Uy Phong không rời khỏi phòng làm việc vì lời qua tiếng lại với cô tâm trạng cực kì không tốt. Nhốt mình trong phòng làm việc, anh uống cạn hết một chai rượu mạnh… sau đó trong mem say mà gục ngủ ngay tại phòng làm việc quên mất việc có hẹn Minh Minh đến. Trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của cô, và những lời nói của cô như cứa sâu vào tim anh.
Màn đêm buông xuống, cô nằm trong phòng không tài nào chợp mắt được… cô bước ra khỏi phòng đi về phía cầu thang… nhìn ánh đèn bên trong phòng làm việc vẫn còn sáng. Đã hơn 2h sáng, anh vẫn chưa nghĩ ngơi sao?
Cô bước lại gần phòng làm việc của Uy Phong, hé mở cửa nhìn vào bên trong. Uy Phong đang nằm gục người trên bàn làm việc… trên bàn vẫn còn chai rượu sặp cạn và ly rượu đã ngã lăn ra bàn. Cô quay về phòng ngủ mang một chiếc chăn mỏng, bước vào phòng làm việc của Uy Phong nhẹ nhàng đắp chăn choàng qua người anh. Cô ngồi bên cạnh anh rất lâu, ngắm nhìn gương mặt anh rất lâu… bàn tay cô đưa lên chạm vào từng đường nét trên gương mặt thanh tú ấy, trên mi cô rơi ra hai dòng nước mắt cố gắng nén lòng không bật ra thành tiếng.
- Em xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến anh phải khó xữ như vậy. - Cô nói rất nhỏ. - Phong, em sẽ chúc phúc cho anh cùng cô ấy, em cảm nhận được tình cảm của cô ấy dành cho anh rất nhiều, nhiều gấp ngàn nơi em có.
Anh vẫn trong trạng thái mê man của mem rượu, cô ngồi đó rất lâu… sau đó mới quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau khi Ngọc Hân thức dậy thì Uy Phong đã đến Phong Vũ làm việc, trên bàn đặt một mãnh giấy với nét chữ của Uy Phong để lại: “ Thấy em ngủ ngon nên không đánh thức em, Hân… xin lỗi vì hôm qua đã lớn tiếng với em, một ngày tốt lành.”
Cô ngồi thừ người trên giường, rõ ràng hôm qua là cô sai vì đã dùng những câu nói khiến anh tổn thương… vậy mà anh lại chủ động xin lỗi cô, nhưng còn cô gái mang tên Minh Minh, sự xuất hiện của cô xen vào hai người họ, cô gái kia so với cô mà nói là xứng đáng ở bên cạnh anh hơn.
Nhìn thấy trong túi xách vẫn còn bộ hồ sơ xin việc của Mỹ Lệ… Có quá nhiều việc xảy ra khiến cô đã quên mất việc quan trọng này. Cô khoát lên người một bộ váy màu xanh nhạt, vì đang mang thai nên cô không son phấn mà bước ra khỏi phòng của mình, khi đi đến bàn ăn thì nhìn thấy Uy Vũ đang nhăng nhó, gương mặt xanh xao khó coi.
- Cậu bị ốm hả? - Ngọc Hân quan tâm hỏi.
Uy Vũ lắc tay như không muốn đáp.
- Nhị thiếu gia ăn phải hàu sống, cả đêm đều không thể ngủ yên… - Vị quản gia đáp.
- Cậu uống thuốc chưa, nhưng sao lại ăn hàu sống? - Ngọc Hân thắc mắc, chẳng phải những nhà bếp ở Uy gia rất nghiêm ngặt việc nấu nướng sao?
- Không có gì đâu, nhưng cô chuẩn bị đi đâu vậy? - Uy Vũ nhìn Ngọc Hân như muốn ra ngoài.
- Tôi đến Phong Vũ tìm anh Phong… nhưng lần trước là không được gặp, lần này cũng e gặp anh ấy thật khó khăn. - Ngọc Hân nói.
- Để tôi đưa cô đi. - Uy Vũ đứng lên, nhưng bụng lại nhói lên không đứng vững mà ngồi xuống lại trên ghế. - Chệt tiệt… - Vừa nói vừa ôm bụng.
Ngọc Hân bật cười tuy không cố ý nhưng có đôi chút e ngại:” Không sao, tôi có thể đón taxi mà… Nhưng Vũ, đêm qua nhà có khách phải không?” - Cô thăm dò thái độ của Uy Vũ.
- À… ừm… là người bạn của tôi thôi, có việc gì sao? - Uy Vũ dường như ấp úng.
- Không có gì đâu, tôi đi đây. - Cô quay đầu bước đi, gương mặt sau đó liền đổi sang nặng nề vì ngay cả Uy Vũ cũng không muốn nói với cô… xem ra cô gái ấy rất quan trọng với bọn họ.
Cô đến Phong Vũ, lần này vì có quản gia gọi điện đến báo cho bộ phẫn lễ tân nên bọn họ cho cô bước vào gặp Uy Phong. Cô được hướng dẫn đến phòng của Uy Phong, vì bọn họ đều bận rộn. Cô bước vào thang máy, sau đó đi theo hướng dẫn cuối cùng cũng tìm được phòng tổng giám đốc, Ngọc Hân mỉm cười gõ cửa, trên tay vẫn cầm theo tập hồ sơ xin việc của Mỹ Lệ.
Cô gõ cửa.
Bên trong, Minh Minh nhanh nhảu chạy ra mở cửa… họ nhìn nhau, Minh Minh không biết cô là ai nhưng cô biết người trước mắt mình.
- Cô tìm Phong sao? - Minh Minh hỏi.
- Tôi có việc cần gặp tổng giám đốc Uy. - Cô đáp.
- Anh ấy đi họp rồi. - Minh Minh đáp. - Có việc gì vậy, tôi sẽ nhắn lại giúp cô. - Minh Minh nhìn về phía cô, sau đó nhìn thấy hồ sơ xin việc. - Cô đến xin việc sao, phải đến bộ phận nhân sự chứ Uy Phong bận trăm công ngàn việc đâu thể giải quyết những việc vặt thế này.
- Vâng, tôi biết rồi. - Ngọc Hân khẽ đáp, muốn nhanh chóng rời đi.
- Không sao không sao, đã mang hồ sơ đến đây rồi thì tôi sẽ giúp cô vào đây làm. - Minh Minh mỉm cười. - Đưa hồ sơ cỉa cô cho tôi.
- Cô và tổng giám đốc rất thân thiết ư, cô khẳng định có thể giúp tôi? - Cô có chút đau lòng.
- Tất nhiên rồi, không giấu gì cô… tổng giám đốc Phong Vũ chính là bạn trai của tôi. Anh ấy từ khi mới quen đã rất cưng chiều tôi rồi, chỉ là xin giúp việc làm cho cô, anh ấy tất nhiên là không từ chối tôi rồi. - Minh Minh mỉm cười.- Thôi được rồi, đưa cho tôi… cô về và đợi kết quả tốt đẹp nhé.
Ngọc Hân cũng khẽ cười trong chua xót, họ từng yêu nhau như vậy, cô lấy quyền gì mà xen vào chứ.
Không gặp được Uy Phong, nhưng cô gái kia đã hứa sẽ xin giúp việc cho Mỹ Lệ thì cô cũng an lòng, cô tất nhiên tin tưởng vào người anh từng yêu say đắm như vậy, cô ấy phải rất tốt mới có thể lấy được trái tim của anh.
Uy Phong quay về lại phòng làm việc sau buổi họp thì cũng đã là giờ trưa, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Minh Minh đang đứng tươi cười nhìn về phía anh.
- Em đến đây từ khi nào? - Uy Phong có chút ngạc nhiên.
- Cũng không lâu lắm. - Minh Minh đáp. - Anh đã xong chưa, chúng ta đi dùng cơm trưa.
Uy Phong gật đầu… đưa Minh Minh ra ngoài ăn trưa dưới sự chứng kiến của toàn thể nhân viên Phong Vũ… thì ra đây chính là cô gái bí ẩn của tổng tài, người duy nhất có thể bước vào phòng làm việc riêng của anh, có thể khiến gương mặt nghiêm nghị kia giản ra mà hé nở nụ cười.
- Cho tôi hai phần mỳ spaghetti hải sản. - Minh Minh nhanh nhảu gọi.
Uy Phong mỉm cười: “ Vẫn còn nhớ anh thích món đó sao?”
Minh Minh đáp: “ Tất cả những kỉ niệm ngày xưa, vẫn còn lưu giữ mãi trong tim em.”
- Đêm qua nghe nói em đến, thật xin lỗi… anh đã thất hẹn với em. - Uy Phong khẽ nói.
- Không thể xin lỗi suông được, anh phải bị phạt thôi. - Minh Minh cười mỉm nói. - Sau bữa ăn này, anh phải đưa em đi chơi… em muốn đi đến những nơi mang đầy kỉ niệm của chúng ta.
Hai dĩa mỳ spaghetti hải sản được dọn ra, anh đáp: “ Em ăn đi, rồi anh sẽ đưa em đi.”
Ngọc Hân bước từ trong nhà vệ sinh ở nhà hàng ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy anh và Minh Minh đang ngồi chiếc bàn rất gần với bàn của cô. Anh quay lưng về phía cô nên có lẽ sẽ không nhìn thấy, cô tiến về phía ghế của mình mà ngồi xuống… lặng lẽ nghe câu chuyện của hai người họ.
Là cô nhói trong lòng, ngày trước khi gặp anh cảm giác đã không hề rõ ràng, cho đến khi anh mang cô về biệt thự nhà họ Uy cô vẫn chưa thể xác định tình cảm dành cho anh là gì. Rõ ràng là cô đã yêu anh, nhưng… lúc đó cô không dám tự thú nhận vì quá nhiều điều phải suy nghĩ… về đứa bé, về danh tiếng của Uy Phong. Còn hiện tại, cô cảm thấy bản thân mình không xứng đáng, cảm thấy tình yêu của cô dành cho anh so với cô gái kia là quá nhỏ bé.
Cô rời khỏi nhà hàng… sau đó tiến về tập đoàn Ngô Kiên.
- Không ngờ có một ngày em lại đến tìm anh. - Ngô Kiến Lương bất ngờ đón tiếp Ngọc Hân.
- Thật ngại, em đã không đến thăm anh sớm hơn. - Ngọc Hân đáp.
- Em không oán trách anh chính là anh đã rất mãn nguyện. Cuộc sống của em bên cạnh Uy Phong thế nào, vẫn tốt chứ. - Anh nhìn thấy nét buồn bã trên gương mặt cô.
- Kiến Lương, lần này em tìm đến anh là muốn nhờ anh giúp đỡ. - Cô khẽ cuối đầu. - Em biết em làm như vậy là không công bằng với anh, nhưng ngoài anh ra em không còn biết nhờ vào ai cả.
- Có chuyện gì sao? Uy Phong hắn ức hiếp em ư? - Kiến Lương khẩn trương hỏi.
- Không phải, anh ấy rất tốt với em… nhưng em cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm đó. Em chỉ là một người phụ nữ mang thai một đứa bé không cha, em cảm thấy bản thân mình không nên ở bên cạnh Uy Phong nữa.
- Em nói gì vậy, em không xứng đáng thì trên đời này còn ai xứng đáng. - Kiến Lương khó hiểu. - Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Uy Phong cậu ta thật lòng với em.
- Em đã quyết định rời đi rồi, Kiến Lương… hãy giúp em. - Ngọc Hân bỗng rơi lệ, cô quá mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu.
Nhìn thấy cô gái trước mặt mình khóc, Kiến Lương cũng xuôi lòng, bàn tay khẽ lau đi giọt nước mắt kia mà nói: “ Được rồi, anh sẽ giúp em… đừng khóc nữa, em mà khóc con sẽ xấu giống như khi em khóc đó.”
Cô ở lại công ty Ngô Kiên cho đến tối thì Kiến Lương đưa cô về lại biệt thự nhà họ Uy.
Uy Phong không thấy cô quay về thì ra trước cổng mà đứng đợi cô rất lâu, cuối cùng thì chiếc đèn xe hơi lóa lên và dừng lại trước biệt thự nhà họ Uy. Kiến Lương nhanh chóng mở cửa cho cô, Ngọc Hân bước xuống xe mỉm cười nhìn Kiến Lương rất ngọt ngào và âu yếm.
- Cảm ơn anh vì hôm nay, em rất vui. - Cô nhìn Kiên Lương ngọt ngào nói.
- Em vào nhà đi, ngày mai anh sẽ đến đón. - Kiến Lương thân mật ôm cô mà nói.
Uy Phong không kiềm được tức giận… nhanh chóng chạy ra ngoài kéo Ngọc Hân ra khỏi vòng tay của Kiến Lương: “ Họ Ngô kia, anh nghĩ mình đang làm gì hả.”
- Làm gì thì cậu cũng đã nhìn thấy rồi, tôi cần thực hiện lại cho cậu thấy không? - Kiến Lương hỏi.
- Anh… - Uy Phong giơ nắm đấm.
- Dừng lại… anh muốn làm gì anh ấy chứ. - Ngọc Hân nhanh chóng che chắn cho Kiến Lương.
- Em… - Uy Phong kinh ngạc nhìn Ngọc Hân, cô đang hành động điều gì chứ.
Kiến Lương nhếch môi cười, sau đó nói: “ Anh về đây, ngủ ngon nhé hai mẹ con.” - Sau đó bỏ lên xe mà phóng đi.
Ngọc Hân vẫy tay chào Kiến Lương sau đó quay mặt đi vào bên trong biệt thự nhà họ Uy như không có sự tồn tại của Uy Phong ở đó. Một bàn tay kéo tay cô lại, ánh mắt Uy Phong nhìn cô đấy sự khó hiểu.
- Em cần cho anh câu giải thích. - Uy Phong nói.
- Tôi mệt, tôi muốn nghĩ ngơi. - Cô lạnh lùng đáp.
- Cả ngày hôm nay em và hắn ta đi đâu, vì sao em lại đi gặp tên họ Ngô đó… Ngọc Hân, em là đang làm điều gì hả? - Uy Phong hét lớn.
- Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh là gì có quyền cấm chân tôi hả… Tôi nói cho anh biết Uy Phong, người tôi yêu là anh ấy… là Ngô Kiến Lương, không phải là anh. Anh dùng quyền thế ép tôi về đây, nhưng trái tim tôi vẫn ở bên cạnh anh ấy, chồng của tôi. - Ngọc Hân đáp.
- Hắn ta không phải chồng em, em tỉnh táo lại đi… chúng ta mới chính là của nhau, Ngọc Hân. - Uy Phong nắm chặt hai vai Ngọc Hân mà lay…
- Trước kia không tính, hiện tại người tôi yêu là anh ấy, không phải anh. - Ngọc Hân đáp.
Uy Phong tức giận, kéo cô vào bên trong biệt thự nhà họ Uy dưới sự kinh ngạc của mọi người. Bình thường đại thiếu gia cư xữ rất nhã nhặn, nhẹ nhàng không bao giờ tỏ ra tức giận với Ngọc Hân, vì sao hôm nay lại mạnh tay như vậy.
- Anh muốn làm gì, buông tôi ra… mau buông tôi ra… - Ngọc Hân hét lên.
Uy Phong lôi cô vào phòng mình đẩy lên giường mà nói: “ Cô yêu hắn ta, vậy cả hôm nay hai người ở bên nhau đã làm trò gì hả… Tôi không động vào cô, để cô đến tìm người đàn ông khác ư… Cô mất đi trí nhớ biến thành loại phụ nữ đó ư?”
Ngọc Hân sợ hãi nhìn Uy Phong như thú dữ… nhưng kế hoạch dường như đi đúng theo mong muốn của mình. Cô thu người lại, khẽ đáp: “ Bọn tôi làm gì không liên quan đến anh, tôi muốn về phòng.” - Cô muốn chạy ra cửa.
Bàn tay Uy Phong kéo cô lại hất mạnh cô xuống giường. Lí trí của anh dường như đã bị sự phẩn uất và tức giận chiếm lấy… Anh mạnh bạo xé chiếc váy màu xanh trên ngươi cô ra chỉ còn lại bộ nội y.
Cô hoảng sợ… là cô đang mang thai… anh ta muốn làm gì chứ…
- Tôi… tôi… đang mang thai… anh không được. - Cô kinh hãi.
- Tôi không được nhưng hắn ta được ư? - Uy Phong cởi bỏ y phục trên người mình, nắm chặt hai tay cô không cho cô chống cự.
- Uy Phong… dừng lại… xin anh dừng lại. - Cô hét lên.
Mặc cho cô van xin, mặc cho cô khóc hét trong sợ hãi… Uy Phong lao vào cô như thú dữ để trút hết tất cả tức giận. Nụ hôn của anh như cắn nát bờ môi mỏng của cô, bàn tay anh dày vò thân thể cô, hạ thân đau buốt… sau đó là mất đi cảm giác mà từ từ lịm đi…
Khi cô tỉnh lại… Ngọc Hân nhìn thấy Uy Phong không còn bên cạnh nữa… Một mình cô không mảnh vải che thân đang nằm trên chiếc giường của anh… Cô mở mắt ra, toàn thân bất động… cô nhìn lên trần nhà nước mắt tuông rơi ướt cả mái tóc… Nhưng đôi môi cô chợt cười chua chát, cuối cùng thì… anh cũng hận cô và hạnh phúc cùng người xứng đáng bên anh.
Mặc tạm chiếc áo của Uy Phong vì bộ váy của cô đã bị anh xé nát. Ngọc Hân quay về phòng mình, cô nhìn thấy ánh đèn trong phòng làm việc của anh sáng đèn nên không dám bước mạnh chân… sợ anh sẽ phát hiện ra cô.
Sáng hôm sau, cô bước xuống nhà thì nhìn thấy Uy Phong đang ngồi cùng Minh Minh ăn sáng ở phòng ăn. Ngọc Hân muốn bỏ lại lên lầu nhưng nghe giọng của Uy Phong.
- Ngọc Hân, xuống cùng ăn sáng với chúng tôi. - Uy Phong gọi.
- Cô ấy là ai vậy Phong? - Minh Minh hỏi.
- Cô ấy sao? - Uy Phong nhìn về phía Ngọc Hân đang nhìn anh nhếch môi cười. - Là đứa trẻ mồ côi mà ông anh nhận nuôi.
- Đúng là ông nội thật tốt bụng. - Minh Minh đưa miếng bánh mì lên miệng Phong. - A nào, anh rất thích loại pate này phải không?
Ngọc Hân nhìn hai người họ thân mật thì khẽ cười: “ Tôi chưa đói, chúc hai anh chị ngon miệng.”
- Không phải cô đang mang thai sao, không ăn cho bản thân cũng ăn vì đứa bé chứ. - Uy Phong ép cô ngồi ăn cùng.
Cô ngồi xuống bàn ăn, thật không thể nuốt nỗi thì cử chỉ thân mật của anh và Minh Minh kia. Cô nuốt nước mắt vào trong tim, ăn qua loa vài miếng bánh liền đứng lên mà nói: “ Tôi ăn xong rồi, tôi về phòng đây.”
Uy Phong dường như không quan tâm đến lời cô nói, chỉ chú tâm đến Minh Minh đang vui vẻ nô đùa cùng anh…
Khi cô bước lên cầu thang, ánh mắt Uy Phong nhìn về phía cô đầy nét ưu phiền.
Kiến Lương đến đón cô như đã hẹn, khi ra ngoài cũng là lúc Uy Phong đang tình tứ cùng Minh Minh lên xe mà phóng đi. Cô cũng lên xe Kiến Lương… thật ra thì chỉ giả vờ như vậy, đi đến một đoạn thì cô nói mình cần mua sắm vài thứ nên đành tạm biệt Kiến Lương.
Cô ghé vào một siêu thị bán đồ trẻ em, nhìn những đôi giày bé xíu thì vô cùng thích thú… Ngọc Hân chọn mua vài thứ đẹp mắt để chuẩn bị cho đứa trẻ trong bụng mình với tâm trạng vô cùng thoải mái. Sau đó cô lại đi dạo một vòng thành phố lớn… rồi lại vào thư viện đọc sách để giết thời gian… Cô đọc một quyển sách về một vị hoàng thượng đã lấy vợ của người anh trai đã chết và cô gái ấy được sắc phong làm hoàng hậu… họ gọi đó là một điềm xui xẻo của nhà họ Triệu ấy, đất nước đang yên bình bỗng nhiên loạn lạc kéo đến, giặt bốn phương muốn xâm chiếm… cuối cùng vị vua ấy tử trận nơi chiến trường…
Cô gấp quyển sách kia lại, bỗng nhiên suy nghĩ nhiều về vị vua đã chết khi tuổi còn quá trẻ như vậy… xem ra anh ta thật kém may mắn.
Chuông điện thoại reo lên, chính là lúc Kiến Lương đến đón cô về biệt thự nhà họ Uy như kế hoạch đã đặt ra. Cô quay về thì Uy Phong vẫn chưa quay về, cô mệt mỏi cả ngày ở bên ngoài sau khi dùng qua loa bữa tối thì hỏi vị quản gia.
- Hai hôm rồi không thấy Uy Vũ, cậu ấy đâu rồi nhỉ?
- Nhị thiếu gia đêm qua là đến club đến sáng quay về thì cô đã ra ngoài. Hôm nay cậu ấy rời nhà từ sớm… nói rằng dự sinh nhật của cô diễn viên nào đó có lẽ sẽ không về.
- Vâng, cảm ơn bác. - Cô lại khẽ hỏi. - Vậy còn… Uy Phong?
- Đại thiếu gia đến công ty vẫn chưa về.
Có lẽ hai người họ đã lâu không gặp nên đang tận hưởng hạnh phúc mà bù đắp thời gian xa cách… Cả ngày ở bên ngoài cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều mà chìm vào giấc ngủ. Đến đêm, khi cô đang say giấc thì một bàn tay chạm vào cơ thể cô… mùi rượu nồng nặc khiến cô khó thở… đôi môi ai đó chạm vào môi cô cùng lẫn mùi rượu khiến cô sực tỉnh lại.
- Anh… anh muốn gì? - Ngọc Hân hoảng hốt.
- Muốn gì ư… Tôi đang thực hiện điều em muốn mà, chẳng phải em rất muốn sao? - Uy Phong khống chế cô.
Đôi môi anh không ngừng hôn lên môi cô một cách chiếm đoạt, bàn tay xoa lên cơ thể đang cố gắng phản kháng anh. Uy Phong không kiềm chế bản thân, mem say càng khiến anh khát tình… anh tiến vào người cô mạnh mẽ không một chút xót thương… Ngọc Hân khóc thét thì bị môi anh hôn lên khống chế… Cứ như thế cả đêm, anh không ngừng nghĩ triền miên trên cơ thể yếu mềm kia…
- Ngọc Hân, em là của tôi… mãi mãi là của tôi. - Anh hét lên trong sự phẫn uất
- Anh là kẻ mất hết nhân tính, tôi hận anh. - Cô đau đớn, nước mắt không kiềm được người đàn ông đang tiến vào cô không ngừng.
Anh cười lớn, cười một cách điên cuồng: “ Hận ư… em không có quyền hận tôi.”
Cô nhắm mắt lại cho dòng nước mặt động lại kia rơi ra… đúng vậy, cô không có quyền hận anh… là anh nên hận cô, hận càng sâu anh sẽ càng bớt đau.
Chương 72: Hối Hận Muộn Màng.
Đối với cô mà nói, kế hoạch hiện tại là quá hoàn hảo và anh đã không hề hay biết rằng phía sau sự lạnh lùng tuyệt tình kia chính là trái tim yếu đuối của cô đang đau nhói từng cơn vì anh. Càng cảm nhận được trái tim cô hướng về anh cô lại càng quyết tâm hơn, sự lạnh nhạt của cô lại khiến anh tức giận mà dày vò cô một cách tàn nhẫn từ tâm lẫn xác.
Khi cô tỉnh lại trong căn phòng của chính mình, vẫn là không còn Uy Phong bên cạnh, anh đã biến mất sau khi dày vò cơ thể cô. Nhìn lên đồng hồ, đã hơn 9h sáng… đã trễ hẹn với Kiến Lương, cô nhanh chóng thay đổi y phục mà ra khỏi phòng, nhìn qua tìm kiếm điện thoại nhưng không thể tìm thấy.
- Xin lỗi, cô không được phép ra ngoài. - Hai người đàn ông đứng trước cửa ngăn cản cô bước ra.
- Các người là ai, vì sao lại cản đường tôi. - Cô bất ngờ.
- Đây là lệnh của tổng giám đốc Uy, không cho phép cô bước ra khỏi nơi này. - Họ nhất quyết không cho cô ra ngoài.
Ngọc Hân buộc lòng phải quay vào trong, nếu như Uy Phong đã ra lệnh thì cô có nói gì chắc chắn bọn họ cũng không dám cài lời để cô đi. Quay về phòng mình, cô tìm kiếm điện thoại di động của mình nhưng không tìm ra, điện thoại bàn cũng đã bị ngắt liên lạc ra bên ngoài… đây rõ ràng là có chủ đích từ anh không cho cô cầu cứu bất kì ai.
Cô đi sang phòng Uy Vũ, muốn nhờ Vũ giúp đỡ nhưng căn phòng khóa trái cửa lại… người làm cũng nói đêm qua nhị thiếu gia vẫn chưa quay về từ đêm qua. Cô thất vọng quay về phòng mình, chỉ còn cách chờ Uy Phong quay về mà hỏi cho ra lẽ…
Nằm trong phòng mình, bụng cô bắt đầu có triệu chứng nhói đau… cô xoa xoa vài cái trên bụng thì cũng nhanh chóng dịu bớt cơn đau đớn… Một ngày thật dài, cô buồn chán đi một vòng quanh căn biệt thự rộng lớn nhà họ Uy, cuối cùng là dừng trước cửa phòng ngủ của Uy Phong…
Cô bước vào bên trong, bên trong được sắp xếp gọn gàng mang một sắc thái lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên cô một mình hiện diện trong căn phòng của anh, cô tìm đến kệ sách được bài trí khá khoa học. Đa số những quyển sách trong căn phòng này đều viết về khoa học, kinh doanh và luật pháp, nhìn thấy chiếc laptop anh vẫn còn để trên bàn… Ngọc Hân vội mở chiếc laptop lên để tìm cách liên hệ với Kiến Lương, anh ấy sẽ giúp cô.
