không còn chút sức lực. Hiện tại dù không bị trói, có thoát ra cũng không còn đủ sức mà chạy thoát.

Cánh cửa phòng mở ra, cô có chút hoảng hốt nép mình vào bức tường phía sau lưng, lần đó nghe bọn chúng muốn đưa cô đi bán, biết là chạy không thoát, trong lòng đã hiện hữu một ý chí tự sát để không thẹn với lòng.

- Mang cô ta đi. - Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ kia vang lên, Ngọc Hân ngước mắt nhìn về phía cửa, mấy ngày qua cuối cùng người muốn hại cô đã xuất hiện.

- Tôi với bà không thù oán, vì sao lại sai người hại tôi? - Cô đã nhiều lần lí giải cũng nghĩ không ra, mẹ của Trí Văn lần đo tiếp xúc là một người nho nhã… dù không thích cô nhưng vẫn không dùng lời lẽ khiếm nhã, cô không tin bà ấy làm như vậy.

Mẹ Minh Minh bật cười thành tiếng, bước một bước đến trước mặt nơi Ngọc Hân đang bị trói chặt, bàn tay bóp lấy gương mặt xanh lên, làn môi khô đi vì thiếu nước. Ánh mắt hung tợn kia nhìn cô bờ môi nhếch lên: “Xuống dưới đó mà hỏi diêm vương.”

Cô sống trước nay đều không muốn gây thù với ai, người đàn bà này lại nhất quyết muốn ra tay giết cô.

- Chị, không phải chị nói cho bọn em vài ngày nữa? - Một tên đi vào bên trong nói. - Đã có người đặt hàng, chỉ cần vận chuyển đi là xong xuôi mọi việc.

- Đêm dài lắm mộng, bọn mày không ra tay thì tao sẽ tự ra tay. - Bà ta bấm nút trên tay một con dao bấm, hướng về phía Ngọc Hân. - Mày không làm gì sai cả, chỉ là sự tồn tại của mày khiến kế hoạch của tao đi sai hướng… có chết cũng đừng trách tao, kẻ đáng trách chính là thằng nhóc Uy Phong.

Cô không quan tâm con dao trên tay bà ta sắc bén ra sao, nghe bà ta nhắc đến cái tên Uy Phong vô cùng kì lạ. Vì sao chuyện này lại liên quan đến Uy Phong, kế hoạch của bà ta là gì… liệu có nguy hại đến anh hay không?

*************

Trên chiếc xe hơi màu đen sáng bóng, Uy Phong mặc trên người bộ quần áo màu đen sát thủ, anh thắng xe lại trước một con hẻm nhỏ không một bóng người qua lại, mang một chiếc khẩu trang màu đen che đậy đi gương mặt lạnh như tiền, trên tay cầm một khẩu súng ngắn. Phía sau là hoàng loạt chiếc xe khác thắng lại… nhanh chóng theo phía sau anh.

- Uy tổng, mục tiêu đã xác định, bọn chúng có khoảng 10 tên, một người phụ nữ vừa bước vào trong. - Một tên được cử theo dõi nhanh chóng đến báo. - Vì bọn chúng đang có con tin nên chúng ta không thể manh động.

Uy Phong nhìn qua sơ đồ căn nhà được phát thảo trên giấy, ánh mắt đầy sự dò xét.

- Cậu giả làm nhân viên bảo trì điện đến, nhất định phải tóm được một tên. - Uy Phong nói.

Quả nhiên, nghe nói đến đường điện có vấn đề có thể phát nổ, tên côn đồ kia cũng có chụt chột dạ mà đi theo người của Uy Phong ra ngoài để kiểm tra, không ngờ bị một cước mà ngã gục xuống chân.

- Nói… con tin nhốt ở đâu? - Uy Phong tung một đấm khiến hắn ngã nhào xuống đất.

- Đừng đánh… đừng đánh… cô ta bị nhốt ở căn phòng lầu 1. - Hắn ta nhận được một cú đấm đầy lực của Uy Phong mà đau đớn nói.

Uy Phong bước tới, dùng sức mạnh ở bàn tay mà bop1 lấp gương mặt hắn ta…

- Ai sai tụi mày bắt cô ta? - Uy Phong hét.

- Tôi không biết… tôi chỉ làm theo lời đại ca, còn người phụ nữ ra lệnh cho chúng tôi, tôi thật sự không biết là ai?