- Có mật khẩu ư? - Chiếc máy tính khỏi động nhưng không thể vào bên trong.
Sinh nhật anh, không phải. Sinh nhật cô, cũng không phải… Cô thử tất cả những ngày sinh của mọi người trong nhà họ Uy đều không đúng. Nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra anh đã đặt mật khẩu là gì, Ngọc Hân đành chịu thua… có lẽ cô và anh phải trực tiếp đối diện.
Cô dự định bước ra khỏi phòng anh nhưng khi đi ngang qua một chiếc tủ nhỏ đặt gần kệ sách thì vô cùng tò mò. Tuy động vào đồ vật của người khác là không đúng, nhưng anh ta nhốt cô ở nơi là này anh không đúng với cô trước. Mở ra bên trong, thì ra là một album hình ảnh được ghi rõ lại năm tháng… Cô mở cuốn album có vẻ cũ nhất… là hình Uy Phong và Uy Vũ khi còn rất bé được chụp cùng ba mẹ anh. Cô khẽ mỉm cười với nét đáng yêu của cả hai anh em nhà họ Uy, cô lại tùy ý chọn một quyển album khác… chính là những bức ảnh giữa anh và cô gái mang tên Minh Minh… có cả Uy Vũ nữa, trong ba người bọn họ lúc ấy rất thân thiết.
Cô khẽ cười buồn, cô biết mình đã quyết định đúng đắn khi xem quyển album hình ảnh này. Họ thật hạnh phúc, cô đúng là không nên xen vào bọn họ, cô nhất quyết phải từ bỏ anh.
Đến chiều tối, cũng không nhìn thấy Uy Phong quay về… bụng cô càng lúc càng đau hơn khiến toàn thân cô lạnh toát, mồ hôi đổ ướt đẫm mái tóc. Cô từng bước bước xuống cầu thang, nhìn thấy người làm trong Uy gia liền nói: “ Uy Phong đã về chưa ạ.”
Người làm lắc đầu, đã nhận được lệnh của Uy Phong không được phép đến gần cô, vì anh nghĩ cô sẽ nhờ mọi người để gọi cho Kiến Lương.
- Chị ơi, bụng em rất đau… chị có thể gọi Uy Phong giúp em được không? - Cô đau đớn nói.
Người làm nhìn cô có vẻ ái ngại, họ từ chối giúp cô.
Cô không biết phải làm thế nào, bụng cô đau cào xé không thể chịu đựng nhưng cô cắn răn không thốt ra một tiếng. Cô lặng người ngồi trước hiên nhà mà chờ đợi Uy Phong.
Khi anh quay về trời đã nhá nhem tối, bên cạnh anh là Minh Minh đang tay choàng tay bước vào. Nhìn thấy cô, anh dường như không quan tâm… ánh mắt chỉ lướt qua rồi cùng cô gái kia bước vào bên trong ngôi biệt thự.
Cô ôm bụng, từ phía sau đi theo hai bọn người họ. Là cô không muốn cô gái tên Minh Minh nhìn thấy sự thê thảm của cô… ít ra cô cũng có sự tự tôn, tuy cô nhường anh cho cô gái ấy, nhưng là đường đường chính chính mà từ bỏ, không phải là kẻ thua cuộc.
- Em đi tắm đi, cả ngày hôm nay ra ngoài có lẽ rất mệt rồi. - Uy Phong ngọt ngào nói với Minh Minh.
Minh Minh mỉm cười đáp: “ Hôm nay em rất là vui, không ngờ anh vẫn còn nhớ những nơi ấy…”
Uy Phong không đáp, anh khẽ cười.
Đến khi nhìn thấy Minh Minh đi khuất vào trong, Uy Phong mới nhìn về phía cửa nơi mà Ngọc Hân đang đứng bên ngoài liền nói: “ Cô có chuyện gì muốn nói ư?”
- Vì sao anh lại cho người canh giữ tôi. - Ngọc Hân nén cơn đau mà nói.
- Em muốn ra ngoài ư, là muốn đi đâu? - Uy Phong tiến về phía cửa, ép cô vào tường mà nói. - Muốn đi gặp người đàn ông khác.
- Tôi gặp ai liệu có liên quan đến anh. - Ngọc Hân gằng giọng.
- Em thật không biết xấu hổ nha, người đàn ông đó nếu biết hằng đêm em đều phải khuất phục dưới thân tôi… liệu hắn ta còn chấp nhận em không? - Uy Phong nhếch môi cười. - Ngay cả em, cũng thật quá là ham muốn quá độ rồi… cả đêm triền miên cùng tôi em vẫn chưa thỏa mãn.
Nghe những lời nói từ chính miệng anh, thì ra anh nghĩ cô tệ đến như vậy. Ngọc Hân chỉ khẽ nhếch môi cười, đưa mắt nhìn sâu vào mắt anh mà nói: “ Thật tiếc, là anh chưa làm tôi thỏa mãn.”
Uy Phong tức giận khi nghe cô nói như vậy… bàn tay anh đưa lên chiếc cằm nhỏ nhắn khe khẽ bóp mạnh khiến cô hơi nhói: “ Vậy thì hẹn cô đêm nay, tôi sẽ cho cô biết thế nào là thỏa mãn. Bây giờ thì cút đi, đừng làm phiền tôi và bạn gái của tôi.”
Cô khẽ cười, câu “ bạn gái của tôi” thốt ra từ miệng anh, cho dù đó là điều cô muốn nhưng vì sao lại chua xót như vậy. Ngọc Hân thoái lui, từ trong bụng dâng lên một cơn đau khiến gương mặt cô xanh đi… Uy Phong vẫn không nhìn thấy nét mặt của cô càng lúc càng xanh đi, khi cô bước ra liền đóng sập cửa phòng lại.
Cánh cửa đóng lại, cũng là lúc Ngọc Hân không còn chịu đựng được nữa mà ngã quỵ xuống sàn nhà… Cô không khóc, nhất quyết không khóc… chỉ sợ nước mắt của cô sẽ làm cho bản thân cô yếu mềm mà nao lòng. Gắng gượng tự mình đứng lên, cô bám víu vào bờ tường từng bước nặng nề bước về phòng mình.
Cô nằm trong phòng mình, cảm giác như cơn đau tự dịu đi không còn khó chịu như lúc nãy… Trời lúc này đã tối hẳn, cô mệt nhoài khô rát cổ họng… nhìn trên bàn bình nước uống đã cạn, Ngọc Hân tay cầm bình nước tay ôm bụng mà đi xuống dưới nhà.
Đi ngang qua phòng khách, cô đưa mắt nhìn về phía hai còn người đang ngồi quay lưng về phía cô, Minh Minh đang tựa đầu vào vaò bờ ngực anh, còn anh choàng tay ôm lấy cô gái một cách đầy sự che chở.”
Cô lờ đi, nhè nhẹ từng bước qua phòng bếp để lấy nước.
Uy Phong nhìn thấy bóng Ngọc Hân in qua màn hình tivi… Anh quay người về phía Minh Minh đặt vào môi Minh Minh một nụ hôn không dứt…
Cô quay về phòng, nhìn hai người họ đang hôn nhau đầy say mê… tim cô đau nhói, nước mắt tự dưng không hề muốn lại tuông ra… Bàn tay cô như mất đi cảm giác, làm rơi chiếc bình thủy tinh xuống đất vỡ tan.
Cả hai người họ ngừng lại, cô hoảng hốt nhìn xuống mặt đất… những mảng thủy tinh văng tú tung cứa bàn chân cô bất máu. Ngọc Hân vội vàng ngồi xuống nhặt những mảng thủy tinh kia lên, một bàn tay nắm lấy tay cô không cho cô động vào những thứ sắc bén đó.
- Người đâu, mau bọn hết đi cho tôi. - Uy Phong chạy về phía Ngọc Hân mà hét lên. - Không sao chứ? - Nhìn cô mà nói.
Cô vội rút tay mình lại, lắc đầu: “ Tôi không sao, anh đừng quá lo lắng.”
- Chân cô… - Uy Phong ngồi xuống nhìn vết thương trên chân cô.
Cô vội lui về phía sau mà nói: “ Tôi đã nói không sao mà, anh đừng đụng vào tôi.”
Người làm nhanh chóng chạy ra… Uy Phong đứng lên quay đầu đi về phía Minh Minh mà nói: “ Dọn dẹp hết đi, mang thuốc sát trùng cho cô ta.”
Cô quay về phòng… cơn đau kéo đến khiến cô mệt lã… cố gắng đưng dậy để ra ngoài nhưng cô đã không còn đứng vững nữa. Ngọc Hân ngã xuống sàn khi cơn đau tăng gấp bội nếu cô di chuyển, cô từ từ lếch toàn thân mình về phía cửa. Máu từ hạ thân bắt đầu chảy ra càng lúc càng nhiều hơn, Ngọc Hân dùng tất cả sức lực còn lại mà lê người mình đến cửa phòng…
- Cứu… làm ơn… cứu… - Cô không còn đủ hơi sức mà hét lên, máu chảy ra khiến cô quá lo sợ. - Con tôi, làm ơn cứu con tôi.
Uy Vũ vừa về đến nhà, nhìn thấy hai người đứng trước cửa đã cảm thấy kì lạ. Đến khi vì tới phòng mình liền nghe tiếng kêu cứu đầy đau đớn và quen thuộc. Anh không bước vào phòng mình, hiếu kì đi về hướng tiếng kêu cứu kia.
Khi đi ngang qua phòng Ngọc Hân, nhìn cô đang nằm thoi thóp dưới sàn miệng không ngừng kêu cứu nhưng không thể lớn tiếng. Chiếc váy ngủ đã bị thấm máu đỏ tươi, Uy Vũ hoảng hốt nhanh chóng bế Ngọc Hân lên mà hét lớn: “ Người đâu, có ai không… mau gọi cấp cứu... “
Uy Phong trong phòng làm việc nghe tiếng ồn ào… bước ra ngoài liền nhìn thấy Ngọc Hân đã ngất đi trên tay Uy Vũ… trên người dính đấy máu tươi.
- Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. - Uy Phong nhanh chóng chạy đến.
- Em không biết, em vừa quay về thì nhìn thấy cô ấy đã như vậy… không còn thời gian nữa, mau đưa Ngọc Hân đến bệnh viện.
Từ trong phòng khác, Minh Minh khoát một chiếc áo nghe tiếng ồn ào thì cũng chạy ra bên ngoài. Uy Vũ nhìn thấy Minh Minh liền khó hiểu, cô ấy ở nơi này… còn Ngọc Hân, anh trai anh đã giải quyết chuyện này ra sao. Có phải vì chuyện này mà Ngọc Hân gặp nạn.
Uy Phong lái xe và Minh Minh ngồi phía trước, còn Uy Vũ bế Ngọc Hân phía sau… Uy Vũ không nói gì, chỉ lo lắng cho Ngọc Hân ngày càng xanh đi… liên tục kêu lên trong đau đớn.
Đến bệnh viện, Uy Vũ nhìn hai người ngồi bên cạnh liền nói: “ Minh Minh, cậu ra ngoài mua giúp mình chai nước.”
- À, được… mình đi ngay. - Minh Minh đáp. - Phong, anh muốn uống gì không?
Uy Phong không đáp… chỉ lắc đầu.
Đợi Minh Minh bỏ đi, Uy Vũ mới khẽ hỏi: “ Anh, chuyện gì đã xảy ra… em chỉ ra ngoài 2 ngày vì sao sự việc lại khó hiểu như vậy.”
- Là lỗi của anh. - Uy Phong ôm đầu mà nói.
- Cô ấy sẽ không sao, anh đừng quá lo lắng. - Nhìn thấy anh trai mình như vậy, Uy Vũ cũng không hỏi thêm.
Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu… Uy Phong nhanh chóng chạy đến.
- Cô ấy, cô ấy có sao không?
- Bệnh nhân đã qua giai doạn nguy hiểm… nhưng mà đứa trẻ không thể giữ lại được. Ai là chồng của cô ấy. - Bác sĩ hỏi.
- Chúng tôi là người thân của cô ấy, có chuyện gì sao? - Uy Vũ đáp.
- Thật sự đáng lên án người chồng này, rõ ràng biết cô ấy mang thai lại còn hành động kém hiểu biết như vậy… Vì bị chấn động quá mạnh, cộng thêm cơ thể người mẹ sức khỏe kém không được bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng nên thai nhi chết lưu và gây ra tình trạng đau đớn cho bệnh nhân.
Bác sĩ bước đi, Uy Vũ nhìn về phía Uy Phong đang vô cùng hối hận như không còn đứng vững nữa… Anh đến nắm chặt lấy áo của Uy Phong mà nói: “ Anh đã làm gì Hân hả, anh nói đi… anh đã làm gì hả?”
Minh Minh mang nước về nhanh chóng can ngăn sự hung hăn của Uy Vũ…
- Vì sao Minh Minh lại ở tại nhà chúng ta, tại sao Ngọc Hân lại xảy ra cớ sự này… anh không nghĩ đến cảm giác của họ ư… Anh còn xứng đáng làm một người đàn ông để họ nương tựa hay không?
- Vũ… cậu nói gì vậy, mình không hiểu. - Minh Minh không thể hiểu được.
Sự hối hận, anh phải làm gì để bù đắp cho cô… Uy Phong không còn thể suy nghĩ được điều gì nữa. anh gục người ngồi xuống nền nhà như kẻ mất hồn.
- Vũ… cậu nói mình nghe đã có chuyện gì xảy ra chứ. - Minh Minh hỏi. - Mình thật không thể hiểu những gì cậu đang nói.
Chiếc giường đầy Ngọc Hân về phòng bệnh, Uy Phong nhanh chóng đứng lên mà chạy về phía cô. Anh nắm lấy tay Ngọc Hân mà nói: “ Hân, xin lỗi… là anh đã hại em.”
Nhìn thấy Minh Minh đang nhìn về phía Uy Phong đang chạy theo Ngọc Hân, Uy Vũ lặng người bước đến kéo Minh Minh vào lòng mình mà nói: “ Đừng suy nghĩ quá nhiều, rồi Uy Phong sẽ tự mình giải thích cho cậu hiểu.”
Trong phòng bệnh, Ngọc Hân tỉnh lại sau cơn mê man… bụng cô vẫn còn cảm giác đau râm rang. Cô mở mắt ra nhìn thấy trước mắt toàn màu trắng xóa, bàn tay cô được một bàn tay nắm chặt… là Uy Phong đang ở bên cạnh cô.
- Uy Phong, đứa bé của tôi… vẫn ổn phải không? - Cô nhớ lại chuyện kinh hoàng đêm qua, máu từ hạ thân chảy ra rất nhiều… cô đủ khả năng hiểu điều đó rất nguy hiểm cho đứa con của mình.
- Hân, bình tĩnh nghe anh nói… rồi chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác… rồi anh và em sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em, Ngọc Hân… là vì anh đã quá ích kỉ mà gây tổn thương cho em và con.
- Uy Phong, anh nói điều gì tôi không hiểu… con của tôi, con tôi làm sao chứ. - Cô kích động.
- Anh xin lỗi… đứa bé không thể giữ lại nữa rồi. - Uy Phong bật khóc, ôm lấy tay cô mà đau lòng.
Ngọc Hân lâm vào trạng thái kích động, con của cô… đứa trẻ đáng thương ấy đã mãi mãi rời bỏ cô rời ư. Là tại anh ta,hay là tại cô… Ngọc Hân khóc thảm thiết không ngừng. Anh ôm cô vào lòng liền bị cô đuổi đi, cô hét lên trong thốn khổ: “ Anh mau cút đi cho tôi, tôi hận anh… anh đã giết chết con tôi.”
Vì quá kích động, cô khóc ngất trong sự đau đớn tận cùng nơi trái tim… nơi khóe mắt vẫn còn động lại giọt nước mắt đau thương của người mẹ dành tình yêu thương lớn lao cho con mình. Mặc cho cô đấm, cô cào cáu nhưng anh vẫn ôm cô vào lòng mình… sự hối hận muộn màng kia không làm vơi bớt sự tổn thương nghiêm trọng trong lòng Ngọc Hân.
Chương 73
Từ ngày mất đi đứa con của mình, Ngọc Hân luôn tự trách mình đã không quyết liệt cự tuyệt, đã để mặc cho Uy Phong ức hiếp cô đến nỗi tự cô đã giết chết con mình khi nó còn chưa thành hình hài. Nụ cười trên môi lụi tàn, với cô chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau đớn.
Cánh cửa căn phòng mở ra, Uy Phong bước vào mang theo cháo cho cô… Từ ngày cô nhập viện, ngày nào anh cũng ở đây để chăm sóc cô, bỏ mặc Phong Vũ không còn quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài cô ra.
- Em ăn chút đi, mấy ngày qua em không chịu ăn uống gì cả. - Uy Phong lo lắng nói, đút muỗng cháo đến miệng cô.
Cô không đáp, chỉ quay mặt đi không muốn ăn bất cứ thứ gì.
- Chỉ một chút thôi Hân, em ăn đi… sức khỏe của em rất yếu, nếu em không ăn sẽ không thể trụ vững được. - Uy Phong đưa đến tận miệng mà nói.
Cô vung tay, không ngờ lại hất hết tô cháo nóng lên tay Uy Phong… Uy Phong đau buốt nhưng xem như không, cơn đau này làm sao có thể sánh bằng nỗi đau mà cô gái ấy đang chịu đựng. Ngọc Hân nhìn qua bàn tay đỏ ửng của Uy Phong, nhưng rồi lại quay mặt ra phía cửa sổ.
- Anh sẽ ra ngoài mua cái khác, em nghĩ ngơi đi. - Uy Phong bước ra phía cửa nói.
Cô không nói gì, nằm xuống giường mà nhắm mắt lại.
Uy Phong bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Minh Minh đang đứng bên ngoài, nhìn thấy bàn tay của Uy Phong đang đỏ ửng lên liền lo lắng cầm lấy tay Uy Phong mà nói: “ Anh bị bỏng rồi, có đau lắm không.” - Minh Minh xót xa nhìn vết thương vừa thổi vừa nói.
- Anh không sao đâu, chỉ là bỏng nhẹ thôi. - Uy Phong rút tay mình lại. - Em đến đây tìm anh ư?
- Uy Phong.. mấy ngày qua em đến nhà anh tìm nhưng không gặp… Họ nói anh đến bệnh viện chăm sóc cho cô ấy. - Minh Minh khẽ buồn. - Thật ra, anh và cô ấy là mối quan hệ gì, vì sao anh phải tự mình đến đây để chăm sóc cô ta.
- Minh Minh… em về đi, anh sẽ giải thích với em sau. - Uy Phong nói.
- Không, em không về khi chưa nghe anh nói rõ ràng… Cô ấy là ai, quan trọng hơn em sao… vì sao cô ấy làm anh bị bỏng anh cũng không một câu kêu than, vì sao anh lại không còn quan tâm đến em như ngày xưa nữa. - Minh Minh lớn giọng.
Ngọc Hân từ bên trong nghe được, cô từ từ đứng dậy lê từng bước nhẹ nhàng bước ra phía cửa, trong lòng cô chất chứa bao nhiêu phiền muộn…
Uy Phong không đáp kéo tay Minh Minh đi ra khỏi bệnh viện, hiện tại trong lòng Uy Phong rối bời… Người anh yêu là Ngọc Hân nhưng đối với Minh Minh chính là không muốn cô ấy bị tổn thương.
- Phong… hãy trả lời em, dù cho sự thật có cay đắng thế nào? - Minh Minh bật khóc.
- Minh Minh… anh xin lỗi. - Uy Phong đáp.
- Có phải, anh yêu cô ta… - Minh Minh ngấn lệ hỏi.
Uy Phong không đáp, gọi một chiếc taxi đưa Minh Minh lên xe mà nói: “ Anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em, nhưng không phải là lúc này.”
Khi Uy Phong mua cháo quay lại phòng bệnh thì đã không còn nhìn thấy Ngọc Hân bên trong, anh tìm trong nhà vệ sinh cũng không có cô. Uy Phong chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng không tìm ra, có phải Ngọc Hân lại một lần nữa trong bệnh viện mà mất tích. Anh lo lắng gọi người tìm kiếm khắp bệnh viện.
Tại một quán cafe gần bệnh viện, Ngọc Hân gọi một ly nước lọc, đối diện cô chính là Minh Minh đang cầm trên tay một ly nước cam dịu ngọt.
Sau khi hai người họ rời đi, Ngọc Hân nhìn thấy điện thoại của Uy Phong còn để lại liền mờ ra tìm số của Minh Minh. Cô muốn gặp cô gái ấy để nói rõ ràng mọi chuyện, dù đứa trẻ đã mất đi cô vẫn không thể ở bên cạnh anh được nữa… thù hận chỉ làm lí trí lu mờ, vậy nên cô sẽ không khiến cô gái như Minh Minh phải chịu đau khổ giống cô.
- Khi cô gọi, tôi khá bất ngờ. - Minh Minh nói. - Cô có chuyện gì muốn nói với tôi.
- Tôi là người không thích vòng vo. - Ngọc Hân đáp. - Tôi đến đây để giải đáp những gì cô đang thắc mắc.
- Cô biết tôi đang thắc mắc điều gì ư?
- Là mối quan hệ giữa tôi và Uy Phong?
- Còn nhiều hơn như thế, đứa bé kia… có phải là con của anh ấy không?
Ngọc Hân hơi nhói trong tim khi Minh Minh nhắc đến đứa con xấu số của mình, cô cầm ly nước uống ngụm nhỏ rồi đáp: “ Tôi và Uy Phong trước kia từng yêu nhau, sau đó vì tôi bị tai nạn nên đã xa nhau một thời gian… Thời gian ấy tôi đã mang thai, đó không phải là của Uy Phong.”
Minh Minh ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: “ Cha của đứa bé, người ấy vì sao không có bên cạnh cô.”
- Tôi không biết người ấy là ai, tôi đã mất hết kí ức. - Ngọc Hân đáp. - Nhưng cô an tâm, tôi không giành Uy Phong với cô, sau khi xuất viện tôi sẽ rời khỏi nhà họ Uy.
- Uy Phong là một chàng trai tốt, có lẽ vì thấy cô đáng thương nên đến chăm sóc cô như vậy, cô không nên vì điều đó mà ngộ nhận. - Minh Minh đáp. - Tôi và anh ấy trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể được như hôm nay, cô biết rút lui như vậy là tốt.
- Cô yêu anh ấy chứ, Minh Minh. - Ngọc Hân đứng lên.
Minh Minh gật đầu: “ Tôi tất nhiên, rất yêu Uy Phong.”
Cô chào Minh Minh rồi rời khỏi quán, trong lòng có một chút nhẹ nhõm, cô đưa tay vào bụng mình mà nói:” Tiểu thiên thần, mẹ đã làm một việc tốt…
Cô quay về bệnh viện thì lúc này Uy Phong và mọi người đang nháo nhào tìm kiếm cô khắp nơi, khi gặp được cô đang bước vào bệnh viện Uy Phong nhanh chóng chạy đến ôm cô vào lòng: “ Hân, em đi đâu vậy hả, anh cứ ngỡ… em không còn muốn nhìn thấy anh nữa.”
- Tôi có việc muốn nói với anh. - Đây là câu nói đầu tiên sau cú sock mất đi đứa bé mà cô thốt ra với anh.
Nhanh chóng đưa cô về lại phòng bệnh, Uy Phong ngồi bên cạnh Ngọc Hân mà hỏi: “ Em muốn nói điều gì, anh sẽ làm tất cả vì em.”
- Uy Phong, sau khi xuất viện tôi không muốn quay về nhà họ Uy nữa.. - Ngọc Hân lạnh lùng nói, ánh mắt cô nhìn về một hướng… không nhìn anh.
- Được… nơi ấy mang nhiều kí ức buồn… anh sẽ sắp xếp cho em đến một nơi khác. - Uy Phong nhanh chóng đồng ý.
- Và tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn có bất cứ mối liên quan nào với nhà họ Uy các người nữa. - Ngọc Hân nói tiếp. - Nếu anh không đồng ý, tôi có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào như hôm nay.
Uy Phong lặng người, đây chẳng khác nào cô đang cự tuyệt anh… Nhưng nếu đó là điều cô muốn, anh buộc lòng phải làm theo. Thà âm thầm quan sát bên cạnh cô, còn hơn sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Ngày cô xuất viện, Kiến Lương là người đón cô về nhà… Uy Phong dù không muốn cũng buộc lòng đồng ý. Kiến Lương đưa cô về lại biệt thự nhà họ Uy để thu xếp hành lý, cô tất nhiên không muốn lưu luyến điều gì nơi đây, lại càng không muốn nơi này lưu giữ bất cứ thứ gì của cô.
Ngồi trong phòng của cô tại biệt thự nhà họ Uy, cô thu dọn một số quần áo của mình… Khi mở chiếc hộp vuông màu trắng, cô nhìn thấy những đôi giày bé xíu mà cô đã mua lần trước. Ngọc Hân đau xót, ôm đôi giày be bé kia mà khóc trong sự đau thương… đứa trẻ của cô vì sao lại xấu số như vậy.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con…
Uy Phong lặng lẽ nhìn cô… không dám đến gần cũng không dám xuất hiện trước mắt cô.. Anh ầm thầm quan sát cô, người phụ nữ ấy vì anh mà chịu tổn thương, làm sao anh có thể để mặc cô như lời đã hứa.
Xách va ly bước ra khỏi biệt thự nhà họ Uy, trước khi lên xe của Kiến Lương cô quay lại nhìn một lượt nơi đã khiến cô phải hứng chịu bao nhiêu tổn thương.
- Sắp tới, em đự định thế nào? - Kiến Lương thấy tâm trạng cô không tốt liền gợi chuyện.
- Em cũng chưa biết, nhưng em sẽ đi điều trị… em không muốn sống trong mơ hồ nữa. - Ngọc Hân đáp.
- Em xác định không muốn về cùng anh ư. - Kiến Lương nói. - Em biết nhà họ Ngô luôn mở rộng cửa đón em mà.
Cô lắc đầu: “ Cảm ơn anh đã giúp đở em nhiều như vậy, em chỉ sợ không có gì để đền đáp ơn của anh.”
- Ngốc à. - Kiến Lương khẽ cười. - Tuy em không muốn về nhà cùng anh, nhưng anh cũng không an tâm để em ở ngoài một mình.
Kiến Lương đưa cô đến một khách sạn sang trọng, sau đó mở cửa xe đưa cô vào trong mà nói: “ Em yên tâm ở đây đi, nơi này rất an ninh.”
Cô lắc đầu: “ Nơi này có vẻ rất tốn kém, em không muốn anh phải lo lắng cho em nữa… Em đã nhờ Mỹ Lệ tìm cho em một căn phòng trong khu trọ.. Nơi đó em có thể tự mình chi trả.”
- Không cần lo, đây là khách sạn của anh… xem như anh cho em thuê, em trả tiền phòng trọ kia bao nhiêu thì đưa anh bấy nhiêu. - Kiến Lương nói. - Anh là người kinh doanh, sẽ không cho em ở miễn phí đâu.
- Nhưng…
- Không nhưng gì nữa… mau đi vào. - Kiến Lương xách valy cô vào bên trong.
Ngọc Hân bước theo phía sau Kiến Lương… cảm thấy số cô vẫn còn may mắn vì có một người như Kiến Lương bên cạnh. Tuy cô và anh không có duyên phận, nhưng gặp được anh chính là phúc mà cô có được.
Ngày hôm sau, cô gặp Mỹ Lệ thì mới biết rằng Mỹ Lệ vẫn còn làm ở siêu thị tiện lợi kia, ở Phong Vũ vẫn không ai liên lạc để cô được đi làm đúng chuyên ngành. Rõ ràng cô đã nhờ Minh Minh, vì sao Mỹ Lệ vẫn không được đến công ty chứ.
- Không sao, Phong Vũ đòi hỏi cao như vậy… đánh mình rớt cũng không có gì lạ. - Mỹ Lệ nói.
- Mình xin lỗi, đã không thực hiện được lời hứa.
- Chuyện của cậu mới là quan trọng, mình thật sự rất buồn khi nghe tin cậu bị như vậy. - Mỹ Lệ chấn an. - Cô lên, rồi mọi sự tốt lành sẽ đến với người tốt như cậu.
Ngọc Hân chỉ mỉm cười nhẹ: “ Mình hiện tại cũng đang muốn đi làm, nhưng mình không có bằng cấp gì… chỉ biết chút về kế toán.”
- Công việc bây giờ khó xin còn hơn lên trời… không có bằng cấp thì chỉ có những công việc lao động chân tay… nhưng như vậy, chỉ e cậu làm không nỗi.
- Đừng nhìn mình ốm yếu mà xem thường, mình rất khỏe đó. - Ngọc Hân đáp.
- Vậy được rồi, mình cũng đang muốn làm việc khác… thức đêm ở siêu thị cũng khá nguy hiểm, nếu có công việc gì mình sẽ rủ cậu.
Cô gật đầu… hiện tại cô muốn tự tạo ra nguồn sống, sau đó sẽ đến tìm vị bác sĩ kia.
********************************
Trước đó vài ngày….
Bích Trân nhận được một tấm thiệp mời sinh nhật của Cẩm Nhung. Trên tấm thiệp còn in hình cô ta trên ấy, xem ra cô ta tổ chức thật hoành tráng. Nhưng cô và cô ta có thân thiết đến mức mời dự sinh nhật cô ta ư, thật là không biết đầu ốc cô ta nghĩ gì.
- Hôm đó tôi bận, tôi không đến được. - Bích Trân trả thiệp.
- Tôi cũng có mời Uy Vũ, đêm qua anh ấy nói rằng tất nhiên sẽ tới. - Cẩm Nhung nói.
- Đêm qua ư, cô đã gặp anh ta sao? - Bích Trân có chút lo lắng, anh ta bị như thế liệu có bị cô ấy đá không nhỉ.
- Ukm, không được sao?
- À… hai người vẫn tốt chứ. - Bích Trân dò hỏi.
Cẩm Nhung gật đầu: “ Mối quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ rạn nứt.”
Bích Trân gật gật đầu nói tiếp:” Không ngờ cô lại là một cô gái tốt như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi… Được rồi, sinh nhật cô tôi nhất định sẽ mang quà đến chúc mừng.”
- Nhưng hôm đó tôi tổ chức bữa tiệc hóa trang ấy, cô phải hóa trang thành một nhân vật mà cô thích nhất ấy… - Cẩm Nhung nói.
- À… tôi hiểu rồi. - Bích Trân đáp.
Vì cô trèo tường quá nhiều, bỏ trốn quá nhiều nên hiện tại cha cô đã không còn tin tưởng mà cho người khắp trường học mà canh chừng cô. Vậy nên vì Uy Vũ không đi học nên cô không tìm gặp anh ta mà hỏi thăm được… cô gọi điện thì anh ta không thèm bắt máy, nhắn tin hỏi anh ta muốn ăn gì cũng không thấy trả lời.
Về phía Uy Vũ, chỉ sợ Bích Trân kia mang đồ ăn tới hại anh lần nữa. Né càng xa càng tốt.
Còn về việc anh trêu đùa cô gái ấy, đợi một ngày nào đó gặp lại sẽ nói rõ… không ngờ cô gái ngốc đó lại dễ dàng tin người như vậy.
Trong buổi tiệc sinh nhật của cô diễn viên Cẩm Nhung có rất nhiều khách mời ăn vận sang trọng đến dự. Uy Vũ mặc một bộ vest màu đồng đến tham gia, anh nổi bật được sự tán dương của nhiều người, cho rằng chính là trai tài gái sắc khi đi bên cạnh Cẩm Nhung.
- Cậu đến rồi sao, hôm nay là sinh nhật tôi… không được làm tôi xấu hổ. - Cẩm Nhung khẽ nói với Uy Vũ.
- Sao cậu không ở luôn bên Mỹ mà phát triển sự nghiệp, về lại đây lại kéo tôi vào các chiêu trò của cậu, thật nhàm chán. - Uy Vũ đưa ly rượu lên môi uống. - Nghe nói cậu học cùng trường với tôi nhỉ.
- Cậu đó, năm đó ở Mỹ nếu không có tôi thì cậu đã chết trôi rồi… hiện tại tôi về đây học ở đâu cậu cũng không nhớ rõ.
- Được rồi, cứ mãi nhắc đến chuyện cũ...tôi sẽ trả ơn cậu bằng cách nâng cậu lên hàng ngôi sao… tin đồn hẹn hò với người thừa kế thứ hai của tập đoàn Phong Vũ xem ra rất đắc giá.
- Bệnh của cậu vẫn chưa hết sao? - Cẩm Nhung nhúng vai.
- Tôi có bệnh ư?
- Chính là tự cao tự tại.
Uy Vũ bật cười.
Từ phía xa, có một nhân viên bảo vệ bửa tiệc chạy đến phía Cẩm Nhung và Uy Vũ đang đứng mà nói:” Cô có mướn người đóng giả thú nhồi bông đến không, người đó đang đứng bên ngoài nhưng bảo vệ chưa cho vô.”
Cẩm Nhung bật cười: “ Cho vào đi, là khách của tôi.”
- Từ khi nào, cậu lại thích trò trẻ con đó chứ. - Uy Vũ uống cạn ly rượu mà nói.
Bích Trân nghe theo lời Cẩm Nhung cứ nghĩa đây là bữa tiệc hóa trang thật, nhân vật mà cô thích nhất chính là Mèo Kitty vì vậy cô đã mua một bộ trang phục mèo kitty mà mặc đến bữa tiệc này. Trong lòng đầy hào hứng, Uy Vũ nhìn thấy có lẽ sẽ nhận ra cô ngay.
Quả nhiên, Uy Vũ nhìn thấy con Mèo Kitty đang khó khăn di chuyển từng bước vào trong bữa tiệc liền nghĩ đến Bích Trân.
- Cậu cũng thích con mèo ngu ngốc đó sao?
Mọi ánh mắt đổ dồn vào chú mèo Kitty, những đứa trẻ con hào hứng chạy xung quanh… người lớn thì thi nhau chụp ảnh lại.
Bích Trân từ bên ngoài nhìn ra… họ đều mặc những trang phục lễ hội bình thường không hề giống như hóa trang, ở đây chỉ một mình cô là kì lạ nhất. Cô dáo mắt tìm kiếm Cẩm Nhung, không ngờ cô ta lại đứng bên cạnh Uy Vũ… Cô làm sao có thể để Uy Vũ nhìn thấy bộ dạng này của mình… Bích Trân nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
- Đến dự sinh nhật mình, chưa chúc mừng đã bỏ về sao? - Cẩm Nhung tiến về phía cô.
Uy Vũ vẫn đứng phía sau quan sát.
Cô không dám lên tiếng, chỉ sợ Uy Vũ phát hiện ra giọng nói của cô…Mèo Kitty đứng bất động…
- Đến rồi, thì ở lại cùng mình một chút chứ. - Cẩm Nhung lại nói. - Mình rất thích trang phục hôm nay của cậu, rất đẹp.
Bích Trân biết mình bị lừa, cô gái này là muốn làm nhục cô mà.
Cô không chấp, nhanh chóng quay người bỏ đi thật nhanh, bộ trang phục vướn víu khiến cô té ngã… chiếc đầu hình mèo rơi ra để lộ rõ gương mặt của Bích Trân với đầu tóc rối tung ướt đẫm mồ hôi.
Uy Vũ nhíu mày, cô ta đang làm trò gì ở đây chứ.
Mọi người xung quanh cười ầm lên, Bích Trân muốn đứng lên nhưng vì bộ đồ quá nặng nề không thể đứng lên được.
Cẩm Nhung bật cười hả hê.
Một bàn tay đỡ Bích Trân đứng dậy, cô đưa mắt nhìn về người tốt bụng ấy… chính là Uy Vũ, anh đang trước mặt mọi người mà giúp cô ư?
- Một mình tôi biết cô là con mèo ngu ngốc là được, không cần để cả thế giới này biết đâu. - Uy Vũ nhặt chiếc đầu hình mèo kia đội lên cho cô. - Tôi đưa cô ra khỏi đây.
Bích Trân không nói được lời gì, lặng lẽ ôm lấy tay anh mà từng bước nặng nề bước đi.
- Uy Vũ, anh đi đâu, buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà. - Cẩm Nhung nói.
- Chúc mừng sinh nhật, em yêu. - Uy Vũ giơ tay ngược lại vừa chào vừa nói… Chỉ cần anh nói ra như vậy, cũng đủ cho Cẩm Nhung kia ngày mai có tin tràn ngập mặt báo rồi.
Ra khỏi bữa tiệc, Uy Vũ đưa Bích Trân đến nhà vệ sinh để cởi bộ đồ ngu ngốc kia ra, đứng mãi bên ngoài không thấy cô ra… đến khi cô ra ngoài vẫn giữ nguyên hiện trạng.
- Còn không mau cởi nó ra.
- Tôi cởi ra rồi, nhưng không thể cởi.
- Vì sao không thể?
- Bên trong vì quá nóng nên rôi mặc chiếc áo rất mỏng… tôi không dám mặc nó ra ngoài đường đâu. - Bích Trân nói. - Tôi thấy bộ trang phục này cũng đáng yêu mà phải không, hay cứ mặc như thế.
Uy Vũ trợn mắt tức giận, đẩy Bích Trân mà tự mình cởi bộ trang phục hình mèo kia ra khỏi người Bích Trân, đúng là bên trong cô ta mặc chiếc áo voan quá mỏng so với quy định. Anh lại vô tình nhìn thấy nội y hình mèo Kitty của cô, Uy Vũ chỉ muốn đập đầu vào tường mà hối hận vì sao trước kia ngăn cản cô ta thay đổi phong cách.
Chiếc áo vest của anh được khoát lên người Bích Trân… cô lẳng lặng bước theo phía sau anh…Sau đó lại khẽ nói:” Tôi… cảm ơn anh, Uy Vũ.”
Uy Vũ nhếch môi cười quay lại nói: “ Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi thấy áy náy vì đã lừa cô thôi.”
- Anh lừa tôi ư? - Cô ngây người hỏi.
- Thật ra mắt tôi không bị làm sao cả, cô nghĩ cô có thể hại được người vưa đẹp trai vừa phong độ như tôi ư? - Uy Vũ tự cao.
Bích Trân tức giận… vung tay thật cao dùng tất cả sức mạnh và tức giận đấm ngay vào mắt Uy Vũ khiến anh không thể ngờ được.
- Á… cô làm gì vậy… Á… đau quá…
- Lần này thì tôi cho anh mù thật, đều xảo trá. - Bích Trân vung chân thêm một cái, đá thẳng vào khuỷa chân của anh khiến anh đau buốt mà ngã xuống. Cô không quan tâm anh kêu thảm thiết phía sau mà tức giận bỏ đi.
Chương 74
Một tháng sau…
Nỗi đau kia trong lòng cô tuy không dứt nhưng cũng gọi là vơi đi, cô bận rộn với công việc bán hàng trong một trung tâm thương mại cùng Mỹ Lệ, đúng là kiếm việc quá khó khăn, tuy Mỹ Lệ có năng lực và bằng cấp nhưng vẫn không được trọng dụng. Thấm thoát cũng đã một tháng hơn trôi qua, cô cầm trên tay những tờ tiền lương đầu tiên vô cùng hạnh phúc, mục đích của cô đang dần được thực hiện… chính là tự cô đi tìm về kí ức ngày xưa.
Cũng đã qua một tháng cô không còn gặp anh nữa, anh quả nhiên là biết giữ lời đã hứa và dường như mất tích ra khỏi cuộc đời cô. Cô chỉ có thể nhìn thấy anh qua tin tức, hoạc những poster được treo trước trung tâm Centery. Cũng chỉ là thoáng nhìn qua hình ảnh, không tận mắt nhìn thấy anh nhưng trái tim cô vì sao cứ nhói lên như vậy… cô thường tự dặn lòng mình, mọi thứ hiện tại là tốt đẹp nhất, đừng làm xáo trộn thêm nữa.
Do yêu cầu công việc, cô thường làm từ sáng cho đến tối… buổi trưa thời gian nghĩ cũng chỉ đủ để đi dùng cơm. Cuộc sống của người thu nhập thấp thật khác trước kia, cô góp tiền cùng Mỹ Lệ để hằng ngày cô ấy mang thêm 1 phần cơm từ nhà đến chổ làm. Họ từ từ thân thiết nhau, Mỹ Lệ là một cô gái chân tình… nếu thời gian qua không có cô ấy, có lẽ cô đã không biết dựa vào ai để vơi bớt sự cô đơn.
Trong shop thời gian trong môt trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Ngọc Hân đang thay đổi trang phục mới nhất của cửa hàng cho manocanh, Mỹ Lệ đứng một bên mà nói: “ Không nhất thiết ngày nào cũng phải thay đổi trang phục cho nó đâu.”
- Có thời gian mà, thay đổi để nhìn mới mẻ hơn. - Ngọc Hân khẽ cười đáp. - Cậu thấy sao Mỹ Lệ, đẹp chứ.
- Con mắt thời trang của cậu cũng không tệ đó. - Mỹ Lệ đánh giá.
Cô khoanh tay đứng nhìn sự phối hợp của mình, đẹp thật… nhưng khá xa xĩ, nó không hợp với điều kiện hiện tại của cô.
- Xin hỏi ở đây có ai tên Mỹ Lệ không ạ. - Một nhân viên mặc đồng phục của một cửa hàng đồ ăn quen thuộc bước vào hỏi.
Mỹ Lệ nhanh nhảu: “ Vâng, là tôi.”
- Có người đặt hàng ở chỗ chúng tôi mang đồ ăn đến cho cô. - Vị nhân viên kia đặt hai hộp đồ ăn xuống bàn mà nói. - Mời cô kí nhận.
- Nhưng người đó là ai? - Mỹ Lệ thắc mắc.
- Họ không để lại tên, là một người rất phong độ. - Cậu nhân viên giao hàng kia liền cười.
Mỹ Lệ đỏ mặt kí nhận đồ ăn, có phải anh chàng nào để ý cô không đây.
- Là ai, giấu mình phải không? - Ngọc Hân trêu chọc.
- Mình thật sự không biết. - Mỹ Lệ ôm mặt. - Ôi… nhiều đồ ăn ngon quá… chúng ta cùng ăn nào. - Kéo Ngọc Hân lại.
Những ngày sau đó, vẫn là cậu nhân viên giao hàng đó mang đồ ăn tới… cứ mỗi ngày mỗi món. Thành thói quen, Mỹ Lệ không làm cơm mang theo như mọi ngày nữa, vì biết chắc chắn sẽ có người mang đến cho họ. Tuy không biết là của ai, nhưng họ có lòng thì bọn cô có lộc… đồ ăn ngon không có lỗi, tội gì phải bỏ đi.
- Người đó vẫn chưa liên lạc với cậu sao? - Ngọc Hân vừa ăn vừa hỏi.
Mỹ Lệ lắc đầu: “ Soái ca ơi, vì sao còn chưa chịu xuất hiện… trái tim mình muốn nổ tung rồi đây.” - Tràn đầy mơ mộng.
Cô bật cười: “ Tớ thấy trái tim cậu chưa nổ tung, mắt cậu đã sáng lên vì đồ ăn rồi.”
Ngọc Hân cũng có chút thắc mắc, cửa hàng đồ ăn này khá nổi tiếng ngon nhưng giá thành lại rất đắt. Người theo đuổi Mỹ Lệ phải thuộc dạng người có tiền mới có thể hằng ngày mua cơm cho cô… Nhưng nếu mua cho một mình Mỹ Lệ thì không thể là nhiều như vậy… đã vậy đều chu đáo mà mang theo hai muỗng và hai chén nhựa.
- Có lẽ người đó là người quen của cậu. - Cô đoán.
- Vì sao cậu nghĩ như vậy. - Mỹ Lệ nuốt vội sợi mì mà nói.
- Vì sao họ biết cậu và mình ăn cơm chung mà ngay từ lần đầu tiên mang đến đã mang hai phần chứ, rõ ràng là họ biết rõ về cậu. - Cô nhìn đồ ăn lại nói. - Đồ ăn ở đây không rẽ, chắc chắn là người ấy khá giàu có.
- Cậu xem mình có thể quen biết ai giàu có ư? - Mỹ Lệ chóng cằm lên mặt mà nói. - Có khi nào là nhầm lẫn không nhỉ, mình ăn thế này cũng thật ngại.
- Nhầm lẫn thì cũng chỉ một hai lần đầu… nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười rồi. - Cô lắc đầu.
- Ôi… không nghĩ nữa không nghĩ nữa… mặc kệ là ai, miễn chúng ta no bụng là tốt. - Mỹ Lệ bật cười. - Không xuất hiện cũng không sao, hằng ngày mang cơm đến như vậy chúng ta đỡ tốn kém.
Tan giờ làm, chia tay Mỹ Lệ vì hai người phải rẽ đi hai hướng. Cô đi bộ trên con đường đông người… bỗng nhiên cô cảm thấy cô đơn khi nghĩ đến bốn bức tường trong căn phòng vắng lặng… cô không muốn về lại khách sạn mà ngồi lên một chiếc ghế đá trong công viên. Cô ngữa mặt ngắm bầu trời đầy ánh sao đêm, bàn tay cô đưa lên hứng một ngôi sao nhỏ khẽ mỉm cười: “ Con yêu, con chính là ngôi sao bé nhỏ này phải không?”
Trời về đêm càng lạnh hơn, một mình cô ngồi trong công viên vắng người qua lại… Cứ mãi nhìn ngắm ngôi sao be` nhỏ kia mà quên mất thời gian, cho đến khi người người dần thưa đi.. cô vẫn cô đơn một mình ngồi nơi đấy, ôm trong lòng nỗi buồn chất chứa.
- Cô em, đi không? - Hai người đàn ông bước đến gần cô.
- Tôi không quen hai người. - Cô lờ đi.
- Còn giả vờ thanh cao nữa… bao nhiêu? - Người đàn ông kia đưa bàn tay dơ bẩn muốn chạm vào gương mặt cô.
Cô nhanh chóng hất tay hắn ta ra, sau đó đứng lên toan bỏ đi, nhưng dường như không muốn tha cho con mồi béo bở này, bọn chúng chặn đường cô lại. Ngọc Hân nhìn xung quanh, không một ai để cô cầu cứu…
- Con *** này, còn bày đặt thanh cao. - Hắn ta bước đến thì cô thoái lùi… cho đến khi đụng vào người tên còn lại…
- Hai người muốn gì hả, tôi không phải loại người đó… - Cô lo sợ, muốn bỏ chạy.
- Chẳng có loại con gái đàng hoàng nào giờ này ngồi một mình ở đây cả, đừng vờ vịt nữa… đi theo bọn anh, bọn anh sẽ boa cho. - Hắn ta kéo lấy tay cô.
Ngọc Hân hét lên kêu cứu nhưng xung quanh không có một ai, bàn tay dơ bẩn kia bịt miệng cô lại không cho cô hét… cô tức giận cắn mạnh vào tay hắn ta.
- Chát. - Hắn ta đau nhói, đẩy cô ra tát cô té ngã.
Ngọc Hân đau đớn… cô nhìn ánh mắt của bọn côn đồ này dường như muốn xé nát cô… Cô thoái lùi về phía sau với sự hoảng hốt cực độ...bọn chúng cười man rợ từng bước tiến về phía cô. Trong giây phút ấy, cô bỗng dưng nghĩ về Uy Phong… nhưng cô chợt nhớ Uy Phong và cô đã không còn gì nữa… cô dù có ra sao cũng không thể tìm anh.
- Buông cô ấy ra. - Một giọng nói thốt lên từ phía xa, khiến hai người đàn ông kia dừng lại mọi hành động.
Cô nhìn về phía người đàn ông phía trước nhanh chóng hét lên: “ Làm ơn, cứu tôi với.”
Hai người đàn ông kia lao đến nhưng cuối cùng lại bị đánh đến phải bỏ chạy đi, cô sợ hãi đến mức chỉ biết ngồi dưới mặt đất mà khóc. Người đàn ông kia choàng lên người cô chiếc áo khoác da rồi khẽ nói: “ Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
- Cảm ơn anh đã giúp tôi… tôi không sao, tôi sẽ tự về. - Cô từ chối.
- Có thể bọn chúng sẽ theo cô mà trả thù, cũng đã trễ rồi… cô đi một mình rất nguy hiểm.
- Vậy phiền anh. - Ngọc Hân gật đầu, cô lo sợ chuyện khi nãy lại xảy ra.
Cô một mình đi phía trước, còn người đàn ông kia đi phía sau cô… không ai nói với ai lời nào. Khi đến khách sạn cô quay lưng lại nói: “ Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
- Cô vào đi, tôi về đây. - Nói xong thì quay người đi.
Cô cảm thấy trên cuộc đời này vẫn còn người tốt như vậy… cũng thật may là có anh ta giúp đỡ.
Hôm sau cô đến chỗ làm và kể lại cho Mỹ Lệ nghe chuyện lúc tối qua, Mỹ Lệ lúc đầu khá lo lắng nhưng về sau thì than trách vì sao Ngọc Hân chỉ cảm ơn suông như vậy, người tốt như anh ta rất hiếm có… vì sao không xin lại số điện thoại với lí do để trả ơn cứu mạng.
Cô chỉ bật cười với suy nghĩ đầy tính tiểu thuyết của Mỹ Lệ, sau đó lại nói: “ Cậu đó bớt sống trên mây đi, người tình giấu mặt của cậu hôm nay quên mang cơm đến rồi.” - Ngọc Hân nhìn đồng hồ mà nói: “ Có thể anh ta thấy cậu càng lúc càng béo ra, muốn cậu giảm cân chăng?”
Mỹ Lệ nóng giận đánh đuổi Ngọc Hân.. cô vui vẻ chạy đi thì đụng trúng một vị khách vừa bước vào.
- Xin lỗi quý khách, mời quý khách lựa chọn trang phục ạ. - cô nhanh chóng cùi đầu nói.
- Tôi muốn mua một chiếc túi tặng mẹ, cô có thể chọn giúp tôi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngọc Hân ngước mắt lên nhìn, thì ra là người đàn ông đêm qua cứu cô: “ Là anh ư?”
Người đàn ông kia khẽ cười: “ Trái đất cũng thật tròn, cô làm ở đây ư?”
- Vâng, để trả ơn hôm qua anh cứu tôi… tôi sẽ hết lòng chọn quà tặng giúp anh. - Cô nhanh nhảu.
Anh ta lại trêu chọc: “ Xem ra giao dịch này tôi lỗ vốn, đó chẳng phải nhiệm vụ của cô ư?”
Cô chỉ khẽ cười… đó chính là công việc hằng ngày của cô… mỉm cười đón khách.