Uy Phong hất tên côn đồ kia ngã nhào xuống đất, sau đó đứng lên phủi bàn tay mình liền quay qua bọn người của mình mà nói: “ Tên này có súng thì chắc chắn bọn chúng cũng có vũ khí vì vậy mọi người phải hết sức cẩn thận. Còn nữa… nếu bọn chúng mang con tin ra uy hiếp, nhất định chiều theo ý chúng rõ chưa.”

- Dạ, rõ. - Bọn họ đồng thanh.

- Căn nhà này tuy nhỏ nhưng kín cổng cao tường, chỉ có một lối đi duy nhất chính là cửa chính, vì vậy tôi nghĩ chúng ta chia làm hai nhóm… nhóm 1 sẽ xong vào bất ngờ để tấn công, nếu nhóm 1 thất bại thì bọn chúng sẽ nhanh chóng bắt con tin rời đi… lúc đó nhóm 2 sẽ cứu con tin. - Uy Phong nói. - Tôi và những người này sẽ trong nhóm 1, những người còn lại sẽ là nhóm 2.

- Uy tổng, nhóm 1 rất nguy hiểm… anh hãy ở nhóm 2. - Người đứng đầu trong bọn chúng nói.

Uy Phong lắc đầu: “Cứ như lời tôi nói, nhất định không được manh động khiến cô gái đó bị bọn chúng thủ tiêu.”

Cả bọn gật đầu, nhanh chóng thực hiện kế hoạch mà Uy Phong vạch ra.

Trên tay cầm khẩu súng ngắn, anh từ trước đến nay đều chỉ xem bắn súng như một môn thể thao giải trí, không ngờ hôm nay cũng đã dùng tới… Anh biết ông nội biết điều gì đó, nhưng không muốn nói với anh… còn anh, quan trọng nhất là cứu được Ngọc Hân.

********************

- Đại ca, có người xong vào… rất đông và có vũ khí. - Khi mẹ Minh Minh giơ dao về phía Ngọc Hân thì tên đàn em liền chạy vào báo.

- Không được giết. - Tên đại ca kia nhanh chóng ngăn mẹ Minh Minh lại. - Bọn chúng đến đấy chắc chắn vì cô ta, phải để làm con tin… không thì chết cả đám.

Mẹ Minh Minh không quan tâm đến lời tên côn đồ nọ, con dao từ trên cao vẫn nhắm vào bờ ngực cô mà đâm mạnh… Ngọc Hân bị trói không thể nào chạy trốn được, chỉ có thể tránh né nhát dao kia, con dao đâm phập vào tay cô.

Máu từ trên tay Ngọc Hân tuông ra, tên côn đồ nhìn người đàn bà điên kia liền không thể nào nhường nhịn được nữa. Hắn ta giơ súng bắn lên đầu mẹ Minh Minh mà nói: “Bà dám giết cô ta, tôi sẽ bắn bà trước.” Sau đó hắn quay qua phía tên đàn em đang khiếp vía đứng phía sau: “Mày còn đứng đực ra đó, mau chóng cởi trói cho nó mang xuống mà khống chế bọn chúng.”

Uy Phong phía dưới đang trong tình thế khống chế bọn côn đồ, anh vừa bước chân lên lầu thì từ phía trên tên đại ca đã một tay ôm lấy Ngọc Hân từ phía sau một tay giơ súng vào đầu cô mà nói: “Bỏ vũ khí xuống hết, nếu không tao bắn.”

Nhìn máu từ trên tay Ngọc Hân không ngừng chảy, cơ thể cô xanh xao không một chút sức sống… Uy Phong lùi về phía sau một bước, ra hiệu cho bọn người của mình hạ vũ khí.

Cô không nghĩ người đến cứu mình là Uy Phong, cô thật sự chưa từng dám nghĩ điều đó.

- Anh không cần vì em mà liều mạng như vậy, em không xứng đáng… hãy cầm súng lên và mặc kệ em. - Cô bật khóc, ngay cả khi bị đâm vào tay cũng không khóc… nhưng vừa nhìn thấy Uy Phong hạ súng trước sự nguy hiểm bủa vây liền đau lòng, cô không muốn anh gặp phải nguy hiểm.

- Đến chết, em cũng muốn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em ư? - Uy Phong nhìn cô, trong lòng đầy rối ren.

Là anh… không hiểu điều cô nghĩ… Và cô, cũng không nghĩ cho anh.

Hai người họ… không ai chịu nói rõ ràng mọi thứ… vì vậy mà cứ thế xa nhau.

- Tao cần tiền. - Tên đại ca nói. - Chỉ cần mày đưa tiền cho tao, tao sẽ giao cô ta cho mày.

- Bao nhiêu? - Uy Phong lạnh lùng đáp.

- 10 tỷ. - Hắn ta nói. - Ba ngày nữa giao cho tao 10 tỷ, địa điểm sẽ nói sau…Tụi mày cút hết, nếu không tao sẽ giết chết.

Uy Phong cho người của mình lui ra hai bên để hắn ta kéo Ngọc Hân đi, máu từ trên tay cô không ngừng chảy… cô và anh cứ thế nhìn nhau.., không nói một lời.

Người của bọn chúng lên một chiếc xe đậu sẵn bên ngoài, khi chiếc xe vừa rời đi thì nhóm 2 cũng nhanh chóng bám theo.

Uy Phong bước lên căn phòng tầng 1, vì anh muốn biết người phụ nữ nào lại muốn làm hại Ngọc Hân, nhưng căn phòng tầng 1 trống trơn không một bóng người… anh cho người lục soát cả căn nhà cũng không tìm thấy bất kì ai.

- Chẳng phải nói có một ngưởi phụ nữ bước vào ư? - Anh nói. - Bà ta đâu rồi.

- Thật kì lạ, rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy.

- Chúng ta rút thôi, xem như ba ta may mắn. - Uy Phong nói. - Liên lạc với nhóm 2.

Người của Uy Phong rút lui… từ phía sau cánh tủ quần áo có một đường đi bí mật… đó là lí do vì sao căn phòng này lại nhỏ hơn bình thường… mẹ Minh Minh nhếch môi cười: “Muốn phá vỡ kế hoạch của ta ư, không dễ dàng như vậy.”

Nhóm hai bám theo chiếc xe kia đi trên con đường xa lộ… một chiếc xe hơi bên phía Uy Phong vượt qua chiếc xe của bọn côn đồ, bất ngờ rẽ sang phải khiến hai bên va chạm. Cứ ngỡ rằng là người bình thường lái xe ẩu ta nên bọn chúng dừng lại kiếm chuyện.

Không ngờ bọn chúng vừa xuống xe đã bị đám người nhóm hai ập tới ẩu đã, trong lúc hai bên ẩu đã… Ngọc Hân nhanh chóng thoát ra khỏi xe với vết thương trên vai vẫn còn chạy máu… Cô không bước nỗi liền ngã nhào xuống đường… không còn đủ sức lực mà mở mắt ra… cô cảm thấy một bàn tay bế cô lên… cô cố gắng mở mắt nhìn người đàn ông kia liền khẽ gọi: “Uy Phong, thật ra em đã rất hy vọng anh sẽ cứu em.”

Trí Văn hơi cười bế Ngọc Hân lên xe mình, lợi dụng lúc bọn chúng ẩu đã mà nhanh chóng đưa Ngọc Hân rời đi.

Đến khi Uy Phong lái xe đến nơi… thì bên trong xe không còn Ngọc Hân nữa… chỉ có dấu máu chảy trên đường đến một đoạn thì mất dấu.

- Cô ấy đâu rồi hả. - Uy Phong nắm áo tên đại ca côn đồ kia là hét.

- Làm sao tôi biết, bọn người kia gây sự… khi quay lại đã không nhìn thấy nữa. - Hắn ta xanh mặt nói.

Nhìn dòng đường đông xe qua lại… Ngọc Hân không thể tự mình rời đi với vết thương như vậy, là ai đã đưa cô đi mất.

***************

Trí Văn đưa Ngọc Hân đến một căn nhà riêng của mình, sau đó gọi bác sĩ đến băng bó vết thương trên tay cô. Nhìn Ngọc Hân bất tỉnh trên giường, toàn thân xanh xao, gương mặt đầy nét mệt mỏi… Trí Văn đưa bàn tay lên bờ má cô, trong lòng có sự gay rứt.

- Trần thiếu gia, cô gái này là bạn gái anh ư? - Vị bác sĩ quen của nhà họ Trần hỏi.

Anh hơi cười: “Có thể nói là vậy.”

- Vậy thì chúc mừng anh, cô gái này đang mang thai. - Vị bác sĩ nói. - Tuy nhiên, sức khỏe hiện tại của cô ấy quá yếu… anh nên chăm sóc cho hai mẹ con họ tốt hơn.

Trí Văn nhìn về phía Ngọc Hân cười khẩy, nhưng nụ cười chứa đầy sự buồn bã ấy: “Mang thai rồi ư, lần này thì Uy Phong không vì cô ấy, cũng phải vì đứa con này thôi.”