Cô lựa một chiếc túi xách dành cho người đứng tuổi mang phong cách sang trọng với màu đồng quý phái.
- Cô tên Ngọc Hân. - Người đàn ông kia nhìn vào bảng tên mà hỏi.
- Vâng. - Cô gật đầu.
- Tôi tên Trần Trí Văn, rất vui được làm quen với cô. - Trí Văn đáp. - Hy vọng mẹ tôi sẽ thích món quà này.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Sau khi Trí Văn mua hàng bước ra khỏi cửa hàng, Mỹ Lệ nhanh chóng chạy về phía cô đang chào khách mà nói: “ Cậu và anh ta quen nhau ư, nghe cách nói của hai người có vẻ đã từng gặp nhau.”
- Anh ta là người hôm qua cứu mình. - Cô đáp.
- Cậu không biết anh ta ư, anh ta là con trai duy nhất của chủ tịch khu thương mại này Trần Trí Văn. - Mỹ Lệ nói như hét lên.
Ngọc Hân không nói gì, quay vào bên trọng dọn dẹp lại kệ trưng bày mà nói: “ Chuyện đó thì có gì khiến cậu sửng sốt như vậy chứ, chỉ là vô tình gặp thôi…Xung quanh những cậu ấm như vậy có rất nhiều phụ nữ, trong mắt họ chúng ta chỉ bé như hạt cát.”
- Làm hạt cát cũng được, miễn là trong mắt anh ấy có tớ. - Mỹ Lệ lại mơ mộng.
*************************
Hơn một tháng trôi qua, Uy Phong lao vào công việc để quên đi tất cả những việc đang xảy ra… nhưng cuối cùng hình ảnh của Ngọc Hân vẫn đeo đuổi lấy anh, anh là không thể thực hiện lời hứa của mình.
Anh lặng lẽ quan sát cô từ xa, nhìn cô vất vả làm việc… thân hình ngày càng ốm đi khiến anh càng cảm thấy xót xa hơn. Anh chỉ muốn lao đến ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng… chỉ sợ làm như thế cô sẽ biến mất mãi mãi.
Trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phong Vũ, anh ngồi đó suy ngẫm về những chuyện đã qua… Là anh đã sai hoàn toàn, nếu Ngọc Hân yêu Kiến Lương… vì sao anh không buông cho cô đi sớm hơn, ít ra đứa bé kia không bị anh hại chết. Tội lỗi anh gây ra, ám ảnh suốt cả cuộc đời.
- Uy Phong, anh đang nghĩ gì vậy… em gõ cửa mãi mà không thấy anh đáp. - Minh Minh bước vào nhìn thấy anh đang suy tư.
- Em đến tìm anh có việc gì sao, anh đang rất bận. - Uy Phong đáp.
- Em biết anh bận đến mực không nghĩ đến việc ăn cơm, nên mang đồ ăn đến cho anh đây. - Minh Minh bày ra những hộp đồ ăn liền nói. - Cô ấy bỏ đi, em biết anh rất buồn nhưng hãy giữ gìn sức khỏe.
- Mọi việc anh đã nói rõ với em, em không trách anh sao, vẫn quan tâm đến anh?
- Em cũng đã nói, em vẫn đang chờ anh. - Minh Minh đáp. - Vả lại cô ấy bỏ mặc anh, nếu em cũng rời bỏ anh, em không làm được.
- Em là một cô gái tốt, em chắc chắn sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh gấp bội lần. - Uy Phong nhìn Minh Minh mà nói.
- Đối với em, anh là tốt nhất… - Cô cười buồn. - Phong, em luôn luôn ở bên cạnh anh… chỉ mong anh nhớ điều đó.
Uy Phong không đáp, anh biết Minh Minh cố chấp… nhưng trái tim anh đã hướng về Ngọc Hân, hạnh phúc vì cô nhưng đau cũng vì người con gái ấy.
*******************
Sau đêm sinh nhật của Cẩm Nhung, quả nhiên sau câu nói của Uy Vũ thì những bài báo đều giật tít về mối quan hệ kia đã được nhị thiếu gia tập đoàn Phong Vũ xác nhận. Họ chính thức trở thành một cặp đôi trong mắt công chúng và Cẩm Nhung được các đạo diển săn đón nhiều hơn.
Bích Trân cầm tờ báo trên tay, không quan tâm đến dòng chữ to đùng in trên mặt báo mà chính là bức hình trên đó vì nó có sự xuất hiện của cô đang đội lốp mèo Kitty.
- Phải công nhận là bộ trang phục ấy thật dễ thương mà, vì sao anh ta lại tức giận như vậy. - Cô thắc mắc. - Hôm đó mình có mạnh tay quá không nhỉ, liệu anh ta có bị mù thật không nhỉ.
Cô phân vân mãi cũng nhấc điện thoại mà gọi vào số của Uy Vũ… cũng không có gì là lạ khi Uy Vũ không hề nghe máy. Nằm trong phòng vào ngày cuối tuần quá nhàm chán, Bích Trân ôm con thú bông mèo kitty của mình xuống dưới nhà thì nhìn thấy ba mình đang nói chuyện với một đôi vợ chồng trong phòng khách.
- Con bé rất xinh xắn, có lẽ con trai tôi nhìn thấy sẽ rất thích. - Người phụ nữ kia đang cầm hình cô trên tay mà nói.
- Con trai chị là một bác sĩ có tiếng, trẻ tuổi tài cao… quả thật Bích Trân nhà tôi có phước. - Ba cô đáp.
- Vậy chúng ta hẹn ăn cơm một bữa cho hai đứa gặp nhau, sau đó cho bọn chúng đính hôn đến khi con gái anh đủ 18t sẽ tổ chức đám cưới.
- Anh chị tính vậy cũng tiện cả đôi đường. - Ba cô mỉm cười đáp.
Bích Trân nép người sau bức tường lắng nghe… Cô mới 17t lại muốn gả cô đi nhanh như vậy ư, không được không được… nhất định cô không chịu.
Quả nhiên vài ngày sau cha cô thông báo cô phải ăn mặc thật đẹp để cùng ba đi gặp người quen. Bích Trân tất nhiên đoán được rằng mình phải đi đâu… Cô dở trò nói rằng bận thi nên sẽ tới sau, cha cô thấy cô không tỏ ra nghi ngờ cũng đồng ý.
Trong một nhà hàng sang trọng, cô mặc một bộ đồng phục trên người bước vào bên trong, sau đó không đi về bàn tiệc mà chạy ngay vào nhà vệ sinh. Khi cô bước ra ngoài, thật không khác gì một đứa trẻ bị lạc trong một nhà hàng lớn. Trên người là chiếc đầm màu hồng họa tiết mèo Kitty ngộ nghình, mái tóc thắt bím hai bên, gương mặt lại tô son chét phấn quá đà khiến trở nên vô cùng buồn cười.
Cô hí hửng chạy ra ngoài thì vô tình đụng trúng một người đang bước vào, khi nhìn lại thì phát hiện Uy Vũ và Cẩm Nhung đang đứng nhìn mình.
- Cậu là… là… Bích Trân ư? - Cẩm Nhung muốn sặc cười.
- Thật xui xẻo. - Bích Trân lườm hai người họ rồi bỏ đi.
- Phong cách của cô, càng ngày càng điên loạn. - Uy Vũ nhếch môi nói.
- Như vậy thì sao hả. - Cô quay đầu lại mà nói.
- Thật đáng thương cho kẻ nào yêu phải cô. - Uy Vũ lắc đầu.
- Nói cho anh biết, hôm nay là tôi đi gặp chồng sắp cưới, kẻ đáng thương anh nói là một bác sĩ vừa đẹp trai vừa giỏi giang, lại vô cùng thích vẻ bên ngoài của tôi.
Uy Vũ nhìu mày, sau đó mặc kệ Bích Trân mà đi ngang qua cô… Cẩm Nhung không nhịn được cười khi nhìn thấy Bích Trân nhưng cũng chạy theo Uy Vũ.
Về phần soái ca trong suy nghĩ của Bích Trân thì sụp đổ hoàn toàn… Người đàn ông mà cha cô muốn cô kết hôn là một tên bốn mắt đáng ghét, hắn ta dường như học hành quá nhiều nên quên mất việc cắt tóc chải đầu, gương mặt nhìn vào đã mất hết cảm tình khi bị già háp trước tuổi, nhìn vào cứ nghĩ hắn ta là em trai của hai ông lão ngôi đây.
Cha cô nhìn cô lộ nét tức giận, rõ ràng là cố tình phá buổi hẹn. Nhưng nhà bên đàn trai lại không để ý, khen Bích Trân còn xinh hơn trong ảnh.
Uy Vũ cố tình chọn một bàn dễ quan sát bàn của Bích Trân đang ngồi… nhìn người chồng sắp cưới của Bích Trân mà nhếch môi cười… xem cô ta tự hào về chồng sắp cưới lắm mà.
- Con thấy Bích Trân nhà bác thế nào?
- Dạ, cô ấy rất đáng yêu. - Bác sĩ đáp.
- Còn con Bích Trân, thấy con trai chúng ta thế nào.
Bích Trân hụt hẫng đến chết, lại nhìn qua thấy ánh mắt của Uy Vũ đầy ý châm chọc mà tức giận.
- Dạ, anh ấy không tệ, cũng là một người có công việc ổn định là niềm mơ ước của tất cả phụ nữ… Nhưng con xin lỗi ba, con xin lỗi hai bác… con không thể lừa dối anh ấy mà kết hôn cùng anh ấy được.
- Ý cháu là? - Hai người nhà đàn trai khó hiểu.
- Cháu đã mang thai với người đàn ông ngồi ở đằng kia rồi ạ. - Bích Trân đưa tay chỉ về Uy Vũ. - Nhưng anh ta đã phản bội cháu, cặp kè cùng người khác nên cháu… nên cháu… huhu cháu rất đau khổ, cháu không muốn lừa dối mọi người nữa ạ… Chính anh ta, Uy Vũ… đã gây ra hậu quả rồi phủ nhận trách nhiệm. - Bích Trân khóc toáng lên trong nhà hàng khiến ai nấy đều chú ý và dòm ngó Uy Vũ.
Uy Vũ lần này bị Bích Trân bày ra một vố khá đau… Nhưng xem ra Uy Vũ vẫn không có chút thay đổi sắc mặt khi mọi người dòm ngó chỉ trích… Anh đi về phía Bích Trân đang khóc lóc nắm lấy tay cô kéo đi.
- Anh đưa tôi đi đâu hả. - Bích Trân hỏi.
- Chẳng phải cô nói tôi làm cô mang thai ư, vậy nên tôi cần phải lấy lại vốn lẫn lời trước khi chịu điều tiếng. - Uy Vũ nhếch môi cười nhìn Bích Trân.
Chương 75
Mặc kệ lời bàn tán của nhiều người, Uy Vũ kéo Bích Trân ra xe sau câu nói đầy bá đạo và uy hiếp. Cô lại càng không muốn ở lại nơi này nữa, có lẽ cha cô dẽ phát tiết vì cô đã gây ra chuyện lớn như vậy. Đi ra khỏi nhà hàng Bích Trân kéo tay mình ra khỏi tay anh nhưng đã bị anh nắm chặt.
- Tới đây được rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi chuyện lần này… Tôi thường xem phim, chàng trai sẽ tới nắm tay cô gái mà kéo đi giống như vậy, không ngờ anh cũng hành động anh hùng giống trong phim - Bích Trân nghĩ rằng Uy vũ lúc nãy trêu chọc cô.
Dòng người qua lại đông đúc, nhà hàng kẻ vào người ra không ít, hô bắt đầu để mắt đến một chàng trai có chiều cao đáng ngưỡng mộ, mái tóc màu đỏ chói nổi bật lại thêm cách ăn mặc đầy khí chất… đứng bên cạnh cô cô gái thấp bé mặc bộ trang phục quái dị, gương mặt xấu xí khó tả cùng với mái tóc quê mùa… chỉ là chàng trai kia đang ép sát cô gái ấy vào bức tường không cho cô thoát, còn cô gái đang tròn mắt ngạc nhiên.
Nhìn Bích Trân một lúc rất lâu, Uy Vũ tỏ ra đầy tức giận lôi cô trở vào trong nhà hàng. Cô lo sợ, có phải anh ta sẽ tố giác chuyện cô vừa bịa đặt… ép cô phải chấp nhận chuyện hôn nhân mà cha cô sắp đặt. Nhưng không phải vậy, là anh kéo cô vào nhà vệ sinh...nhưng đó là nhà vệ sinh nam mà.. cô tròn mắt không chịu vào.
- Xin lỗi, em gái tôi bị bại não nên không thể tự đi vệ sinh được… phiền các vị ra ngoài một lúc. - Uy Phong đứng trước cửa mà nói.
Hiện tại trong nhà vệ sinh chỉ có vài người, nhìn thấy Bích Trân dị thường như vậy cùng cảm thấy tội nghiệp mà thông cảm… Họ lần lượt bỏ ra ngoài hết… cô muốn cải lại, chửi mắng và nguyền rũa Uy Vũ dám nói một cô gái thông minh như cô bị bại não… nhưng bàn tay của anh đã kịp thời chặn miệng cô lại.
Khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, Bích Trân không hiểu anh ta đuổi mọi người ra ngoài để một mình cô và anh ở nơi này với mục đích gì… Trong đầu tưởng tưởng vài điều không chút trong sáng… Bích Trân thoáng đỏ mặt. Đây là nhà vệ sinh mà, thật không thích hợp.
Anh từ từ đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống… còn cô thoái lùi về phía sau… “ Uy vũ à, đừng như vậy mà… tôi là xữ nữ đó, nơi này không thích hợp đâu.” =Cô nàng thầm nghĩ.
Lùi về phía sau cho đến bồn rửa tay, cô hết đường lui đành đứng lại cuối mặt e ngại khi anh đang tiến sát về phía mình, bàn tay Uy Vũ đưa lên gương mặt cô ngửa lên theo hướng đội diện gương mặt thanh tú không chút tỳ vết. Bích Trân thẹn thùng đưa ánh mắt to tròn vô số tội nhìn anh, đôi môi mấp máy.
- Nhất định là phải ở đây sao? - Cô ngại ngùng hỏi.
Uy Vũ không đáp, bàn tay còn lại đưa lên vai cô… Bích Trân rung người… tim cô đập mạnh liên hồi, nhìn bàn tay Uy Vũ chạm lên vai mình thì trái tim nhỏ bé mỏng manh của cô như muốn nổ tung, muốn chạy ra khỏi lòng ngực.
- Đừng như vậy mà, tôi… tôi không muốn ở đây đâu? - Bích Trân lắc đầu.
Bàn tay anh giữ chặt vai cô, ánh mắt tức giận nhìn vào gương mặt Bích Trân… sau đó đẩy cổ về bồn rửa mặt mở nước, áp gương mặt cô xuống gần vòi tự tay mình rửa đi những thứ kinh khủng được bôi trét vô lối trên gương mặt đã không được xinh đẹp lại còn thích tự mình làm xấu.
- Á… á… tôi không thở được… á… anh ngừng lại. - Bích Trân hét lên, nhưng Uy Vũ nhất định không ngừng, rửa cho bằng hết những thứ trên mặt cô.
Sau khi đã cảm thấy tạm chấp nhận được, những thứ son phấn trên gương mặt Bích Trân tuy chưa trôi đi hết nhưng đã không còn dị thường như lúc đầu. Lúc này, Uy Vũ mới buông cô ra không dùng nước rửa như lúc nãy.
Bích Trân ấm ức không ngừng, thì ra anh ta mang cô vào đây để bắt cô rửa mặt, anh ta nghĩ cô là trẻ con ư… thật tức chết mà, làm cô cứ nghĩ đi đâu. Cô dùng tay lau đi nước còn ướt sũng trên mặt, ánh mắt nhìn anh căm ghét… nhìn thấy khăn giấy muốn dùng để lau nước trên mặt mình thì bị Uy Vũ ngăn lại.
- Dùng nó mà lâu đi. - Uy Vũ đưa Bích Trân một chiếc khăn trên người.
- Đàn ông con trai lại xài khăn tay. - Bích Trân nói vậy nhưng vẫn giật lấy. - Nhưng tôi đâu phải trẻ con, tôi có thể tự mình rửa mặt.
- Không phải trẻ con ư? - Uy Vũ tiền một bước về phía cô, lần này thì anh muốn làm gì… không phải mặt cũng đả rửa rồi ư?
- Anh… anh lại muốn bày trò gì. - Bích Trân vội né.
Bàn tay anh đưa lên ngang vai Bích Trân, nhanh chóng cởi bỏ sợi thun buộc tóc hình mèo Kitty hai bên..
Cô đưa mắt to tròn nhìn anh, anh ta xem ra… cũng chỉ muốn tốt cho cô.
Uy Vũ không nói một lời bước ra khỏi nhà vệ sinh nam… Bích Trân cũng nhanh chóng chạy theo phía sau, một mình cô ở cái nơi lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bước vào.
- Này, có phải anh thích tôi không, nên mới quan tâm đến tôi như vậy? - Bích Trân nhảy nhót phía sau, vô tư hỏi.
Uy Vũ vẫn không đáp mà đi thẳng.
- Anh thấy tôi xinh đẹp quá phải không? - Có lẽ giao du với Uy Vũ quá nhiều nên cô bị nhiễm bệnh của anh. - Nếu không phải như vậy, sao tôi đang xem mắt anh lại kéo tôi đi.. rồi tức giận vì tôi trang điểm xinh đẹp đi gặp người khác, rồi giận dỗi như vậy.
Anh bước ra khỏi nhà hàng, nghe thấy cô gái này cứ lãi nhãi theo phía sau nói ra những câu nói chưa kịp suy nghĩ. Nhưng xem ra cô ta cũng nói đúng, cô ta xấu xí hay bị người khác cười cợt thì liên quan gì đến anh… vì sao anh lại cảm thấy tực giận với cô ta. Uy Vũ quay đầu lại nhìn Bích Trân, lại cảm thấy tực giận khi cô gái này đầu tóc rối bời xỏa xuống hai bên.
Bích Trân bị đơ cứng người khi chính bàn tay Uy Vũ đang tự anh bới mái tóc cô lên và cột đuôi gà cao ờ phía sau. Cột tóc cho cô xong, Uy Vữ tiến về xe của mình rồi quay mặt lại phía sau nhung cô gái đang đứng như kẻ mất hồn nói lớn: “ Nếu cô còn dám nói có thai với tôi thêm lần nữa, tôi sẽ khiến cô… có thai thật.” - Nói rồi lên xe đóng mạnh lái vụt đi.
Vẫn chưa tỉnh táo trước hạnh động của Uy Vũ… Bích Trân bỗng nhiên mỉm cười dù bị anh hù dọa.. Cô cứ thế mà cười khiến những người qua đường cứ ngỡ cô thật sự có vấn đề.
Cô quay về nhà, nhìn thấy ba mình đang say khướt trong phòng khách… Bích Trân cảm thấy có chút có lỗi vỉ hết lần này đến lần khác khiến người lễ giáo uy nghiêm như ông mất mặt… nhưng nghĩ lại cũng là vì ông ép cô mà thôi.
- Ba… ba say rồi. - Bích Trân ngồi xuống bên cạnh cha mình, cầm lấy ly rượu không có ông uống nữa.
- Đứa con bất hiếu này, mau đi đi… ta không có đứa con như con.
- Ba… con xin lỗi, nhưng con không thích bị cha gượng ép về việc riêng của con. Làm gì có chuyện cha ép con lấy chồng khi con còn chưa 18t.
- Đứa trẻ ngốc này, con là một đứa con gái đặc biệt… Con cũng biết bệnh trạng của mình, ta không cho phép con tự do yêu đương chính là vì sợ con sẽ bị lừa gạt mà ảnh hưởng đến sinh mạng của con. - Ông đau khổ nói. - Rồi bọn chúng sẽ bỏ rơi con khi biết con bệnh tật.
- Bà à, con đã khỏe hơn nhiều rồi… gần đây cũng không còn tái phát nữa, con luôn uống thuốc đều đặn không bỏ một cử nào… Ba đừng buồn và lo lắng cho con nữa. - Bích Trân bật khóc. - Con tin sẽ có một người yêu con thật lòng, dù con chỉ là một đứa con gái mang trái tim đau bệnh.
- Tội nghiệp con gái của tôi. - Người đàn ông hằng ngày đều tỏ ra quyền lực cuối cùng cũng thể hiện cái u sầu sâu thẫm trong lòng.. ông ôm Bích Trân vào lòng mà nức nở khóc.
***********************
Ngọc Hân tan ca, lần này cô không còn dám la cà ở công viên nữa mà một mạch đi bộ quay về lại khách sạn. Không ngờ trên đường đi lại gặp gỡ Trần Trí Văn, anh ta dường như đang đứng trên đường đợi ai đó. Cô nhớ lại lời của Mỹ Lệ, thân phận anh ta như vậy cô cũng không tiện chào hỏi… chỉ sợ họ nghĩ cô muốn tiếp cận anh ta.
- Ngọc Hân. - Trí Văn cất giọng nói cô.
Cô quay đầu lại khẽ chào: “ Chào anh, Trí Văn.”
- Cô tan giờ trễ như vậy ư. - Anh ta nhìn đồng hồ. - Tôi đã đợi cô hơn một giờ rồi.
- Anh tìm tôi? - Cô có chút ngạc nhiên. - Anh có thể đến chổ tôi làm để tìm tôi mà.
Trí Văn có chút ái ngại, sau đó khẽ nói: “ Là tôi có chuyện muốn nhờ vã cô, chuyện này lại càng ít người biết thì càng tốt.”
- Tôi có thể giúp gì cho anh, nhưng nói trước… tôi không làm những việc không hợp với lẽ phải. - Cô không ngại giúp Trí Văn, ít ra cũng trả ơn anh ta cứu cô một mạng.
- Cô nhớ lần trước tôi đến chọn món quà tặng mẹ tôi nhân sinh nhất của bà không? Là thế này, bà ấy còn muốn tôi mang bạn gái về… đó là quà tặng ý nghĩa nhất. - Trí Văn nói.
- Thì anh cứ mang bạn gái anh về, chuyện này khá đơn giản. - Ngọc Hân đáp.
- Vấn đề là tôi chưa có bạn gái. - Trí Văn ái ngại. - Là tôi muốn nhờ cô đóng giả bạn gái tôi, chỉ cần cô đến bữa tiệc là được… chuyện sau này tôi sẽ tự giải quyết.
Ngọc Hân không thể ngờ rằng người đàn ông này chưa có bạn gái, nhưng với mối quan hệ của anh ta vì sao lại chọn cô… một người chỉ vừa gặp mặt vài lần.
- Vì sao lại là tôi, tôi nghĩ anh có rất nhiều bạn bè để nhờ họ…
- Bởi vì bạn bè tôi mẹ tôi đều biết hết… chỉ có cô là bà ấy không hề hay biết, cũng là vì bà ấy đang bị ốm nên tôi muốn làm mẹ tôi vui trong bữa tiệc sắp tới. Xem như cô cứu một mạng người được không, tôi hết cách nên mới tìm cô.
Cô suy nghĩ đôi chút, cũng chỉ là giả vờ làm bạn gái anh ta một đêm cho mẹ anh ta vui lòng mà mau chóng khỏi bệnh. Chuyện đó cũng không có gì xấu, anh ta cũng là người tốt đã giúp đỡ cô lại hiếu thuận với mẹ… cô không giúp cũng không phải.
- Được rồi, tôi sẽ giúp anh. - Cô gật đầu.
- Thật ư… tôi biết cô sẽ giúp tôi mà. - Trí Văn mừng rỡ.
Hai ngày sau, khi cô còn ngái ngủ thì điện thoại vang lên… quản lý thông báo rằng cho cô nghĩ hôm ngày vì thời gian qua cô đã làm việc vất vả. Lý do cũng thật lạ, nhưng họ cho cô nghĩ xả hơi… tội gì không nghĩ một bữa.
Đang nằm nhàm chán trên giường, tiếng chuông cửa vang lên… Ngọc Hân mặc chiếc ao khoác bước ra ngoài thì có người giao đến cho cô một chiếc hộp lớn. Bên trong là đầm dạ hội, giày, túi, trang sức và tất tần tật những thứ để dự tiệc… trên mãnh giấy có ghi chú: “ Mong cô thích nó, tối nay tôi sẽ đến khách sạn đón cô lúc 7h.”
5h khi cô vừa tắm xong thì có người đến bấm chuông, hôm nay thật có nhiều người viếng thăm… Cô mở cửa thì nhìn thấy một đội ngũ chuyên viên trang điểm đứng trước cửa, họ nhận lệnh của Trí Văn đến giúp cô trang điểm và thay trang phục… Ngọc Hân chỉ buồn cười, chỉ giả vờ thôi đã thế này, cô gái tốt phước nào sẽ được anh ta để mắt nhỉ.
7h chiếc xe hơi màu trắng của Trí Văn đậu trước khách sạn… anh mở sẵn cửa đón cô gái vô cùng xinh đẹp và lỗng lây đang bước ra dưới ánh mắt tò mò của nhiều người.
- Thật không làm tôi thất vọng, hôm nay cô thật đẹp. - Trí Văn nói.
- Cũng nhờ anh biết đầu tư, chúng ta đi thôi. - Cô bước vào xe, khẽ cười.
Trên xe, Trí Văn và cô nói sơ qua một vài điều về nhau để tránh trường hợp bị mẹ anh lật tẩy… bà là người kinh doanh, con mắt rất tinh tế.
- Nhưng tôi vẫn không thể tin anh vẫn chưa có bạn gái. - Ngọc Hân không tin hỏi.
- Nếu có bạn gái, tôi đã không phải đi đến nhờ cô. - Trí Văn bật cười. - Có lẽ vì tôi chưa có sự nghiệp nhất định, tôi chưa nghĩ đến việc yêu đương.
Cô gật gù: “ Anh nghĩ như vậy cũng tốt, đàn ông biết suy nghĩ như anh cũng không còn nhiều.”
Chiếc xe hơi lái vào một ngôi biệt thự rộng lớn của nhà họ Trần, nơi đây được trang hoàng sang trọng đang diễn ra buổi tiệc sinh nhật của chủ khu thương mại mà cô đang làm việc.
- Mẹ, đây là bạn gái con... - Trí Văn cùng Ngọc Hân bước đến phía người đàn bà sang trọng đang đứng gần sân khấu.
- Chào bác, cháu tên là Ngọc Hân. - Cô khẽ cuối đầu.
- Trí Văn, con mau đi lấy nước cho bạn mình đi. - Bà ta đáp.
Trí Văn rời đi, bà nhìn Ngọc Hân âm thầm đánh giá, sau đó cất tiếng.
- Cha mẹ con làm nghề gì? - Bà ta hỏi.
- Dạ… ba mẹ con đã mất rồi ạ. - Cô thành thật đáp.
- Vậy còn con, đang làm gì. - Bà nhíu mày.
- Dạ… con làm trong trung tâm thượng mại của bác.. con bán hàng cho hãng thời trang XXX.
- Con và Trí Văn nhà ta quen nhau bao lâu rồi.
- Dạ, con và anh ấy cũng mới tìm hiểu nhau gần đây ạ…
- Lúc đầu, con có biết nó là người thừa kế trung tâm thương mại con đang làm việc không? - Bà ta hỏi tới.
Lúc này Trí Văn bước ra tới, anh nhíu mày nói: “ Mẹ à, Ngọc Hân không như mẹ nghĩ đâu… cô ấy không biết gia đình chúng ta đâu… vì hôm nay mẹ yêu cầu con mới tiết lộ và sút nữa cô ấy đòi chia tay vì con đã che giấu cô ấy thời gian qua.”
Nghe con trai nói vậy, bà cũng không đáp… chỉ cảm thấy cô gái này không hề môn đăng hộ đối.
Ngọc Hân hú hồn… cũng chỉ là đóng giả vờ thôi, không ngờ bị mẹ anh ấy liền nghĩ mình đào mỏ nhà họ. Nghĩ đến Uy Phong… gia thế có lẽ hơn hẳn nhà họ Trần, nhưng vì sao anh ta không có chút chê bai, ngay cả Uy lão gia cũng rất gần gũi với cô.
- Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Uy của tập đoàn Phong Vũ và bạn gái đến rồi ạ. - Thư kí của bà Trần đến báo.
Ngọc Hân nghe xong… có chút lo lắng, cô phải trốn ở đâu.
- Hai con mau theo ta chào khác quý. - Mẹ Trí Văn nhìn về phía Trí Văn và Ngọc Hân nói.
Cô không tiện nói ra, bàn tay lạnh rung lên vì mồ hôi… có lẽ Uy Phong và Minh Minh cùng nhau đến. Cô thật không muốn gặp anh trong trường hợp này.
- Tổng giám đốc Uy… thật vinh hạnh khi cậu đến bữa tiệc của bà già này. - Bà Trần nói.
- Tổng giám đốc Trần, bữa tiệc mừng sinh nhật bà, sao tôi có thể không đến. - Uy Phong lịch thiệp chào, khi ngước lên nhìn thấy Ngọc Hân đang đứng bên cạnh Trí Văn thì đôi mắt không dời đi.
- Đây là bạn gái cậu ư… đúng là trai tài gái sắc, không hổ danh là tuổi trẻ tài cao. - Bà Trần chào hỏi Minh Minh.
- Bà Trần quá khen, không phải con trai tổng giám đốc Trần đây cũng là tuổi trẻ tài cao… bạn gái của cậu ấy cũng thật là một phụ nữ xuất chúng. - Uy Phong nhìn về phía Ngọc Hân mà nói.
Ngọc Hân rung rẩy, bám chặt vào người Trí Văn… Trí Văn đưa tay vòng qua ôm Ngọc Hân vô cùng thân mật mà hỏi: “ Tổng giám đốc Uy đã quá khen rồi, tuy không đến mức xuất chúng nhưng cô ấy là người hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp.”
- Mời hai vị vào trong dự tiệc, buổi lễ sắp bắt đầu rồi… chúng tôi xin phép. - Bà Trần nhìn đồng hồ liền nói.
Uy Phong gật đầu: “ Cứ để chúng tôi tự nhiên.”
Ánh mắt Uy Phong cứ thế dõi theo Ngọc Hân… cô đang quay lưng bước đi bên cạnh một người đàn ông khác…
- Phong… đó không phải là Ngọc Hân ư, cô ta nhanh như vậy đã quen người đàn ông khác, lại muốn làm con dâu nhà có tiền. - Minh Minh bất ngờ nói.
Uy Phong im lặng, cầm ly rượu trên tay khẽ uống.
- Em cứ nghĩ cô ta vẫn còn đau buồn chuyện đứa bé, nào ngờ lại nhanh chóng tìm niềm vui như vậy. - Minh Minh lắc đầu. - Anh đã nhìn sai con người cô ta rồi.
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta đang đi tiệc sinh nhật của Trần tổng giám đốc… không nên nói người nhà họ như vậy.
Minh Minh nghe vậy thì không nói nữa… cô khẽ cười nhìn về phía Ngọc Hân đang đứng bên cạnh Trí Văn… Đây không phải là cơ hội tốt ư, Uy Phong sẽ căm ghét cô ta mà không còn yêu nữa, cô sẽ nhân cơ hội đó mà níu kéo tình cảm của anh.
Ngọc Hân không dám nhìn về phía Uy Phong, nhưng cô có cảm giác ánh mắt của anh như đang thiêu đốt cô. Toàn thân cô nóng bức, bàn tay lại lạnh rung toát mồ hôi lạnh, gương mặt không còn tươi tỉnh tự nhiên nữa… Nhưng vì sao cô lại sợ anh ta như vậy, Ngọc Hân tự chấn an mình, cô và Uy Phong không còn quan hệ nào nữa.
- Cô quen tổng giám đốc Uy ư? - Trí Văn hỏi.
Cô lắc đầu, không đáp.
- Đây là nhà tôi, vậy nên đừng sợ… tôi sẽ luôn ở bên cô. - Trí Văn nắm chặt tay Ngọc Hân.
Cô gật đầu, đi theo phía sau Trí Văn.
Vì chưa muốn công khai Ngọc Hân nên khi diễn ra buổi lễ chỉ một mình cô đứng phía dưới để Trí Văn lên khán đàn đứng cùng mẹ anh.
- Chúc mừng em, nhanh như vậy đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy. - Uy Phong bước lại gần cô mà nói.
Cô nhìn anh, cũng không có lí do gì để giải thích: “ Vẫn là tốt hơn ở bên cạnh một người không hề có tình cảm.”
- Cô khẳng định mình yêu anh ta? - Uy Phong câm trên tay ly rượu mà nói.
- Anh không nhìn thấy ư? - Ngọc Hân đáp.
- Vậy còn tôi… em đã từng yêu tôi không? - Uy Phong hỏi.
Ngọc Hân không dám nhìn vào mắt anh, cô khẽ cuối đầu nói: “ Tôi hận anh.”
- Tôi hỏi là em… đã từng yêu tôi hay chưa? - Uy Phong nhắc lại, giọng nói đầy tức giận.
- Chưa… tôi chưa từng yêu anh… dù là một chút. - Cô đáp.
Bốp… - Tiếng pháo hoa nổ vang trời… mọi người hướng mắt về phía pháo hoa đẹp rạng ngời..
Cũng là tiếng động đó… Ly rượu trên tay Uy Phong bị anh dùng sức mà bóp vỡ nát… trên tay anh máu tươi chảy xuống thành dòng…
Ngọc Hân hoảng hốt… cô nhanh chóng tháo chiếc khăn đeo trên cô muốn cầm máu cho anh nhưng Uy Phong hất cô đi… anh để bàn tay chảy đầy máu kia mà rời khỏi bữa tiệc… phía sau anh một giọt nước mắt rơi ra từ trong bờ mi Ngọc Hân…
Cô bước lại gần phòng làm việc của Uy Phong, hé mở cửa nhìn vào bên trong. Uy Phong đang nằm gục người trên bàn làm việc… trên bàn vẫn còn chai rượu sặp cạn và ly rượu đã ngã lăn ra bàn. Cô quay về phòng ngủ mang một chiếc chăn mỏng, bước vào phòng làm việc của Uy Phong nhẹ nhàng đắp chăn choàng qua người anh. Cô ngồi bên cạnh anh rất lâu, ngắm nhìn gương mặt anh rất lâu… bàn tay cô đưa lên chạm vào từng đường nét trên gương mặt thanh tú ấy, trên mi cô rơi ra hai dòng nước mắt cố gắng nén lòng không bật ra thành tiếng.
- Em xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến anh phải khó xữ như vậy. - Cô nói rất nhỏ. - Phong, em sẽ chúc phúc cho anh cùng cô ấy, em cảm nhận được tình cảm của cô ấy dành cho anh rất nhiều, nhiều gấp ngàn nơi em có.
Anh vẫn trong trạng thái mê man của mem rượu, cô ngồi đó rất lâu… sau đó mới quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau khi Ngọc Hân thức dậy thì Uy Phong đã đến Phong Vũ làm việc, trên bàn đặt một mãnh giấy với nét chữ của Uy Phong để lại: “ Thấy em ngủ ngon nên không đánh thức em, Hân… xin lỗi vì hôm qua đã lớn tiếng với em, một ngày tốt lành.”
Cô ngồi thừ người trên giường, rõ ràng hôm qua là cô sai vì đã dùng những câu nói khiến anh tổn thương… vậy mà anh lại chủ động xin lỗi cô, nhưng còn cô gái mang tên Minh Minh, sự xuất hiện của cô xen vào hai người họ, cô gái kia so với cô mà nói là xứng đáng ở bên cạnh anh hơn.
Nhìn thấy trong túi xách vẫn còn bộ hồ sơ xin việc của Mỹ Lệ… Có quá nhiều việc xảy ra khiến cô đã quên mất việc quan trọng này. Cô khoát lên người một bộ váy màu xanh nhạt, vì đang mang thai nên cô không son phấn mà bước ra khỏi phòng của mình, khi đi đến bàn ăn thì nhìn thấy Uy Vũ đang nhăng nhó, gương mặt xanh xao khó coi.
- Cậu bị ốm hả? - Ngọc Hân quan tâm hỏi.
Uy Vũ lắc tay như không muốn đáp.
- Nhị thiếu gia ăn phải hàu sống, cả đêm đều không thể ngủ yên… - Vị quản gia đáp.
- Cậu uống thuốc chưa, nhưng sao lại ăn hàu sống? - Ngọc Hân thắc mắc, chẳng phải những nhà bếp ở Uy gia rất nghiêm ngặt việc nấu nướng sao?
- Không có gì đâu, nhưng cô chuẩn bị đi đâu vậy? - Uy Vũ nhìn Ngọc Hân như muốn ra ngoài.
- Tôi đến Phong Vũ tìm anh Phong… nhưng lần trước là không được gặp, lần này cũng e gặp anh ấy thật khó khăn. - Ngọc Hân nói.
- Để tôi đưa cô đi. - Uy Vũ đứng lên, nhưng bụng lại nhói lên không đứng vững mà ngồi xuống lại trên ghế. - Chệt tiệt… - Vừa nói vừa ôm bụng.
Ngọc Hân bật cười tuy không cố ý nhưng có đôi chút e ngại:” Không sao, tôi có thể đón taxi mà… Nhưng Vũ, đêm qua nhà có khách phải không?” - Cô thăm dò thái độ của Uy Vũ.
- À… ừm… là người bạn của tôi thôi, có việc gì sao? - Uy Vũ dường như ấp úng.
- Không có gì đâu, tôi đi đây. - Cô quay đầu bước đi, gương mặt sau đó liền đổi sang nặng nề vì ngay cả Uy Vũ cũng không muốn nói với cô… xem ra cô gái ấy rất quan trọng với bọn họ.
Cô đến Phong Vũ, lần này vì có quản gia gọi điện đến báo cho bộ phẫn lễ tân nên bọn họ cho cô bước vào gặp Uy Phong. Cô được hướng dẫn đến phòng của Uy Phong, vì bọn họ đều bận rộn. Cô bước vào thang máy, sau đó đi theo hướng dẫn cuối cùng cũng tìm được phòng tổng giám đốc, Ngọc Hân mỉm cười gõ cửa, trên tay vẫn cầm theo tập hồ sơ xin việc của Mỹ Lệ.
Cô gõ cửa.
Bên trong, Minh Minh nhanh nhảu chạy ra mở cửa… họ nhìn nhau, Minh Minh không biết cô là ai nhưng cô biết người trước mắt mình.
- Cô tìm Phong sao? - Minh Minh hỏi.
- Tôi có việc cần gặp tổng giám đốc Uy. - Cô đáp.
- Anh ấy đi họp rồi. - Minh Minh đáp. - Có việc gì vậy, tôi sẽ nhắn lại giúp cô. - Minh Minh nhìn về phía cô, sau đó nhìn thấy hồ sơ xin việc. - Cô đến xin việc sao, phải đến bộ phận nhân sự chứ Uy Phong bận trăm công ngàn việc đâu thể giải quyết những việc vặt thế này.
- Vâng, tôi biết rồi. - Ngọc Hân khẽ đáp, muốn nhanh chóng rời đi.
- Không sao không sao, đã mang hồ sơ đến đây rồi thì tôi sẽ giúp cô vào đây làm. - Minh Minh mỉm cười. - Đưa hồ sơ cỉa cô cho tôi.
- Cô và tổng giám đốc rất thân thiết ư, cô khẳng định có thể giúp tôi? - Cô có chút đau lòng.
- Tất nhiên rồi, không giấu gì cô… tổng giám đốc Phong Vũ chính là bạn trai của tôi. Anh ấy từ khi mới quen đã rất cưng chiều tôi rồi, chỉ là xin giúp việc làm cho cô, anh ấy tất nhiên là không từ chối tôi rồi. - Minh Minh mỉm cười.- Thôi được rồi, đưa cho tôi… cô về và đợi kết quả tốt đẹp nhé.
Ngọc Hân cũng khẽ cười trong chua xót, họ từng yêu nhau như vậy, cô lấy quyền gì mà xen vào chứ.
Không gặp được Uy Phong, nhưng cô gái kia đã hứa sẽ xin giúp việc cho Mỹ Lệ thì cô cũng an lòng, cô tất nhiên tin tưởng vào người anh từng yêu say đắm như vậy, cô ấy phải rất tốt mới có thể lấy được trái tim của anh.
Uy Phong quay về lại phòng làm việc sau buổi họp thì cũng đã là giờ trưa, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Minh Minh đang đứng tươi cười nhìn về phía anh.
- Em đến đây từ khi nào? - Uy Phong có chút ngạc nhiên.
- Cũng không lâu lắm. - Minh Minh đáp. - Anh đã xong chưa, chúng ta đi dùng cơm trưa.
Uy Phong gật đầu… đưa Minh Minh ra ngoài ăn trưa dưới sự chứng kiến của toàn thể nhân viên Phong Vũ… thì ra đây chính là cô gái bí ẩn của tổng tài, người duy nhất có thể bước vào phòng làm việc riêng của anh, có thể khiến gương mặt nghiêm nghị kia giản ra mà hé nở nụ cười.
- Cho tôi hai phần mỳ spaghetti hải sản. - Minh Minh nhanh nhảu gọi.
Uy Phong mỉm cười: “ Vẫn còn nhớ anh thích món đó sao?”
Minh Minh đáp: “ Tất cả những kỉ niệm ngày xưa, vẫn còn lưu giữ mãi trong tim em.”
- Đêm qua nghe nói em đến, thật xin lỗi… anh đã thất hẹn với em. - Uy Phong khẽ nói.
- Không thể xin lỗi suông được, anh phải bị phạt thôi. - Minh Minh cười mỉm nói. - Sau bữa ăn này, anh phải đưa em đi chơi… em muốn đi đến những nơi mang đầy kỉ niệm của chúng ta.
Hai dĩa mỳ spaghetti hải sản được dọn ra, anh đáp: “ Em ăn đi, rồi anh sẽ đưa em đi.”
Ngọc Hân bước từ trong nhà vệ sinh ở nhà hàng ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy anh và Minh Minh đang ngồi chiếc bàn rất gần với bàn của cô. Anh quay lưng về phía cô nên có lẽ sẽ không nhìn thấy, cô tiến về phía ghế của mình mà ngồi xuống… lặng lẽ nghe câu chuyện của hai người họ.
Là cô nhói trong lòng, ngày trước khi gặp anh cảm giác đã không hề rõ ràng, cho đến khi anh mang cô về biệt thự nhà họ Uy cô vẫn chưa thể xác định tình cảm dành cho anh là gì. Rõ ràng là cô đã yêu anh, nhưng… lúc đó cô không dám tự thú nhận vì quá nhiều điều phải suy nghĩ… về đứa bé, về danh tiếng của Uy Phong. Còn hiện tại, cô cảm thấy bản thân mình không xứng đáng, cảm thấy tình yêu của cô dành cho anh so với cô gái kia là quá nhỏ bé.
Cô rời khỏi nhà hàng… sau đó tiến về tập đoàn Ngô Kiên.
- Không ngờ có một ngày em lại đến tìm anh. - Ngô Kiến Lương bất ngờ đón tiếp Ngọc Hân.
- Thật ngại, em đã không đến thăm anh sớm hơn. - Ngọc Hân đáp.
- Em không oán trách anh chính là anh đã rất mãn nguyện. Cuộc sống của em bên cạnh Uy Phong thế nào, vẫn tốt chứ. - Anh nhìn thấy nét buồn bã trên gương mặt cô.
- Kiến Lương, lần này em tìm đến anh là muốn nhờ anh giúp đỡ. - Cô khẽ cuối đầu. - Em biết em làm như vậy là không công bằng với anh, nhưng ngoài anh ra em không còn biết nhờ vào ai cả.
- Có chuyện gì sao? Uy Phong hắn ức hiếp em ư? - Kiến Lương khẩn trương hỏi.
- Không phải, anh ấy rất tốt với em… nhưng em cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm đó. Em chỉ là một người phụ nữ mang thai một đứa bé không cha, em cảm thấy bản thân mình không nên ở bên cạnh Uy Phong nữa.
- Em nói gì vậy, em không xứng đáng thì trên đời này còn ai xứng đáng. - Kiến Lương khó hiểu. - Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Uy Phong cậu ta thật lòng với em.
- Em đã quyết định rời đi rồi, Kiến Lương… hãy giúp em. - Ngọc Hân bỗng rơi lệ, cô quá mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu.
Nhìn thấy cô gái trước mặt mình khóc, Kiến Lương cũng xuôi lòng, bàn tay khẽ lau đi giọt nước mắt kia mà nói: “ Được rồi, anh sẽ giúp em… đừng khóc nữa, em mà khóc con sẽ xấu giống như khi em khóc đó.”
Cô ở lại công ty Ngô Kiên cho đến tối thì Kiến Lương đưa cô về lại biệt thự nhà họ Uy.
Uy Phong không thấy cô quay về thì ra trước cổng mà đứng đợi cô rất lâu, cuối cùng thì chiếc đèn xe hơi lóa lên và dừng lại trước biệt thự nhà họ Uy. Kiến Lương nhanh chóng mở cửa cho cô, Ngọc Hân bước xuống xe mỉm cười nhìn Kiến Lương rất ngọt ngào và âu yếm.
- Cảm ơn anh vì hôm nay, em rất vui. - Cô nhìn Kiên Lương ngọt ngào nói.
- Em vào nhà đi, ngày mai anh sẽ đến đón. - Kiến Lương thân mật ôm cô mà nói.
Uy Phong không kiềm được tức giận… nhanh chóng chạy ra ngoài kéo Ngọc Hân ra khỏi vòng tay của Kiến Lương: “ Họ Ngô kia, anh nghĩ mình đang làm gì hả.”
- Làm gì thì cậu cũng đã nhìn thấy rồi, tôi cần thực hiện lại cho cậu thấy không? - Kiến Lương hỏi.
- Anh… - Uy Phong giơ nắm đấm.
- Dừng lại… anh muốn làm gì anh ấy chứ. - Ngọc Hân nhanh chóng che chắn cho Kiến Lương.
- Em… - Uy Phong kinh ngạc nhìn Ngọc Hân, cô đang hành động điều gì chứ.
Kiến Lương nhếch môi cười, sau đó nói: “ Anh về đây, ngủ ngon nhé hai mẹ con.” - Sau đó bỏ lên xe mà phóng đi.
Ngọc Hân vẫy tay chào Kiến Lương sau đó quay mặt đi vào bên trong biệt thự nhà họ Uy như không có sự tồn tại của Uy Phong ở đó. Một bàn tay kéo tay cô lại, ánh mắt Uy Phong nhìn cô đấy sự khó hiểu.
- Em cần cho anh câu giải thích. - Uy Phong nói.
- Tôi mệt, tôi muốn nghĩ ngơi. - Cô lạnh lùng đáp.
- Cả ngày hôm nay em và hắn ta đi đâu, vì sao em lại đi gặp tên họ Ngô đó… Ngọc Hân, em là đang làm điều gì hả? - Uy Phong hét lớn.
- Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh là gì có quyền cấm chân tôi hả… Tôi nói cho anh biết Uy Phong, người tôi yêu là anh ấy… là Ngô Kiến Lương, không phải là anh. Anh dùng quyền thế ép tôi về đây, nhưng trái tim tôi vẫn ở bên cạnh anh ấy, chồng của tôi. - Ngọc Hân đáp.
- Hắn ta không phải chồng em, em tỉnh táo lại đi… chúng ta mới chính là của nhau, Ngọc Hân. - Uy Phong nắm chặt hai vai Ngọc Hân mà lay…
- Trước kia không tính, hiện tại người tôi yêu là anh ấy, không phải anh. - Ngọc Hân đáp.
Uy Phong tức giận, kéo cô vào bên trong biệt thự nhà họ Uy dưới sự kinh ngạc của mọi người. Bình thường đại thiếu gia cư xữ rất nhã nhặn, nhẹ nhàng không bao giờ tỏ ra tức giận với Ngọc Hân, vì sao hôm nay lại mạnh tay như vậy.
- Anh muốn làm gì, buông tôi ra… mau buông tôi ra… - Ngọc Hân hét lên.
Uy Phong lôi cô vào phòng mình đẩy lên giường mà nói: “ Cô yêu hắn ta, vậy cả hôm nay hai người ở bên nhau đã làm trò gì hả… Tôi không động vào cô, để cô đến tìm người đàn ông khác ư… Cô mất đi trí nhớ biến thành loại phụ nữ đó ư?”
Ngọc Hân sợ hãi nhìn Uy Phong như thú dữ… nhưng kế hoạch dường như đi đúng theo mong muốn của mình. Cô thu người lại, khẽ đáp: “ Bọn tôi làm gì không liên quan đến anh, tôi muốn về phòng.” - Cô muốn chạy ra cửa.
Bàn tay Uy Phong kéo cô lại hất mạnh cô xuống giường. Lí trí của anh dường như đã bị sự phẩn uất và tức giận chiếm lấy… Anh mạnh bạo xé chiếc váy màu xanh trên ngươi cô ra chỉ còn lại bộ nội y.
Cô hoảng sợ… là cô đang mang thai… anh ta muốn làm gì chứ…
- Tôi… tôi… đang mang thai… anh không được. - Cô kinh hãi.
- Tôi không được nhưng hắn ta được ư? - Uy Phong cởi bỏ y phục trên người mình, nắm chặt hai tay cô không cho cô chống cự.
- Uy Phong… dừng lại… xin anh dừng lại. - Cô hét lên.
Mặc cho cô van xin, mặc cho cô khóc hét trong sợ hãi… Uy Phong lao vào cô như thú dữ để trút hết tất cả tức giận. Nụ hôn của anh như cắn nát bờ môi mỏng của cô, bàn tay anh dày vò thân thể cô, hạ thân đau buốt… sau đó là mất đi cảm giác mà từ từ lịm đi…
Khi cô tỉnh lại… Ngọc Hân nhìn thấy Uy Phong không còn bên cạnh nữa… Một mình cô không mảnh vải che thân đang nằm trên chiếc giường của anh… Cô mở mắt ra, toàn thân bất động… cô nhìn lên trần nhà nước mắt tuông rơi ướt cả mái tóc… Nhưng đôi môi cô chợt cười chua chát, cuối cùng thì… anh cũng hận cô và hạnh phúc cùng người xứng đáng bên anh.
Mặc tạm chiếc áo của Uy Phong vì bộ váy của cô đã bị anh xé nát. Ngọc Hân quay về phòng mình, cô nhìn thấy ánh đèn trong phòng làm việc của anh sáng đèn nên không dám bước mạnh chân… sợ anh sẽ phát hiện ra cô.
Sáng hôm sau, cô bước xuống nhà thì nhìn thấy Uy Phong đang ngồi cùng Minh Minh ăn sáng ở phòng ăn. Ngọc Hân muốn bỏ lại lên lầu nhưng nghe giọng của Uy Phong.
- Ngọc Hân, xuống cùng ăn sáng với chúng tôi. - Uy Phong gọi.
- Cô ấy là ai vậy Phong? - Minh Minh hỏi.
- Cô ấy sao? - Uy Phong nhìn về phía Ngọc Hân đang nhìn anh nhếch môi cười. - Là đứa trẻ mồ côi mà ông anh nhận nuôi.
- Đúng là ông nội thật tốt bụng. - Minh Minh đưa miếng bánh mì lên miệng Phong. - A nào, anh rất thích loại pate này phải không?