Cô hôn mê hết vài ngày, cũng là vài ngày Uy Phong ráo riết tìm kiếm nhưng không tài nào tìm ra manh mối, vì tất cả các bệnh viện trong thành phố đều không hề tiếp nhận cô. Uy Phong không còn tâm trí mà chuẩn bị cho việc đính hôn… mọi thứ đều là mẹ của Minh Minh tự mình làm lấy, ngay cả Minh Minh cũng không làm phiền anh trong thời gian này nữa.

Sắc mặt Ngọc Hân đã trở nên hồng hào vì được truyền nước và dưỡng chất, cô tỉnh lại thì nhìn thấy mình đang ờ trong một căn phòng rất lạ… nhìn xung quanh không thấy bất kì ai. Cô khẽ nhớ đến chuyện vừa xảy ra, lúc này mới giật mình lo lắng…

- Tiểu thư, thiếu gia căn dặn cô không được ra ngoài. - Một cô giúp việc mang một chén yến vào trong. - Thiếu gia nói khi cô tỉnh lại thì bảo cô uống hết chén yến này.

- Đây là đâu? - Ngọc Hân hỏi.

- Đây là nhà của Trần Trí Văn thiếu gia. Cô đã mê man ở đây hai ngày. - Cô giúp việc đưa chén yến lại gần Ngọc Hân. - Cô uống đi cho mau khỏe lại.

Cô nhìn xung quanh thắc mắc vì sao lại ở trong nhà của Trí Văn, chẳng phãi người cuối cùng cô nhìn thấy là Uy Phong ư?

- Chị, Trí Văn đâu rồi. - Cô vừa uống yến vừa nói.

- Thiếu gia nói có việc đến công ty rồi ạ, buổi chiều tối sẽ quay về.

Có lẽ Uy Phong không biết cô đã thoát được, có lẽ lúc cô mê sản nhìn Trí Văn ra Uy Phong… Cuộc giao dịch kia nếu không có cô chẳng phải rất nguy hiểm ư. Cô nhìn cô người giúp việc nói: “Tôi muốn gọi điện thoại.”

- Tất cả điện thoại ở đây đều chỉ có thể gọi đến cho thiếu gia, còn chúng tôi không được mang điện thoại đến nơi làm việc. - Cô giúp việc đáp. - Cô cần gọi ai ư, đợi thiếu gia về sẽ gọi giúp cô.

Ngọc Hân gật đầu… đành phải đợi Trí Văn quay về sẽ mượn điện thoại anh báo với Uy Phong rằng cô đã an toàn.

Cô ăn xong chén yến cảm thấy trong người khỏe hơn, cô dạo bước ra ngoài khuôn viên căn biệt thự lộng gió. Nơi này không biết được xây dựng ở nơi nào trong thành phố nhỉ, nó thật sự rất thoáng mát và cách biệt những căn xung quanh… cô ngồi lên chiếc xích đu bên trong vườn hoa, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc… Ngọc Hân nhìn vườn hoa này lại nhớ đến ngự hoa viên của Tuấn Phong… anh và Tuấn Quốc thường hãy luyện kiếm nơi đó… từng đường gươm của anh cũng khiến bao nữ nhân say đắm. Cô và anh đều có những kỉ niệm đẹp, chỉ là thật tiếc rằng cô và anh ở hai khoảng không gian khác nhau… không thể hóa hợp.

Ngọc Hân nhìn thấy trên một chiếc bàn đặt một quyển sách… cô tò mò mở ra thì đây chính là quyển sách mà cô từng đọc dở ở thư viện rồi sau đó mua về… vì không có thời gian mà chưa xem tiếp, lại nghĩ quyển sách này có nhắc đến Triệu quốc… là đất nước mà cô từng lạc vào, liệu có đúng như quyển sách ghi…

Cô càng đọc càng lo lắng cho Tuấn Phong… rõ ràng lần trước là nói anh được người trời giúp… nhưng vì sao lần này lại ghi là tử trận trên chiến trường…. Là hai loại sách ư, nhưng rõ ràng những nội dung khác đều giống hệt… chỉ có phần ra trận là đổi tới đổi lui…

Nghe tiếng xe hơi chạy vào bên trong biệt thự, Ngọc Hân đặt quyển sách kia về vị trí cũ nhanh chóng bước về phía xe của Trí Văn. Anh ta bước xuống nhanh chóng mỉm cười đi về phía cô.

- Chịu tỉnh rồi ư? - Anh cười vui vẻ.

- Trí Văn, cho tôi mượn điện thoại. - Ngọc Hân nhanh miệng.

Trí Văn đưa tay vào túi lại vờ như để quên mà lắc đầu: “Thật không cẩn thận, có lẽ tôi đả để quen ở công ty rồi… nhưng có chuyện gì cô cần gấp như vậy.”

- Tôi muốn báo cho Uy Phong biết rằng tôi vẫn an toàn… anh ấy sẽ mang tiền đến chổ bọn côn đồ kia vào ngày mai… sẽ rất nguy hiểm.

Trí Văn đưa tay xoa đầu cô rối bù: “An tâm đi, ngày mai là lễ đính hôn của cậu ta mà… sẽ không bỏ cô dâu mà lo cho em đâu.”

- Ngày mai ư? - Cô khẽ nói.

- Với vết thương thế này, xem ra em không đi được rồi. - Trí Văn nhìn vết thương của Ngọc Hân mà nói. - Vào trong thôi, anh đã nói với cậu ta rằng em đang ở chổ anh rồi… không cần quá khẩn trương vì chồng người khác như vậy.”

Nói rồi là tốt, cô lắc đầu nói: “Chỉ là không muốn nợ anh ấy quá nhiều.”

************************

Sau khi vết thương lành lặn, Uy Vũ quay về biệt thự nhà họ Uy thì cảm thấy không khí bên trong nhà vô cùng lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ có một mình Ngọc Diệp là vẫn vui vẻ tươi cười bám theo anh mãi.

- Anh Vũ, mấy hôm nay anh đi đâu? - Ngọc Diệp tra hỏi.

- Anh đi đâu phải báo em à. - Uy Vũ hững hờ đáp, bước chân vào phòng.

Ngọc Diệp không tha len người chạy vào phòng Uy Vũ: “Bạn gái hiện tại của anh là ai?”

- Con nít, mau cút ra ngoài. - Uy Vũ xua đuổi.

- Là chị diển viên chảnh chọe hay bà chị xấu xí khờ khạo. - Ngọc Diệp lại hỏi.

- Anh nói cho em biết, nếu em không dẹp ngay cái club nhảm nhí gì đó của em… anh sẽ… anh sẽ… nói cho cả cái clbu ấy biết con bó hội trưởng mà bọn chúng tôn thờ chỉ là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch… còn chưa có tấm bằng tiểu học.

Thua keo này ta bày keo khác, Ngọc Diệp không cải lại liền bĩu môi xấu xí chạy đi ra khỏi phòng Uy Vũ.

- Nhưng… bà chị xấu xí ấy chắc bị loại trừ rồi nhỉ. - Ngọc Diệp quay lại nói.

- Chuyện gì nữa? - Uy Vũ lạnh lùng nói.

- Một thành viên của em thông báo nhìn thấy bà chị xấu xí ở bang New York. - Ngọc Diệp lại cười khanh khách. - Vẫn phong cách hello kitty huyển thoại. - Nhìn vài Ipad mà nói

Uy Vũ nhíu mày… nhanh chóng tung cửa chạy ra cuối người xuống đối mặt Ngọc Diệp mà hỏi: “ Khi nào, bọn họ nhìn thấy cô ấy khi nào?” - Ánh mắt hướng vào Ipad mà xác nhận.

- Em… em không nhớ… vài ngày trước họ có chụp ảnh gửi em. À… có đây rồi… là hai ngày trước.- Ngọc Diệp nói.

Vâng, chưa bao giờ Uy Vũ lại thấy cái club của Ngọc Diệp lại hữu ích như vậy… Anh bật cười ôm Ngọc Diệp vào lòng mà nói: “Em gái ngoan của anh làm tốt lắm, em thích gì anh sẽ mua cho hết… Ngọc Diệp, em là đứa trẻ đáng yêu và thông minh nhất trên đời này.”

Ngọc Diệp đưa tay lên trán Uy Vũ, sau đó lắc đầu: “Không nóng, vậy có nghĩa là thần kinh có vấn đề rồi.”

Nói xong Ngọc Diệp mang Ipad quay về phòng mình, anh ấy tự dưng đối tốt với cô bé… cảm thấy có chút sợ hãi sẽ bị mưu hại.

Uy Vũ gọi điện: “ Tôi muốn đặt một vé đi New York sớm nhất."

Có thể bạn muốn xem!

0 nhận xét:

Post a Comment