Ngọc Hân nhìn hai người họ thân mật thì khẽ cười: “ Tôi chưa đói, chúc hai anh chị ngon miệng.”
- Không phải cô đang mang thai sao, không ăn cho bản thân cũng ăn vì đứa bé chứ. - Uy Phong ép cô ngồi ăn cùng.
Cô ngồi xuống bàn ăn, thật không thể nuốt nỗi thì cử chỉ thân mật của anh và Minh Minh kia. Cô nuốt nước mắt vào trong tim, ăn qua loa vài miếng bánh liền đứng lên mà nói: “ Tôi ăn xong rồi, tôi về phòng đây.”
Uy Phong dường như không quan tâm đến lời cô nói, chỉ chú tâm đến Minh Minh đang vui vẻ nô đùa cùng anh…
Khi cô bước lên cầu thang, ánh mắt Uy Phong nhìn về phía cô đầy nét ưu phiền.
Kiến Lương đến đón cô như đã hẹn, khi ra ngoài cũng là lúc Uy Phong đang tình tứ cùng Minh Minh lên xe mà phóng đi. Cô cũng lên xe Kiến Lương… thật ra thì chỉ giả vờ như vậy, đi đến một đoạn thì cô nói mình cần mua sắm vài thứ nên đành tạm biệt Kiến Lương.
Cô ghé vào một siêu thị bán đồ trẻ em, nhìn những đôi giày bé xíu thì vô cùng thích thú… Ngọc Hân chọn mua vài thứ đẹp mắt để chuẩn bị cho đứa trẻ trong bụng mình với tâm trạng vô cùng thoải mái. Sau đó cô lại đi dạo một vòng thành phố lớn… rồi lại vào thư viện đọc sách để giết thời gian… Cô đọc một quyển sách về một vị hoàng thượng đã lấy vợ của người anh trai đã chết và cô gái ấy được sắc phong làm hoàng hậu… họ gọi đó là một điềm xui xẻo của nhà họ Triệu ấy, đất nước đang yên bình bỗng nhiên loạn lạc kéo đến, giặt bốn phương muốn xâm chiếm… cuối cùng vị vua ấy tử trận nơi chiến trường…
Cô gấp quyển sách kia lại, bỗng nhiên suy nghĩ nhiều về vị vua đã chết khi tuổi còn quá trẻ như vậy… xem ra anh ta thật kém may mắn.
Chuông điện thoại reo lên, chính là lúc Kiến Lương đến đón cô về biệt thự nhà họ Uy như kế hoạch đã đặt ra. Cô quay về thì Uy Phong vẫn chưa quay về, cô mệt mỏi cả ngày ở bên ngoài sau khi dùng qua loa bữa tối thì hỏi vị quản gia.
- Hai hôm rồi không thấy Uy Vũ, cậu ấy đâu rồi nhỉ?
- Nhị thiếu gia đêm qua là đến club đến sáng quay về thì cô đã ra ngoài. Hôm nay cậu ấy rời nhà từ sớm… nói rằng dự sinh nhật của cô diễn viên nào đó có lẽ sẽ không về.
- Vâng, cảm ơn bác. - Cô lại khẽ hỏi. - Vậy còn… Uy Phong?
- Đại thiếu gia đến công ty vẫn chưa về.
Có lẽ hai người họ đã lâu không gặp nên đang tận hưởng hạnh phúc mà bù đắp thời gian xa cách… Cả ngày ở bên ngoài cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều mà chìm vào giấc ngủ. Đến đêm, khi cô đang say giấc thì một bàn tay chạm vào cơ thể cô… mùi rượu nồng nặc khiến cô khó thở… đôi môi ai đó chạm vào môi cô cùng lẫn mùi rượu khiến cô sực tỉnh lại.
- Anh… anh muốn gì? - Ngọc Hân hoảng hốt.
- Muốn gì ư… Tôi đang thực hiện điều em muốn mà, chẳng phải em rất muốn sao? - Uy Phong khống chế cô.
Đôi môi anh không ngừng hôn lên môi cô một cách chiếm đoạt, bàn tay xoa lên cơ thể đang cố gắng phản kháng anh. Uy Phong không kiềm chế bản thân, mem say càng khiến anh khát tình… anh tiến vào người cô mạnh mẽ không một chút xót thương… Ngọc Hân khóc thét thì bị môi anh hôn lên khống chế… Cứ như thế cả đêm, anh không ngừng nghĩ triền miên trên cơ thể yếu mềm kia…
- Ngọc Hân, em là của tôi… mãi mãi là của tôi. - Anh hét lên trong sự phẫn uất
- Anh là kẻ mất hết nhân tính, tôi hận anh. - Cô đau đớn, nước mắt không kiềm được người đàn ông đang tiến vào cô không ngừng.
Anh cười lớn, cười một cách điên cuồng: “ Hận ư… em không có quyền hận tôi.”
Cô nhắm mắt lại cho dòng nước mặt động lại kia rơi ra… đúng vậy, cô không có quyền hận anh… là anh nên hận cô, hận càng sâu anh sẽ càng bớt đau.
Chương 72: Hối Hận Muộn Màng.
Đối với cô mà nói, kế hoạch hiện tại là quá hoàn hảo và anh đã không hề hay biết rằng phía sau sự lạnh lùng tuyệt tình kia chính là trái tim yếu đuối của cô đang đau nhói từng cơn vì anh. Càng cảm nhận được trái tim cô hướng về anh cô lại càng quyết tâm hơn, sự lạnh nhạt của cô lại khiến anh tức giận mà dày vò cô một cách tàn nhẫn từ tâm lẫn xác.
Khi cô tỉnh lại trong căn phòng của chính mình, vẫn là không còn Uy Phong bên cạnh, anh đã biến mất sau khi dày vò cơ thể cô. Nhìn lên đồng hồ, đã hơn 9h sáng… đã trễ hẹn với Kiến Lương, cô nhanh chóng thay đổi y phục mà ra khỏi phòng, nhìn qua tìm kiếm điện thoại nhưng không thể tìm thấy.
- Xin lỗi, cô không được phép ra ngoài. - Hai người đàn ông đứng trước cửa ngăn cản cô bước ra.
- Các người là ai, vì sao lại cản đường tôi. - Cô bất ngờ.
- Đây là lệnh của tổng giám đốc Uy, không cho phép cô bước ra khỏi nơi này. - Họ nhất quyết không cho cô ra ngoài.
Ngọc Hân buộc lòng phải quay vào trong, nếu như Uy Phong đã ra lệnh thì cô có nói gì chắc chắn bọn họ cũng không dám cài lời để cô đi. Quay về phòng mình, cô tìm kiếm điện thoại di động của mình nhưng không tìm ra, điện thoại bàn cũng đã bị ngắt liên lạc ra bên ngoài… đây rõ ràng là có chủ đích từ anh không cho cô cầu cứu bất kì ai.
Cô đi sang phòng Uy Vũ, muốn nhờ Vũ giúp đỡ nhưng căn phòng khóa trái cửa lại… người làm cũng nói đêm qua nhị thiếu gia vẫn chưa quay về từ đêm qua. Cô thất vọng quay về phòng mình, chỉ còn cách chờ Uy Phong quay về mà hỏi cho ra lẽ…
Nằm trong phòng mình, bụng cô bắt đầu có triệu chứng nhói đau… cô xoa xoa vài cái trên bụng thì cũng nhanh chóng dịu bớt cơn đau đớn… Một ngày thật dài, cô buồn chán đi một vòng quanh căn biệt thự rộng lớn nhà họ Uy, cuối cùng là dừng trước cửa phòng ngủ của Uy Phong…
Cô bước vào bên trong, bên trong được sắp xếp gọn gàng mang một sắc thái lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên cô một mình hiện diện trong căn phòng của anh, cô tìm đến kệ sách được bài trí khá khoa học. Đa số những quyển sách trong căn phòng này đều viết về khoa học, kinh doanh và luật pháp, nhìn thấy chiếc laptop anh vẫn còn để trên bàn… Ngọc Hân vội mở chiếc laptop lên để tìm cách liên hệ với Kiến Lương, anh ấy sẽ giúp cô.
- Có mật khẩu ư? - Chiếc máy tính khỏi động nhưng không thể vào bên trong.
Sinh nhật anh, không phải. Sinh nhật cô, cũng không phải… Cô thử tất cả những ngày sinh của mọi người trong nhà họ Uy đều không đúng. Nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra anh đã đặt mật khẩu là gì, Ngọc Hân đành chịu thua… có lẽ cô và anh phải trực tiếp đối diện.
Cô dự định bước ra khỏi phòng anh nhưng khi đi ngang qua một chiếc tủ nhỏ đặt gần kệ sách thì vô cùng tò mò. Tuy động vào đồ vật của người khác là không đúng, nhưng anh ta nhốt cô ở nơi là này anh không đúng với cô trước. Mở ra bên trong, thì ra là một album hình ảnh được ghi rõ lại năm tháng… Cô mở cuốn album có vẻ cũ nhất… là hình Uy Phong và Uy Vũ khi còn rất bé được chụp cùng ba mẹ anh. Cô khẽ mỉm cười với nét đáng yêu của cả hai anh em nhà họ Uy, cô lại tùy ý chọn một quyển album khác… chính là những bức ảnh giữa anh và cô gái mang tên Minh Minh… có cả Uy Vũ nữa, trong ba người bọn họ lúc ấy rất thân thiết.
Cô khẽ cười buồn, cô biết mình đã quyết định đúng đắn khi xem quyển album hình ảnh này. Họ thật hạnh phúc, cô đúng là không nên xen vào bọn họ, cô nhất quyết phải từ bỏ anh.
Đến chiều tối, cũng không nhìn thấy Uy Phong quay về… bụng cô càng lúc càng đau hơn khiến toàn thân cô lạnh toát, mồ hôi đổ ướt đẫm mái tóc. Cô từng bước bước xuống cầu thang, nhìn thấy người làm trong Uy gia liền nói: “ Uy Phong đã về chưa ạ.”
Người làm lắc đầu, đã nhận được lệnh của Uy Phong không được phép đến gần cô, vì anh nghĩ cô sẽ nhờ mọi người để gọi cho Kiến Lương.
- Chị ơi, bụng em rất đau… chị có thể gọi Uy Phong giúp em được không? - Cô đau đớn nói.
Người làm nhìn cô có vẻ ái ngại, họ từ chối giúp cô.
Cô không biết phải làm thế nào, bụng cô đau cào xé không thể chịu đựng nhưng cô cắn răn không thốt ra một tiếng. Cô lặng người ngồi trước hiên nhà mà chờ đợi Uy Phong.
Khi anh quay về trời đã nhá nhem tối, bên cạnh anh là Minh Minh đang tay choàng tay bước vào. Nhìn thấy cô, anh dường như không quan tâm… ánh mắt chỉ lướt qua rồi cùng cô gái kia bước vào bên trong ngôi biệt thự.
Cô ôm bụng, từ phía sau đi theo hai bọn người họ. Là cô không muốn cô gái tên Minh Minh nhìn thấy sự thê thảm của cô… ít ra cô cũng có sự tự tôn, tuy cô nhường anh cho cô gái ấy, nhưng là đường đường chính chính mà từ bỏ, không phải là kẻ thua cuộc.
- Em đi tắm đi, cả ngày hôm nay ra ngoài có lẽ rất mệt rồi. - Uy Phong ngọt ngào nói với Minh Minh.
Minh Minh mỉm cười đáp: “ Hôm nay em rất là vui, không ngờ anh vẫn còn nhớ những nơi ấy…”
Uy Phong không đáp, anh khẽ cười.
Đến khi nhìn thấy Minh Minh đi khuất vào trong, Uy Phong mới nhìn về phía cửa nơi mà Ngọc Hân đang đứng bên ngoài liền nói: “ Cô có chuyện gì muốn nói ư?”
- Vì sao anh lại cho người canh giữ tôi. - Ngọc Hân nén cơn đau mà nói.
- Em muốn ra ngoài ư, là muốn đi đâu? - Uy Phong tiến về phía cửa, ép cô vào tường mà nói. - Muốn đi gặp người đàn ông khác.
- Tôi gặp ai liệu có liên quan đến anh. - Ngọc Hân gằng giọng.
- Em thật không biết xấu hổ nha, người đàn ông đó nếu biết hằng đêm em đều phải khuất phục dưới thân tôi… liệu hắn ta còn chấp nhận em không? - Uy Phong nhếch môi cười. - Ngay cả em, cũng thật quá là ham muốn quá độ rồi… cả đêm triền miên cùng tôi em vẫn chưa thỏa mãn.
Nghe những lời nói từ chính miệng anh, thì ra anh nghĩ cô tệ đến như vậy. Ngọc Hân chỉ khẽ nhếch môi cười, đưa mắt nhìn sâu vào mắt anh mà nói: “ Thật tiếc, là anh chưa làm tôi thỏa mãn.”
Uy Phong tức giận khi nghe cô nói như vậy… bàn tay anh đưa lên chiếc cằm nhỏ nhắn khe khẽ bóp mạnh khiến cô hơi nhói: “ Vậy thì hẹn cô đêm nay, tôi sẽ cho cô biết thế nào là thỏa mãn. Bây giờ thì cút đi, đừng làm phiền tôi và bạn gái của tôi.”
Cô khẽ cười, câu “ bạn gái của tôi” thốt ra từ miệng anh, cho dù đó là điều cô muốn nhưng vì sao lại chua xót như vậy. Ngọc Hân thoái lui, từ trong bụng dâng lên một cơn đau khiến gương mặt cô xanh đi… Uy Phong vẫn không nhìn thấy nét mặt của cô càng lúc càng xanh đi, khi cô bước ra liền đóng sập cửa phòng lại.
Cánh cửa đóng lại, cũng là lúc Ngọc Hân không còn chịu đựng được nữa mà ngã quỵ xuống sàn nhà… Cô không khóc, nhất quyết không khóc… chỉ sợ nước mắt của cô sẽ làm cho bản thân cô yếu mềm mà nao lòng. Gắng gượng tự mình đứng lên, cô bám víu vào bờ tường từng bước nặng nề bước về phòng mình.
Cô nằm trong phòng mình, cảm giác như cơn đau tự dịu đi không còn khó chịu như lúc nãy… Trời lúc này đã tối hẳn, cô mệt nhoài khô rát cổ họng… nhìn trên bàn bình nước uống đã cạn, Ngọc Hân tay cầm bình nước tay ôm bụng mà đi xuống dưới nhà.
Đi ngang qua phòng khách, cô đưa mắt nhìn về phía hai còn người đang ngồi quay lưng về phía cô, Minh Minh đang tựa đầu vào vaò bờ ngực anh, còn anh choàng tay ôm lấy cô gái một cách đầy sự che chở.”
Cô lờ đi, nhè nhẹ từng bước qua phòng bếp để lấy nước.
Uy Phong nhìn thấy bóng Ngọc Hân in qua màn hình tivi… Anh quay người về phía Minh Minh đặt vào môi Minh Minh một nụ hôn không dứt…
Cô quay về phòng, nhìn hai người họ đang hôn nhau đầy say mê… tim cô đau nhói, nước mắt tự dưng không hề muốn lại tuông ra… Bàn tay cô như mất đi cảm giác, làm rơi chiếc bình thủy tinh xuống đất vỡ tan.
Cả hai người họ ngừng lại, cô hoảng hốt nhìn xuống mặt đất… những mảng thủy tinh văng tú tung cứa bàn chân cô bất máu. Ngọc Hân vội vàng ngồi xuống nhặt những mảng thủy tinh kia lên, một bàn tay nắm lấy tay cô không cho cô động vào những thứ sắc bén đó.
- Người đâu, mau bọn hết đi cho tôi. - Uy Phong chạy về phía Ngọc Hân mà hét lên. - Không sao chứ? - Nhìn cô mà nói.
Cô vội rút tay mình lại, lắc đầu: “ Tôi không sao, anh đừng quá lo lắng.”
- Chân cô… - Uy Phong ngồi xuống nhìn vết thương trên chân cô.
Cô vội lui về phía sau mà nói: “ Tôi đã nói không sao mà, anh đừng đụng vào tôi.”
Người làm nhanh chóng chạy ra… Uy Phong đứng lên quay đầu đi về phía Minh Minh mà nói: “ Dọn dẹp hết đi, mang thuốc sát trùng cho cô ta.”
Cô quay về phòng… cơn đau kéo đến khiến cô mệt lã… cố gắng đưng dậy để ra ngoài nhưng cô đã không còn đứng vững nữa. Ngọc Hân ngã xuống sàn khi cơn đau tăng gấp bội nếu cô di chuyển, cô từ từ lếch toàn thân mình về phía cửa. Máu từ hạ thân bắt đầu chảy ra càng lúc càng nhiều hơn, Ngọc Hân dùng tất cả sức lực còn lại mà lê người mình đến cửa phòng…
- Cứu… làm ơn… cứu… - Cô không còn đủ hơi sức mà hét lên, máu chảy ra khiến cô quá lo sợ. - Con tôi, làm ơn cứu con tôi.
Uy Vũ vừa về đến nhà, nhìn thấy hai người đứng trước cửa đã cảm thấy kì lạ. Đến khi vì tới phòng mình liền nghe tiếng kêu cứu đầy đau đớn và quen thuộc. Anh không bước vào phòng mình, hiếu kì đi về hướng tiếng kêu cứu kia.
Khi đi ngang qua phòng Ngọc Hân, nhìn cô đang nằm thoi thóp dưới sàn miệng không ngừng kêu cứu nhưng không thể lớn tiếng. Chiếc váy ngủ đã bị thấm máu đỏ tươi, Uy Vũ hoảng hốt nhanh chóng bế Ngọc Hân lên mà hét lớn: “ Người đâu, có ai không… mau gọi cấp cứu... “
Uy Phong trong phòng làm việc nghe tiếng ồn ào… bước ra ngoài liền nhìn thấy Ngọc Hân đã ngất đi trên tay Uy Vũ… trên người dính đấy máu tươi.
- Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. - Uy Phong nhanh chóng chạy đến.
- Em không biết, em vừa quay về thì nhìn thấy cô ấy đã như vậy… không còn thời gian nữa, mau đưa Ngọc Hân đến bệnh viện.
Từ trong phòng khác, Minh Minh khoát một chiếc áo nghe tiếng ồn ào thì cũng chạy ra bên ngoài. Uy Vũ nhìn thấy Minh Minh liền khó hiểu, cô ấy ở nơi này… còn Ngọc Hân, anh trai anh đã giải quyết chuyện này ra sao. Có phải vì chuyện này mà Ngọc Hân gặp nạn.
Uy Phong lái xe và Minh Minh ngồi phía trước, còn Uy Vũ bế Ngọc Hân phía sau… Uy Vũ không nói gì, chỉ lo lắng cho Ngọc Hân ngày càng xanh đi… liên tục kêu lên trong đau đớn.
Đến bệnh viện, Uy Vũ nhìn hai người ngồi bên cạnh liền nói: “ Minh Minh, cậu ra ngoài mua giúp mình chai nước.”
- À, được… mình đi ngay. - Minh Minh đáp. - Phong, anh muốn uống gì không?
Uy Phong không đáp… chỉ lắc đầu.
Đợi Minh Minh bỏ đi, Uy Vũ mới khẽ hỏi: “ Anh, chuyện gì đã xảy ra… em chỉ ra ngoài 2 ngày vì sao sự việc lại khó hiểu như vậy.”
- Là lỗi của anh. - Uy Phong ôm đầu mà nói.
- Cô ấy sẽ không sao, anh đừng quá lo lắng. - Nhìn thấy anh trai mình như vậy, Uy Vũ cũng không hỏi thêm.
Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu… Uy Phong nhanh chóng chạy đến.
- Cô ấy, cô ấy có sao không?
- Bệnh nhân đã qua giai doạn nguy hiểm… nhưng mà đứa trẻ không thể giữ lại được. Ai là chồng của cô ấy. - Bác sĩ hỏi.
- Chúng tôi là người thân của cô ấy, có chuyện gì sao? - Uy Vũ đáp.
- Thật sự đáng lên án người chồng này, rõ ràng biết cô ấy mang thai lại còn hành động kém hiểu biết như vậy… Vì bị chấn động quá mạnh, cộng thêm cơ thể người mẹ sức khỏe kém không được bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng nên thai nhi chết lưu và gây ra tình trạng đau đớn cho bệnh nhân.
Bác sĩ bước đi, Uy Vũ nhìn về phía Uy Phong đang vô cùng hối hận như không còn đứng vững nữa… Anh đến nắm chặt lấy áo của Uy Phong mà nói: “ Anh đã làm gì Hân hả, anh nói đi… anh đã làm gì hả?”
Minh Minh mang nước về nhanh chóng can ngăn sự hung hăn của Uy Vũ…
- Vì sao Minh Minh lại ở tại nhà chúng ta, tại sao Ngọc Hân lại xảy ra cớ sự này… anh không nghĩ đến cảm giác của họ ư… Anh còn xứng đáng làm một người đàn ông để họ nương tựa hay không?
- Vũ… cậu nói gì vậy, mình không hiểu. - Minh Minh không thể hiểu được.
Sự hối hận, anh phải làm gì để bù đắp cho cô… Uy Phong không còn thể suy nghĩ được điều gì nữa. anh gục người ngồi xuống nền nhà như kẻ mất hồn.
- Vũ… cậu nói mình nghe đã có chuyện gì xảy ra chứ. - Minh Minh hỏi. - Mình thật không thể hiểu những gì cậu đang nói.
Chiếc giường đầy Ngọc Hân về phòng bệnh, Uy Phong nhanh chóng đứng lên mà chạy về phía cô. Anh nắm lấy tay Ngọc Hân mà nói: “ Hân, xin lỗi… là anh đã hại em.”
Nhìn thấy Minh Minh đang nhìn về phía Uy Phong đang chạy theo Ngọc Hân, Uy Vũ lặng người bước đến kéo Minh Minh vào lòng mình mà nói: “ Đừng suy nghĩ quá nhiều, rồi Uy Phong sẽ tự mình giải thích cho cậu hiểu.”
Trong phòng bệnh, Ngọc Hân tỉnh lại sau cơn mê man… bụng cô vẫn còn cảm giác đau râm rang. Cô mở mắt ra nhìn thấy trước mắt toàn màu trắng xóa, bàn tay cô được một bàn tay nắm chặt… là Uy Phong đang ở bên cạnh cô.
- Uy Phong, đứa bé của tôi… vẫn ổn phải không? - Cô nhớ lại chuyện kinh hoàng đêm qua, máu từ hạ thân chảy ra rất nhiều… cô đủ khả năng hiểu điều đó rất nguy hiểm cho đứa con của mình.
- Hân, bình tĩnh nghe anh nói… rồi chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác… rồi anh và em sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em, Ngọc Hân… là vì anh đã quá ích kỉ mà gây tổn thương cho em và con.
- Uy Phong, anh nói điều gì tôi không hiểu… con của tôi, con tôi làm sao chứ. - Cô kích động.
- Anh xin lỗi… đứa bé không thể giữ lại nữa rồi. - Uy Phong bật khóc, ôm lấy tay cô mà đau lòng.
Ngọc Hân lâm vào trạng thái kích động, con của cô… đứa trẻ đáng thương ấy đã mãi mãi rời bỏ cô rời ư. Là tại anh ta,hay là tại cô… Ngọc Hân khóc thảm thiết không ngừng. Anh ôm cô vào lòng liền bị cô đuổi đi, cô hét lên trong thốn khổ: “ Anh mau cút đi cho tôi, tôi hận anh… anh đã giết chết con tôi.”
Vì quá kích động, cô khóc ngất trong sự đau đớn tận cùng nơi trái tim… nơi khóe mắt vẫn còn động lại giọt nước mắt đau thương của người mẹ dành tình yêu thương lớn lao cho con mình. Mặc cho cô đấm, cô cào cáu nhưng anh vẫn ôm cô vào lòng mình… sự hối hận muộn màng kia không làm vơi bớt sự tổn thương nghiêm trọng trong lòng Ngọc Hân.
Chương 73
Từ ngày mất đi đứa con của mình, Ngọc Hân luôn tự trách mình đã không quyết liệt cự tuyệt, đã để mặc cho Uy Phong ức hiếp cô đến nỗi tự cô đã giết chết con mình khi nó còn chưa thành hình hài. Nụ cười trên môi lụi tàn, với cô chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau đớn.
Cánh cửa căn phòng mở ra, Uy Phong bước vào mang theo cháo cho cô… Từ ngày cô nhập viện, ngày nào anh cũng ở đây để chăm sóc cô, bỏ mặc Phong Vũ không còn quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài cô ra.
- Em ăn chút đi, mấy ngày qua em không chịu ăn uống gì cả. - Uy Phong lo lắng nói, đút muỗng cháo đến miệng cô.
Cô không đáp, chỉ quay mặt đi không muốn ăn bất cứ thứ gì.
- Chỉ một chút thôi Hân, em ăn đi… sức khỏe của em rất yếu, nếu em không ăn sẽ không thể trụ vững được. - Uy Phong đưa đến tận miệng mà nói.
Cô vung tay, không ngờ lại hất hết tô cháo nóng lên tay Uy Phong… Uy Phong đau buốt nhưng xem như không, cơn đau này làm sao có thể sánh bằng nỗi đau mà cô gái ấy đang chịu đựng. Ngọc Hân nhìn qua bàn tay đỏ ửng của Uy Phong, nhưng rồi lại quay mặt ra phía cửa sổ.
- Anh sẽ ra ngoài mua cái khác, em nghĩ ngơi đi. - Uy Phong bước ra phía cửa nói.
Cô không nói gì, nằm xuống giường mà nhắm mắt lại.
Uy Phong bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Minh Minh đang đứng bên ngoài, nhìn thấy bàn tay của Uy Phong đang đỏ ửng lên liền lo lắng cầm lấy tay Uy Phong mà nói: “ Anh bị bỏng rồi, có đau lắm không.” - Minh Minh xót xa nhìn vết thương vừa thổi vừa nói.
- Anh không sao đâu, chỉ là bỏng nhẹ thôi. - Uy Phong rút tay mình lại. - Em đến đây tìm anh ư?
- Uy Phong.. mấy ngày qua em đến nhà anh tìm nhưng không gặp… Họ nói anh đến bệnh viện chăm sóc cho cô ấy. - Minh Minh khẽ buồn. - Thật ra, anh và cô ấy là mối quan hệ gì, vì sao anh phải tự mình đến đây để chăm sóc cô ta.
- Minh Minh… em về đi, anh sẽ giải thích với em sau. - Uy Phong nói.
- Không, em không về khi chưa nghe anh nói rõ ràng… Cô ấy là ai, quan trọng hơn em sao… vì sao cô ấy làm anh bị bỏng anh cũng không một câu kêu than, vì sao anh lại không còn quan tâm đến em như ngày xưa nữa. - Minh Minh lớn giọng.
Ngọc Hân từ bên trong nghe được, cô từ từ đứng dậy lê từng bước nhẹ nhàng bước ra phía cửa, trong lòng cô chất chứa bao nhiêu phiền muộn…
Uy Phong không đáp kéo tay Minh Minh đi ra khỏi bệnh viện, hiện tại trong lòng Uy Phong rối bời… Người anh yêu là Ngọc Hân nhưng đối với Minh Minh chính là không muốn cô ấy bị tổn thương.
- Phong… hãy trả lời em, dù cho sự thật có cay đắng thế nào? - Minh Minh bật khóc.
- Minh Minh… anh xin lỗi. - Uy Phong đáp.
- Có phải, anh yêu cô ta… - Minh Minh ngấn lệ hỏi.
Uy Phong không đáp, gọi một chiếc taxi đưa Minh Minh lên xe mà nói: “ Anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em, nhưng không phải là lúc này.”
Khi Uy Phong mua cháo quay lại phòng bệnh thì đã không còn nhìn thấy Ngọc Hân bên trong, anh tìm trong nhà vệ sinh cũng không có cô. Uy Phong chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng không tìm ra, có phải Ngọc Hân lại một lần nữa trong bệnh viện mà mất tích. Anh lo lắng gọi người tìm kiếm khắp bệnh viện.
Tại một quán cafe gần bệnh viện, Ngọc Hân gọi một ly nước lọc, đối diện cô chính là Minh Minh đang cầm trên tay một ly nước cam dịu ngọt.
Sau khi hai người họ rời đi, Ngọc Hân nhìn thấy điện thoại của Uy Phong còn để lại liền mờ ra tìm số của Minh Minh. Cô muốn gặp cô gái ấy để nói rõ ràng mọi chuyện, dù đứa trẻ đã mất đi cô vẫn không thể ở bên cạnh anh được nữa… thù hận chỉ làm lí trí lu mờ, vậy nên cô sẽ không khiến cô gái như Minh Minh phải chịu đau khổ giống cô.
- Khi cô gọi, tôi khá bất ngờ. - Minh Minh nói. - Cô có chuyện gì muốn nói với tôi.
- Tôi là người không thích vòng vo. - Ngọc Hân đáp. - Tôi đến đây để giải đáp những gì cô đang thắc mắc.
- Cô biết tôi đang thắc mắc điều gì ư?
- Là mối quan hệ giữa tôi và Uy Phong?
- Còn nhiều hơn như thế, đứa bé kia… có phải là con của anh ấy không?
Ngọc Hân hơi nhói trong tim khi Minh Minh nhắc đến đứa con xấu số của mình, cô cầm ly nước uống ngụm nhỏ rồi đáp: “ Tôi và Uy Phong trước kia từng yêu nhau, sau đó vì tôi bị tai nạn nên đã xa nhau một thời gian… Thời gian ấy tôi đã mang thai, đó không phải là của Uy Phong.”
Minh Minh ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: “ Cha của đứa bé, người ấy vì sao không có bên cạnh cô.”
- Tôi không biết người ấy là ai, tôi đã mất hết kí ức. - Ngọc Hân đáp. - Nhưng cô an tâm, tôi không giành Uy Phong với cô, sau khi xuất viện tôi sẽ rời khỏi nhà họ Uy.
- Uy Phong là một chàng trai tốt, có lẽ vì thấy cô đáng thương nên đến chăm sóc cô như vậy, cô không nên vì điều đó mà ngộ nhận. - Minh Minh đáp. - Tôi và anh ấy trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể được như hôm nay, cô biết rút lui như vậy là tốt.
- Cô yêu anh ấy chứ, Minh Minh. - Ngọc Hân đứng lên.
Minh Minh gật đầu: “ Tôi tất nhiên, rất yêu Uy Phong.”
Cô chào Minh Minh rồi rời khỏi quán, trong lòng có một chút nhẹ nhõm, cô đưa tay vào bụng mình mà nói:” Tiểu thiên thần, mẹ đã làm một việc tốt…
Cô quay về bệnh viện thì lúc này Uy Phong và mọi người đang nháo nhào tìm kiếm cô khắp nơi, khi gặp được cô đang bước vào bệnh viện Uy Phong nhanh chóng chạy đến ôm cô vào lòng: “ Hân, em đi đâu vậy hả, anh cứ ngỡ… em không còn muốn nhìn thấy anh nữa.”
- Tôi có việc muốn nói với anh. - Đây là câu nói đầu tiên sau cú sock mất đi đứa bé mà cô thốt ra với anh.
Nhanh chóng đưa cô về lại phòng bệnh, Uy Phong ngồi bên cạnh Ngọc Hân mà hỏi: “ Em muốn nói điều gì, anh sẽ làm tất cả vì em.”
- Uy Phong, sau khi xuất viện tôi không muốn quay về nhà họ Uy nữa.. - Ngọc Hân lạnh lùng nói, ánh mắt cô nhìn về một hướng… không nhìn anh.
- Được… nơi ấy mang nhiều kí ức buồn… anh sẽ sắp xếp cho em đến một nơi khác. - Uy Phong nhanh chóng đồng ý.
- Và tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn có bất cứ mối liên quan nào với nhà họ Uy các người nữa. - Ngọc Hân nói tiếp. - Nếu anh không đồng ý, tôi có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào như hôm nay.
Uy Phong lặng người, đây chẳng khác nào cô đang cự tuyệt anh… Nhưng nếu đó là điều cô muốn, anh buộc lòng phải làm theo. Thà âm thầm quan sát bên cạnh cô, còn hơn sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Ngày cô xuất viện, Kiến Lương là người đón cô về nhà… Uy Phong dù không muốn cũng buộc lòng đồng ý. Kiến Lương đưa cô về lại biệt thự nhà họ Uy để thu xếp hành lý, cô tất nhiên không muốn lưu luyến điều gì nơi đây, lại càng không muốn nơi này lưu giữ bất cứ thứ gì của cô.
Ngồi trong phòng của cô tại biệt thự nhà họ Uy, cô thu dọn một số quần áo của mình… Khi mở chiếc hộp vuông màu trắng, cô nhìn thấy những đôi giày bé xíu mà cô đã mua lần trước. Ngọc Hân đau xót, ôm đôi giày be bé kia mà khóc trong sự đau thương… đứa trẻ của cô vì sao lại xấu số như vậy.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con…
Uy Phong lặng lẽ nhìn cô… không dám đến gần cũng không dám xuất hiện trước mắt cô.. Anh ầm thầm quan sát cô, người phụ nữ ấy vì anh mà chịu tổn thương, làm sao anh có thể để mặc cô như lời đã hứa.
Xách va ly bước ra khỏi biệt thự nhà họ Uy, trước khi lên xe của Kiến Lương cô quay lại nhìn một lượt nơi đã khiến cô phải hứng chịu bao nhiêu tổn thương.
- Sắp tới, em đự định thế nào? - Kiến Lương thấy tâm trạng cô không tốt liền gợi chuyện.
- Em cũng chưa biết, nhưng em sẽ đi điều trị… em không muốn sống trong mơ hồ nữa. - Ngọc Hân đáp.
- Em xác định không muốn về cùng anh ư. - Kiến Lương nói. - Em biết nhà họ Ngô luôn mở rộng cửa đón em mà.
Cô lắc đầu: “ Cảm ơn anh đã giúp đở em nhiều như vậy, em chỉ sợ không có gì để đền đáp ơn của anh.”
- Ngốc à. - Kiến Lương khẽ cười. - Tuy em không muốn về nhà cùng anh, nhưng anh cũng không an tâm để em ở ngoài một mình.
Kiến Lương đưa cô đến một khách sạn sang trọng, sau đó mở cửa xe đưa cô vào trong mà nói: “ Em yên tâm ở đây đi, nơi này rất an ninh.”
Cô lắc đầu: “ Nơi này có vẻ rất tốn kém, em không muốn anh phải lo lắng cho em nữa… Em đã nhờ Mỹ Lệ tìm cho em một căn phòng trong khu trọ.. Nơi đó em có thể tự mình chi trả.”
- Không cần lo, đây là khách sạn của anh… xem như anh cho em thuê, em trả tiền phòng trọ kia bao nhiêu thì đưa anh bấy nhiêu. - Kiến Lương nói. - Anh là người kinh doanh, sẽ không cho em ở miễn phí đâu.
- Nhưng…
- Không nhưng gì nữa… mau đi vào. - Kiến Lương xách valy cô vào bên trong.
Ngọc Hân bước theo phía sau Kiến Lương… cảm thấy số cô vẫn còn may mắn vì có một người như Kiến Lương bên cạnh. Tuy cô và anh không có duyên phận, nhưng gặp được anh chính là phúc mà cô có được.
Ngày hôm sau, cô gặp Mỹ Lệ thì mới biết rằng Mỹ Lệ vẫn còn làm ở siêu thị tiện lợi kia, ở Phong Vũ vẫn không ai liên lạc để cô được đi làm đúng chuyên ngành. Rõ ràng cô đã nhờ Minh Minh, vì sao Mỹ Lệ vẫn không được đến công ty chứ.
- Không sao, Phong Vũ đòi hỏi cao như vậy… đánh mình rớt cũng không có gì lạ. - Mỹ Lệ nói.
- Mình xin lỗi, đã không thực hiện được lời hứa.
- Chuyện của cậu mới là quan trọng, mình thật sự rất buồn khi nghe tin cậu bị như vậy. - Mỹ Lệ chấn an. - Cô lên, rồi mọi sự tốt lành sẽ đến với người tốt như cậu.
Ngọc Hân chỉ mỉm cười nhẹ: “ Mình hiện tại cũng đang muốn đi làm, nhưng mình không có bằng cấp gì… chỉ biết chút về kế toán.”
- Công việc bây giờ khó xin còn hơn lên trời… không có bằng cấp thì chỉ có những công việc lao động chân tay… nhưng như vậy, chỉ e cậu làm không nỗi.
- Đừng nhìn mình ốm yếu mà xem thường, mình rất khỏe đó. - Ngọc Hân đáp.
- Vậy được rồi, mình cũng đang muốn làm việc khác… thức đêm ở siêu thị cũng khá nguy hiểm, nếu có công việc gì mình sẽ rủ cậu.
Cô gật đầu… hiện tại cô muốn tự tạo ra nguồn sống, sau đó sẽ đến tìm vị bác sĩ kia.
********************************
Trước đó vài ngày….
Bích Trân nhận được một tấm thiệp mời sinh nhật của Cẩm Nhung. Trên tấm thiệp còn in hình cô ta trên ấy, xem ra cô ta tổ chức thật hoành tráng. Nhưng cô và cô ta có thân thiết đến mức mời dự sinh nhật cô ta ư, thật là không biết đầu ốc cô ta nghĩ gì.
- Hôm đó tôi bận, tôi không đến được. - Bích Trân trả thiệp.
- Tôi cũng có mời Uy Vũ, đêm qua anh ấy nói rằng tất nhiên sẽ tới. - Cẩm Nhung nói.
- Đêm qua ư, cô đã gặp anh ta sao? - Bích Trân có chút lo lắng, anh ta bị như thế liệu có bị cô ấy đá không nhỉ.
- Ukm, không được sao?
- À… hai người vẫn tốt chứ. - Bích Trân dò hỏi.
Cẩm Nhung gật đầu: “ Mối quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ rạn nứt.”
Bích Trân gật gật đầu nói tiếp:” Không ngờ cô lại là một cô gái tốt như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi… Được rồi, sinh nhật cô tôi nhất định sẽ mang quà đến chúc mừng.”
- Nhưng hôm đó tôi tổ chức bữa tiệc hóa trang ấy, cô phải hóa trang thành một nhân vật mà cô thích nhất ấy… - Cẩm Nhung nói.
- À… tôi hiểu rồi. - Bích Trân đáp.
Vì cô trèo tường quá nhiều, bỏ trốn quá nhiều nên hiện tại cha cô đã không còn tin tưởng mà cho người khắp trường học mà canh chừng cô. Vậy nên vì Uy Vũ không đi học nên cô không tìm gặp anh ta mà hỏi thăm được… cô gọi điện thì anh ta không thèm bắt máy, nhắn tin hỏi anh ta muốn ăn gì cũng không thấy trả lời.
Về phía Uy Vũ, chỉ sợ Bích Trân kia mang đồ ăn tới hại anh lần nữa. Né càng xa càng tốt.
Còn về việc anh trêu đùa cô gái ấy, đợi một ngày nào đó gặp lại sẽ nói rõ… không ngờ cô gái ngốc đó lại dễ dàng tin người như vậy.
Trong buổi tiệc sinh nhật của cô diễn viên Cẩm Nhung có rất nhiều khách mời ăn vận sang trọng đến dự. Uy Vũ mặc một bộ vest màu đồng đến tham gia, anh nổi bật được sự tán dương của nhiều người, cho rằng chính là trai tài gái sắc khi đi bên cạnh Cẩm Nhung.
- Cậu đến rồi sao, hôm nay là sinh nhật tôi… không được làm tôi xấu hổ. - Cẩm Nhung khẽ nói với Uy Vũ.
- Sao cậu không ở luôn bên Mỹ mà phát triển sự nghiệp, về lại đây lại kéo tôi vào các chiêu trò của cậu, thật nhàm chán. - Uy Vũ đưa ly rượu lên môi uống. - Nghe nói cậu học cùng trường với tôi nhỉ.
- Cậu đó, năm đó ở Mỹ nếu không có tôi thì cậu đã chết trôi rồi… hiện tại tôi về đây học ở đâu cậu cũng không nhớ rõ.
- Được rồi, cứ mãi nhắc đến chuyện cũ...tôi sẽ trả ơn cậu bằng cách nâng cậu lên hàng ngôi sao… tin đồn hẹn hò với người thừa kế thứ hai của tập đoàn Phong Vũ xem ra rất đắc giá.
- Bệnh của cậu vẫn chưa hết sao? - Cẩm Nhung nhúng vai.
- Tôi có bệnh ư?
- Chính là tự cao tự tại.
Uy Vũ bật cười.
Từ phía xa, có một nhân viên bảo vệ bửa tiệc chạy đến phía Cẩm Nhung và Uy Vũ đang đứng mà nói:” Cô có mướn người đóng giả thú nhồi bông đến không, người đó đang đứng bên ngoài nhưng bảo vệ chưa cho vô.”
Cẩm Nhung bật cười: “ Cho vào đi, là khách của tôi.”
- Từ khi nào, cậu lại thích trò trẻ con đó chứ. - Uy Vũ uống cạn ly rượu mà nói.
Bích Trân nghe theo lời Cẩm Nhung cứ nghĩa đây là bữa tiệc hóa trang thật, nhân vật mà cô thích nhất chính là Mèo Kitty vì vậy cô đã mua một bộ trang phục mèo kitty mà mặc đến bữa tiệc này. Trong lòng đầy hào hứng, Uy Vũ nhìn thấy có lẽ sẽ nhận ra cô ngay.
Quả nhiên, Uy Vũ nhìn thấy con Mèo Kitty đang khó khăn di chuyển từng bước vào trong bữa tiệc liền nghĩ đến Bích Trân.
- Cậu cũng thích con mèo ngu ngốc đó sao?
Mọi ánh mắt đổ dồn vào chú mèo Kitty, những đứa trẻ con hào hứng chạy xung quanh… người lớn thì thi nhau chụp ảnh lại.
Bích Trân từ bên ngoài nhìn ra… họ đều mặc những trang phục lễ hội bình thường không hề giống như hóa trang, ở đây chỉ một mình cô là kì lạ nhất. Cô dáo mắt tìm kiếm Cẩm Nhung, không ngờ cô ta lại đứng bên cạnh Uy Vũ… Cô làm sao có thể để Uy Vũ nhìn thấy bộ dạng này của mình… Bích Trân nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
- Đến dự sinh nhật mình, chưa chúc mừng đã bỏ về sao? - Cẩm Nhung tiến về phía cô.
Uy Vũ vẫn đứng phía sau quan sát.
Cô không dám lên tiếng, chỉ sợ Uy Vũ phát hiện ra giọng nói của cô…Mèo Kitty đứng bất động…
- Đến rồi, thì ở lại cùng mình một chút chứ. - Cẩm Nhung lại nói. - Mình rất thích trang phục hôm nay của cậu, rất đẹp.
Bích Trân biết mình bị lừa, cô gái này là muốn làm nhục cô mà.
Cô không chấp, nhanh chóng quay người bỏ đi thật nhanh, bộ trang phục vướn víu khiến cô té ngã… chiếc đầu hình mèo rơi ra để lộ rõ gương mặt của Bích Trân với đầu tóc rối tung ướt đẫm mồ hôi.
Uy Vũ nhíu mày, cô ta đang làm trò gì ở đây chứ.
Mọi người xung quanh cười ầm lên, Bích Trân muốn đứng lên nhưng vì bộ đồ quá nặng nề không thể đứng lên được.
Cẩm Nhung bật cười hả hê.
Một bàn tay đỡ Bích Trân đứng dậy, cô đưa mắt nhìn về người tốt bụng ấy… chính là Uy Vũ, anh đang trước mặt mọi người mà giúp cô ư?
- Một mình tôi biết cô là con mèo ngu ngốc là được, không cần để cả thế giới này biết đâu. - Uy Vũ nhặt chiếc đầu hình mèo kia đội lên cho cô. - Tôi đưa cô ra khỏi đây.
Bích Trân không nói được lời gì, lặng lẽ ôm lấy tay anh mà từng bước nặng nề bước đi.
- Uy Vũ, anh đi đâu, buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà. - Cẩm Nhung nói.
- Chúc mừng sinh nhật, em yêu. - Uy Vũ giơ tay ngược lại vừa chào vừa nói… Chỉ cần anh nói ra như vậy, cũng đủ cho Cẩm Nhung kia ngày mai có tin tràn ngập mặt báo rồi.
Ra khỏi bữa tiệc, Uy Vũ đưa Bích Trân đến nhà vệ sinh để cởi bộ đồ ngu ngốc kia ra, đứng mãi bên ngoài không thấy cô ra… đến khi cô ra ngoài vẫn giữ nguyên hiện trạng.
- Còn không mau cởi nó ra.
- Tôi cởi ra rồi, nhưng không thể cởi.
- Vì sao không thể?
- Bên trong vì quá nóng nên rôi mặc chiếc áo rất mỏng… tôi không dám mặc nó ra ngoài đường đâu. - Bích Trân nói. - Tôi thấy bộ trang phục này cũng đáng yêu mà phải không, hay cứ mặc như thế.
Uy Vũ trợn mắt tức giận, đẩy Bích Trân mà tự mình cởi bộ trang phục hình mèo kia ra khỏi người Bích Trân, đúng là bên trong cô ta mặc chiếc áo voan quá mỏng so với quy định. Anh lại vô tình nhìn thấy nội y hình mèo Kitty của cô, Uy Vũ chỉ muốn đập đầu vào tường mà hối hận vì sao trước kia ngăn cản cô ta thay đổi phong cách.
Chiếc áo vest của anh được khoát lên người Bích Trân… cô lẳng lặng bước theo phía sau anh…Sau đó lại khẽ nói:” Tôi… cảm ơn anh, Uy Vũ.”
Uy Vũ nhếch môi cười quay lại nói: “ Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi thấy áy náy vì đã lừa cô thôi.”
- Anh lừa tôi ư? - Cô ngây người hỏi.
- Thật ra mắt tôi không bị làm sao cả, cô nghĩ cô có thể hại được người vưa đẹp trai vừa phong độ như tôi ư? - Uy Vũ tự cao.
Bích Trân tức giận… vung tay thật cao dùng tất cả sức mạnh và tức giận đấm ngay vào mắt Uy Vũ khiến anh không thể ngờ được.
- Á… cô làm gì vậy… Á… đau quá…
- Lần này thì tôi cho anh mù thật, đều xảo trá. - Bích Trân vung chân thêm một cái, đá thẳng vào khuỷa chân của anh khiến anh đau buốt mà ngã xuống. Cô không quan tâm anh kêu thảm thiết phía sau mà tức giận bỏ đi.
Chương 74
Một tháng sau…
Nỗi đau kia trong lòng cô tuy không dứt nhưng cũng gọi là vơi đi, cô bận rộn với công việc bán hàng trong một trung tâm thương mại cùng Mỹ Lệ, đúng là kiếm việc quá khó khăn, tuy Mỹ Lệ có năng lực và bằng cấp nhưng vẫn không được trọng dụng. Thấm thoát cũng đã một tháng hơn trôi qua, cô cầm trên tay những tờ tiền lương đầu tiên vô cùng hạnh phúc, mục đích của cô đang dần được thực hiện… chính là tự cô đi tìm về kí ức ngày xưa.
Cũng đã qua một tháng cô không còn gặp anh nữa, anh quả nhiên là biết giữ lời đã hứa và dường như mất tích ra khỏi cuộc đời cô. Cô chỉ có thể nhìn thấy anh qua tin tức, hoạc những poster được treo trước trung tâm Centery. Cũng chỉ là thoáng nhìn qua hình ảnh, không tận mắt nhìn thấy anh nhưng trái tim cô vì sao cứ nhói lên như vậy… cô thường tự dặn lòng mình, mọi thứ hiện tại là tốt đẹp nhất, đừng làm xáo trộn thêm nữa.
Do yêu cầu công việc, cô thường làm từ sáng cho đến tối… buổi trưa thời gian nghĩ cũng chỉ đủ để đi dùng cơm. Cuộc sống của người thu nhập thấp thật khác trước kia, cô góp tiền cùng Mỹ Lệ để hằng ngày cô ấy mang thêm 1 phần cơm từ nhà đến chổ làm. Họ từ từ thân thiết nhau, Mỹ Lệ là một cô gái chân tình… nếu thời gian qua không có cô ấy, có lẽ cô đã không biết dựa vào ai để vơi bớt sự cô đơn.
Trong shop thời gian trong môt trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Ngọc Hân đang thay đổi trang phục mới nhất của cửa hàng cho manocanh, Mỹ Lệ đứng một bên mà nói: “ Không nhất thiết ngày nào cũng phải thay đổi trang phục cho nó đâu.”
- Có thời gian mà, thay đổi để nhìn mới mẻ hơn. - Ngọc Hân khẽ cười đáp. - Cậu thấy sao Mỹ Lệ, đẹp chứ.
- Con mắt thời trang của cậu cũng không tệ đó. - Mỹ Lệ đánh giá.
Cô khoanh tay đứng nhìn sự phối hợp của mình, đẹp thật… nhưng khá xa xĩ, nó không hợp với điều kiện hiện tại của cô.
- Xin hỏi ở đây có ai tên Mỹ Lệ không ạ. - Một nhân viên mặc đồng phục của một cửa hàng đồ ăn quen thuộc bước vào hỏi.
Mỹ Lệ nhanh nhảu: “ Vâng, là tôi.”
- Có người đặt hàng ở chỗ chúng tôi mang đồ ăn đến cho cô. - Vị nhân viên kia đặt hai hộp đồ ăn xuống bàn mà nói. - Mời cô kí nhận.
- Nhưng người đó là ai? - Mỹ Lệ thắc mắc.
- Họ không để lại tên, là một người rất phong độ. - Cậu nhân viên giao hàng kia liền cười.
Mỹ Lệ đỏ mặt kí nhận đồ ăn, có phải anh chàng nào để ý cô không đây.
- Là ai, giấu mình phải không? - Ngọc Hân trêu chọc.
- Mình thật sự không biết. - Mỹ Lệ ôm mặt. - Ôi… nhiều đồ ăn ngon quá… chúng ta cùng ăn nào. - Kéo Ngọc Hân lại.
Những ngày sau đó, vẫn là cậu nhân viên giao hàng đó mang đồ ăn tới… cứ mỗi ngày mỗi món. Thành thói quen, Mỹ Lệ không làm cơm mang theo như mọi ngày nữa, vì biết chắc chắn sẽ có người mang đến cho họ. Tuy không biết là của ai, nhưng họ có lòng thì bọn cô có lộc… đồ ăn ngon không có lỗi, tội gì phải bỏ đi.
- Người đó vẫn chưa liên lạc với cậu sao? - Ngọc Hân vừa ăn vừa hỏi.
Mỹ Lệ lắc đầu: “ Soái ca ơi, vì sao còn chưa chịu xuất hiện… trái tim mình muốn nổ tung rồi đây.” - Tràn đầy mơ mộng.
Cô bật cười: “ Tớ thấy trái tim cậu chưa nổ tung, mắt cậu đã sáng lên vì đồ ăn rồi.”
Ngọc Hân cũng có chút thắc mắc, cửa hàng đồ ăn này khá nổi tiếng ngon nhưng giá thành lại rất đắt. Người theo đuổi Mỹ Lệ phải thuộc dạng người có tiền mới có thể hằng ngày mua cơm cho cô… Nhưng nếu mua cho một mình Mỹ Lệ thì không thể là nhiều như vậy… đã vậy đều chu đáo mà mang theo hai muỗng và hai chén nhựa.
- Có lẽ người đó là người quen của cậu. - Cô đoán.
- Vì sao cậu nghĩ như vậy. - Mỹ Lệ nuốt vội sợi mì mà nói.
- Vì sao họ biết cậu và mình ăn cơm chung mà ngay từ lần đầu tiên mang đến đã mang hai phần chứ, rõ ràng là họ biết rõ về cậu. - Cô nhìn đồ ăn lại nói. - Đồ ăn ở đây không rẽ, chắc chắn là người ấy khá giàu có.
- Cậu xem mình có thể quen biết ai giàu có ư? - Mỹ Lệ chóng cằm lên mặt mà nói. - Có khi nào là nhầm lẫn không nhỉ, mình ăn thế này cũng thật ngại.
- Nhầm lẫn thì cũng chỉ một hai lần đầu… nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười rồi. - Cô lắc đầu.
- Ôi… không nghĩ nữa không nghĩ nữa… mặc kệ là ai, miễn chúng ta no bụng là tốt. - Mỹ Lệ bật cười. - Không xuất hiện cũng không sao, hằng ngày mang cơm đến như vậy chúng ta đỡ tốn kém.
Tan giờ làm, chia tay Mỹ Lệ vì hai người phải rẽ đi hai hướng. Cô đi bộ trên con đường đông người… bỗng nhiên cô cảm thấy cô đơn khi nghĩ đến bốn bức tường trong căn phòng vắng lặng… cô không muốn về lại khách sạn mà ngồi lên một chiếc ghế đá trong công viên. Cô ngữa mặt ngắm bầu trời đầy ánh sao đêm, bàn tay cô đưa lên hứng một ngôi sao nhỏ khẽ mỉm cười: “ Con yêu, con chính là ngôi sao bé nhỏ này phải không?”
Trời về đêm càng lạnh hơn, một mình cô ngồi trong công viên vắng người qua lại… Cứ mãi nhìn ngắm ngôi sao be` nhỏ kia mà quên mất thời gian, cho đến khi người người dần thưa đi.. cô vẫn cô đơn một mình ngồi nơi đấy, ôm trong lòng nỗi buồn chất chứa.
- Cô em, đi không? - Hai người đàn ông bước đến gần cô.
- Tôi không quen hai người. - Cô lờ đi.
- Còn giả vờ thanh cao nữa… bao nhiêu? - Người đàn ông kia đưa bàn tay dơ bẩn muốn chạm vào gương mặt cô.
Cô nhanh chóng hất tay hắn ta ra, sau đó đứng lên toan bỏ đi, nhưng dường như không muốn tha cho con mồi béo bở này, bọn chúng chặn đường cô lại. Ngọc Hân nhìn xung quanh, không một ai để cô cầu cứu…
- Con *** này, còn bày đặt thanh cao. - Hắn ta bước đến thì cô thoái lùi… cho đến khi đụng vào người tên còn lại…
- Hai người muốn gì hả, tôi không phải loại người đó… - Cô lo sợ, muốn bỏ chạy.
- Chẳng có loại con gái đàng hoàng nào giờ này ngồi một mình ở đây cả, đừng vờ vịt nữa… đi theo bọn anh, bọn anh sẽ boa cho. - Hắn ta kéo lấy tay cô.
Ngọc Hân hét lên kêu cứu nhưng xung quanh không có một ai, bàn tay dơ bẩn kia bịt miệng cô lại không cho cô hét… cô tức giận cắn mạnh vào tay hắn ta.
- Chát. - Hắn ta đau nhói, đẩy cô ra tát cô té ngã.
Ngọc Hân đau đớn… cô nhìn ánh mắt của bọn côn đồ này dường như muốn xé nát cô… Cô thoái lùi về phía sau với sự hoảng hốt cực độ...bọn chúng cười man rợ từng bước tiến về phía cô. Trong giây phút ấy, cô bỗng dưng nghĩ về Uy Phong… nhưng cô chợt nhớ Uy Phong và cô đã không còn gì nữa… cô dù có ra sao cũng không thể tìm anh.
- Buông cô ấy ra. - Một giọng nói thốt lên từ phía xa, khiến hai người đàn ông kia dừng lại mọi hành động.
Cô nhìn về phía người đàn ông phía trước nhanh chóng hét lên: “ Làm ơn, cứu tôi với.”
Hai người đàn ông kia lao đến nhưng cuối cùng lại bị đánh đến phải bỏ chạy đi, cô sợ hãi đến mức chỉ biết ngồi dưới mặt đất mà khóc. Người đàn ông kia choàng lên người cô chiếc áo khoác da rồi khẽ nói: “ Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
- Cảm ơn anh đã giúp tôi… tôi không sao, tôi sẽ tự về. - Cô từ chối.
- Có thể bọn chúng sẽ theo cô mà trả thù, cũng đã trễ rồi… cô đi một mình rất nguy hiểm.
- Vậy phiền anh. - Ngọc Hân gật đầu, cô lo sợ chuyện khi nãy lại xảy ra.
Cô một mình đi phía trước, còn người đàn ông kia đi phía sau cô… không ai nói với ai lời nào. Khi đến khách sạn cô quay lưng lại nói: “ Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
- Cô vào đi, tôi về đây. - Nói xong thì quay người đi.
Cô cảm thấy trên cuộc đời này vẫn còn người tốt như vậy… cũng thật may là có anh ta giúp đỡ.
Hôm sau cô đến chỗ làm và kể lại cho Mỹ Lệ nghe chuyện lúc tối qua, Mỹ Lệ lúc đầu khá lo lắng nhưng về sau thì than trách vì sao Ngọc Hân chỉ cảm ơn suông như vậy, người tốt như anh ta rất hiếm có… vì sao không xin lại số điện thoại với lí do để trả ơn cứu mạng.
Cô chỉ bật cười với suy nghĩ đầy tính tiểu thuyết của Mỹ Lệ, sau đó lại nói: “ Cậu đó bớt sống trên mây đi, người tình giấu mặt của cậu hôm nay quên mang cơm đến rồi.” - Ngọc Hân nhìn đồng hồ mà nói: “ Có thể anh ta thấy cậu càng lúc càng béo ra, muốn cậu giảm cân chăng?”
Mỹ Lệ nóng giận đánh đuổi Ngọc Hân.. cô vui vẻ chạy đi thì đụng trúng một vị khách vừa bước vào.
- Xin lỗi quý khách, mời quý khách lựa chọn trang phục ạ. - cô nhanh chóng cùi đầu nói.
- Tôi muốn mua một chiếc túi tặng mẹ, cô có thể chọn giúp tôi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngọc Hân ngước mắt lên nhìn, thì ra là người đàn ông đêm qua cứu cô: “ Là anh ư?”
Người đàn ông kia khẽ cười: “ Trái đất cũng thật tròn, cô làm ở đây ư?”
- Vâng, để trả ơn hôm qua anh cứu tôi… tôi sẽ hết lòng chọn quà tặng giúp anh. - Cô nhanh nhảu.
Anh ta lại trêu chọc: “ Xem ra giao dịch này tôi lỗ vốn, đó chẳng phải nhiệm vụ của cô ư?”
Cô chỉ khẽ cười… đó chính là công việc hằng ngày của cô… mỉm cười đón khách.
Cô lựa một chiếc túi xách dành cho người đứng tuổi mang phong cách sang trọng với màu đồng quý phái.
- Cô tên Ngọc Hân. - Người đàn ông kia nhìn vào bảng tên mà hỏi.
- Vâng. - Cô gật đầu.
- Tôi tên Trần Trí Văn, rất vui được làm quen với cô. - Trí Văn đáp. - Hy vọng mẹ tôi sẽ thích món quà này.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Sau khi Trí Văn mua hàng bước ra khỏi cửa hàng, Mỹ Lệ nhanh chóng chạy về phía cô đang chào khách mà nói: “ Cậu và anh ta quen nhau ư, nghe cách nói của hai người có vẻ đã từng gặp nhau.”
- Anh ta là người hôm qua cứu mình. - Cô đáp.
- Cậu không biết anh ta ư, anh ta là con trai duy nhất của chủ tịch khu thương mại này Trần Trí Văn. - Mỹ Lệ nói như hét lên.
Ngọc Hân không nói gì, quay vào bên trọng dọn dẹp lại kệ trưng bày mà nói: “ Chuyện đó thì có gì khiến cậu sửng sốt như vậy chứ, chỉ là vô tình gặp thôi…Xung quanh những cậu ấm như vậy có rất nhiều phụ nữ, trong mắt họ chúng ta chỉ bé như hạt cát.”
- Làm hạt cát cũng được, miễn là trong mắt anh ấy có tớ. - Mỹ Lệ lại mơ mộng.
*************************
Hơn một tháng trôi qua, Uy Phong lao vào công việc để quên đi tất cả những việc đang xảy ra… nhưng cuối cùng hình ảnh của Ngọc Hân vẫn đeo đuổi lấy anh, anh là không thể thực hiện lời hứa của mình.
Anh lặng lẽ quan sát cô từ xa, nhìn cô vất vả làm việc… thân hình ngày càng ốm đi khiến anh càng cảm thấy xót xa hơn. Anh chỉ muốn lao đến ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng… chỉ sợ làm như thế cô sẽ biến mất mãi mãi.
Trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phong Vũ, anh ngồi đó suy ngẫm về những chuyện đã qua… Là anh đã sai hoàn toàn, nếu Ngọc Hân yêu Kiến Lương… vì sao anh không buông cho cô đi sớm hơn, ít ra đứa bé kia không bị anh hại chết. Tội lỗi anh gây ra, ám ảnh suốt cả cuộc đời.
- Uy Phong, anh đang nghĩ gì vậy… em gõ cửa mãi mà không thấy anh đáp. - Minh Minh bước vào nhìn thấy anh đang suy tư.
- Em đến tìm anh có việc gì sao, anh đang rất bận. - Uy Phong đáp.
- Em biết anh bận đến mực không nghĩ đến việc ăn cơm, nên mang đồ ăn đến cho anh đây. - Minh Minh bày ra những hộp đồ ăn liền nói. - Cô ấy bỏ đi, em biết anh rất buồn nhưng hãy giữ gìn sức khỏe.
- Mọi việc anh đã nói rõ với em, em không trách anh sao, vẫn quan tâm đến anh?
- Em cũng đã nói, em vẫn đang chờ anh. - Minh Minh đáp. - Vả lại cô ấy bỏ mặc anh, nếu em cũng rời bỏ anh, em không làm được.
- Em là một cô gái tốt, em chắc chắn sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh gấp bội lần. - Uy Phong nhìn Minh Minh mà nói.
- Đối với em, anh là tốt nhất… - Cô cười buồn. - Phong, em luôn luôn ở bên cạnh anh… chỉ mong anh nhớ điều đó.
Uy Phong không đáp, anh biết Minh Minh cố chấp… nhưng trái tim anh đã hướng về Ngọc Hân, hạnh phúc vì cô nhưng đau cũng vì người con gái ấy.
*******************
Sau đêm sinh nhật của Cẩm Nhung, quả nhiên sau câu nói của Uy Vũ thì những bài báo đều giật tít về mối quan hệ kia đã được nhị thiếu gia tập đoàn Phong Vũ xác nhận. Họ chính thức trở thành một cặp đôi trong mắt công chúng và Cẩm Nhung được các đạo diển săn đón nhiều hơn.
Bích Trân cầm tờ báo trên tay, không quan tâm đến dòng chữ to đùng in trên mặt báo mà chính là bức hình trên đó vì nó có sự xuất hiện của cô đang đội lốp mèo Kitty.
- Phải công nhận là bộ trang phục ấy thật dễ thương mà, vì sao anh ta lại tức giận như vậy. - Cô thắc mắc. - Hôm đó mình có mạnh tay quá không nhỉ, liệu anh ta có bị mù thật không nhỉ.
Cô phân vân mãi cũng nhấc điện thoại mà gọi vào số của Uy Vũ… cũng không có gì là lạ khi Uy Vũ không hề nghe máy. Nằm trong phòng vào ngày cuối tuần quá nhàm chán, Bích Trân ôm con thú bông mèo kitty của mình xuống dưới nhà thì nhìn thấy ba mình đang nói chuyện với một đôi vợ chồng trong phòng khách.
- Con bé rất xinh xắn, có lẽ con trai tôi nhìn thấy sẽ rất thích. - Người phụ nữ kia đang cầm hình cô trên tay mà nói.
- Con trai chị là một bác sĩ có tiếng, trẻ tuổi tài cao… quả thật Bích Trân nhà tôi có phước. - Ba cô đáp.
- Vậy chúng ta hẹn ăn cơm một bữa cho hai đứa gặp nhau, sau đó cho bọn chúng đính hôn đến khi con gái anh đủ 18t sẽ tổ chức đám cưới.
- Anh chị tính vậy cũng tiện cả đôi đường. - Ba cô mỉm cười đáp.
Bích Trân nép người sau bức tường lắng nghe… Cô mới 17t lại muốn gả cô đi nhanh như vậy ư, không được không được… nhất định cô không chịu.
Quả nhiên vài ngày sau cha cô thông báo cô phải ăn mặc thật đẹp để cùng ba đi gặp người quen. Bích Trân tất nhiên đoán được rằng mình phải đi đâu… Cô dở trò nói rằng bận thi nên sẽ tới sau, cha cô thấy cô không tỏ ra nghi ngờ cũng đồng ý.
Trong một nhà hàng sang trọng, cô mặc một bộ đồng phục trên người bước vào bên trong, sau đó không đi về bàn tiệc mà chạy ngay vào nhà vệ sinh. Khi cô bước ra ngoài, thật không khác gì một đứa trẻ bị lạc trong một nhà hàng lớn. Trên người là chiếc đầm màu hồng họa tiết mèo Kitty ngộ nghình, mái tóc thắt bím hai bên, gương mặt lại tô son chét phấn quá đà khiến trở nên vô cùng buồn cười.
Cô hí hửng chạy ra ngoài thì vô tình đụng trúng một người đang bước vào, khi nhìn lại thì phát hiện Uy Vũ và Cẩm Nhung đang đứng nhìn mình.
- Cậu là… là… Bích Trân ư? - Cẩm Nhung muốn sặc cười.
- Thật xui xẻo. - Bích Trân lườm hai người họ rồi bỏ đi.
- Phong cách của cô, càng ngày càng điên loạn. - Uy Vũ nhếch môi nói.
- Như vậy thì sao hả. - Cô quay đầu lại mà nói.
- Thật đáng thương cho kẻ nào yêu phải cô. - Uy Vũ lắc đầu.
- Nói cho anh biết, hôm nay là tôi đi gặp chồng sắp cưới, kẻ đáng thương anh nói là một bác sĩ vừa đẹp trai vừa giỏi giang, lại vô cùng thích vẻ bên ngoài của tôi.
Uy Vũ nhìu mày, sau đó mặc kệ Bích Trân mà đi ngang qua cô… Cẩm Nhung không nhịn được cười khi nhìn thấy Bích Trân nhưng cũng chạy theo Uy Vũ.
Về phần soái ca trong suy nghĩ của Bích Trân thì sụp đổ hoàn toàn… Người đàn ông mà cha cô muốn cô kết hôn là một tên bốn mắt đáng ghét, hắn ta dường như học hành quá nhiều nên quên mất việc cắt tóc chải đầu, gương mặt nhìn vào đã mất hết cảm tình khi bị già háp trước tuổi, nhìn vào cứ nghĩ hắn ta là em trai của hai ông lão ngôi đây.
Cha cô nhìn cô lộ nét tức giận, rõ ràng là cố tình phá buổi hẹn. Nhưng nhà bên đàn trai lại không để ý, khen Bích Trân còn xinh hơn trong ảnh.
Uy Vũ cố tình chọn một bàn dễ quan sát bàn của Bích Trân đang ngồi… nhìn người chồng sắp cưới của Bích Trân mà nhếch môi cười… xem cô ta tự hào về chồng sắp cưới lắm mà.
- Con thấy Bích Trân nhà bác thế nào?
- Dạ, cô ấy rất đáng yêu. - Bác sĩ đáp.
- Còn con Bích Trân, thấy con trai chúng ta thế nào.
Bích Trân hụt hẫng đến chết, lại nhìn qua thấy ánh mắt của Uy Vũ đầy ý châm chọc mà tức giận.
- Dạ, anh ấy không tệ, cũng là một người có công việc ổn định là niềm mơ ước của tất cả phụ nữ… Nhưng con xin lỗi ba, con xin lỗi hai bác… con không thể lừa dối anh ấy mà kết hôn cùng anh ấy được.
- Ý cháu là? - Hai người nhà đàn trai khó hiểu.
- Cháu đã mang thai với người đàn ông ngồi ở đằng kia rồi ạ. - Bích Trân đưa tay chỉ về Uy Vũ. - Nhưng anh ta đã phản bội cháu, cặp kè cùng người khác nên cháu… nên cháu… huhu cháu rất đau khổ, cháu không muốn lừa dối mọi người nữa ạ… Chính anh ta, Uy Vũ… đã gây ra hậu quả rồi phủ nhận trách nhiệm. - Bích Trân khóc toáng lên trong nhà hàng khiến ai nấy đều chú ý và dòm ngó Uy Vũ.
Uy Vũ lần này bị Bích Trân bày ra một vố khá đau… Nhưng xem ra Uy Vũ vẫn không có chút thay đổi sắc mặt khi mọi người dòm ngó chỉ trích… Anh đi về phía Bích Trân đang khóc lóc nắm lấy tay cô kéo đi.
- Anh đưa tôi đi đâu hả. - Bích Trân hỏi.
- Chẳng phải cô nói tôi làm cô mang thai ư, vậy nên tôi cần phải lấy lại vốn lẫn lời trước khi chịu điều tiếng. - Uy Vũ nhếch môi cười nhìn Bích Trân.
Chương 75
Mặc kệ lời bàn tán của nhiều người, Uy Vũ kéo Bích Trân ra xe sau câu nói đầy bá đạo và uy hiếp. Cô lại càng không muốn ở lại nơi này nữa, có lẽ cha cô dẽ phát tiết vì cô đã gây ra chuyện lớn như vậy. Đi ra khỏi nhà hàng Bích Trân kéo tay mình ra khỏi tay anh nhưng đã bị anh nắm chặt.
- Tới đây được rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi chuyện lần này… Tôi thường xem phim, chàng trai sẽ tới nắm tay cô gái mà kéo đi giống như vậy, không ngờ anh cũng hành động anh hùng giống trong phim - Bích Trân nghĩ rằng Uy vũ lúc nãy trêu chọc cô.
Dòng người qua lại đông đúc, nhà hàng kẻ vào người ra không ít, hô bắt đầu để mắt đến một chàng trai có chiều cao đáng ngưỡng mộ, mái tóc màu đỏ chói nổi bật lại thêm cách ăn mặc đầy khí chất… đứng bên cạnh cô cô gái thấp bé mặc bộ trang phục quái dị, gương mặt xấu xí khó tả cùng với mái tóc quê mùa… chỉ là chàng trai kia đang ép sát cô gái ấy vào bức tường không cho cô thoát, còn cô gái đang tròn mắt ngạc nhiên.
Nhìn Bích Trân một lúc rất lâu, Uy Vũ tỏ ra đầy tức giận lôi cô trở vào trong nhà hàng. Cô lo sợ, có phải anh ta sẽ tố giác chuyện cô vừa bịa đặt… ép cô phải chấp nhận chuyện hôn nhân mà cha cô sắp đặt. Nhưng không phải vậy, là anh kéo cô vào nhà vệ sinh...nhưng đó là nhà vệ sinh nam mà.. cô tròn mắt không chịu vào.
- Xin lỗi, em gái tôi bị bại não nên không thể tự đi vệ sinh được… phiền các vị ra ngoài một lúc. - Uy Phong đứng trước cửa mà nói.
Hiện tại trong nhà vệ sinh chỉ có vài người, nhìn thấy Bích Trân dị thường như vậy cùng cảm thấy tội nghiệp mà thông cảm… Họ lần lượt bỏ ra ngoài hết… cô muốn cải lại, chửi mắng và nguyền rũa Uy Vũ dám nói một cô gái thông minh như cô bị bại não… nhưng bàn tay của anh đã kịp thời chặn miệng cô lại.
Khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, Bích Trân không hiểu anh ta đuổi mọi người ra ngoài để một mình cô và anh ở nơi này với mục đích gì… Trong đầu tưởng tưởng vài điều không chút trong sáng… Bích Trân thoáng đỏ mặt. Đây là nhà vệ sinh mà, thật không thích hợp.
Anh từ từ đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống… còn cô thoái lùi về phía sau… “ Uy vũ à, đừng như vậy mà… tôi là xữ nữ đó, nơi này không thích hợp đâu.” =Cô nàng thầm nghĩ.
Lùi về phía sau cho đến bồn rửa tay, cô hết đường lui đành đứng lại cuối mặt e ngại khi anh đang tiến sát về phía mình, bàn tay Uy Vũ đưa lên gương mặt cô ngửa lên theo hướng đội diện gương mặt thanh tú không chút tỳ vết. Bích Trân thẹn thùng đưa ánh mắt to tròn vô số tội nhìn anh, đôi môi mấp máy.
- Nhất định là phải ở đây sao? - Cô ngại ngùng hỏi.
Uy Vũ không đáp, bàn tay còn lại đưa lên vai cô… Bích Trân rung người… tim cô đập mạnh liên hồi, nhìn bàn tay Uy Vũ chạm lên vai mình thì trái tim nhỏ bé mỏng manh của cô như muốn nổ tung, muốn chạy ra khỏi lòng ngực.
- Đừng như vậy mà, tôi… tôi không muốn ở đây đâu? - Bích Trân lắc đầu.
Bàn tay anh giữ chặt vai cô, ánh mắt tức giận nhìn vào gương mặt Bích Trân… sau đó đẩy cổ về bồn rửa mặt mở nước, áp gương mặt cô xuống gần vòi tự tay mình rửa đi những thứ kinh khủng được bôi trét vô lối trên gương mặt đã không được xinh đẹp lại còn thích tự mình làm xấu.
- Á… á… tôi không thở được… á… anh ngừng lại. - Bích Trân hét lên, nhưng Uy Vũ nhất định không ngừng, rửa cho bằng hết những thứ trên mặt cô.
Sau khi đã cảm thấy tạm chấp nhận được, những thứ son phấn trên gương mặt Bích Trân tuy chưa trôi đi hết nhưng đã không còn dị thường như lúc đầu. Lúc này, Uy Vũ mới buông cô ra không dùng nước rửa như lúc nãy.
Bích Trân ấm ức không ngừng, thì ra anh ta mang cô vào đây để bắt cô rửa mặt, anh ta nghĩ cô là trẻ con ư… thật tức chết mà, làm cô cứ nghĩ đi đâu. Cô dùng tay lau đi nước còn ướt sũng trên mặt, ánh mắt nhìn anh căm ghét… nhìn thấy khăn giấy muốn dùng để lau nước trên mặt mình thì bị Uy Vũ ngăn lại.
- Dùng nó mà lâu đi. - Uy Vũ đưa Bích Trân một chiếc khăn trên người.
- Đàn ông con trai lại xài khăn tay. - Bích Trân nói vậy nhưng vẫn giật lấy. - Nhưng tôi đâu phải trẻ con, tôi có thể tự mình rửa mặt.
- Không phải trẻ con ư? - Uy Vũ tiền một bước về phía cô, lần này thì anh muốn làm gì… không phải mặt cũng đả rửa rồi ư?
- Anh… anh lại muốn bày trò gì. - Bích Trân vội né.
Bàn tay anh đưa lên ngang vai Bích Trân, nhanh chóng cởi bỏ sợi thun buộc tóc hình mèo Kitty hai bên..
Cô đưa mắt to tròn nhìn anh, anh ta xem ra… cũng chỉ muốn tốt cho cô.
Uy Vũ không nói một lời bước ra khỏi nhà vệ sinh nam… Bích Trân cũng nhanh chóng chạy theo phía sau, một mình cô ở cái nơi lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bước vào.
- Này, có phải anh thích tôi không, nên mới quan tâm đến tôi như vậy? - Bích Trân nhảy nhót phía sau, vô tư hỏi.
Uy Vũ vẫn không đáp mà đi thẳng.
- Anh thấy tôi xinh đẹp quá phải không? - Có lẽ giao du với Uy Vũ quá nhiều nên cô bị nhiễm bệnh của anh. - Nếu không phải như vậy, sao tôi đang xem mắt anh lại kéo tôi đi.. rồi tức giận vì tôi trang điểm xinh đẹp đi gặp người khác, rồi giận dỗi như vậy.
Anh bước ra khỏi nhà hàng, nghe thấy cô gái này cứ lãi nhãi theo phía sau nói ra những câu nói chưa kịp suy nghĩ. Nhưng xem ra cô ta cũng nói đúng, cô ta xấu xí hay bị người khác cười cợt thì liên quan gì đến anh… vì sao anh lại cảm thấy tực giận với cô ta. Uy Vũ quay đầu lại nhìn Bích Trân, lại cảm thấy tực giận khi cô gái này đầu tóc rối bời xỏa xuống hai bên.
Bích Trân bị đơ cứng người khi chính bàn tay Uy Vũ đang tự anh bới mái tóc cô lên và cột đuôi gà cao ờ phía sau. Cột tóc cho cô xong, Uy Vữ tiến về xe của mình rồi quay mặt lại phía sau nhung cô gái đang đứng như kẻ mất hồn nói lớn: “ Nếu cô còn dám nói có thai với tôi thêm lần nữa, tôi sẽ khiến cô… có thai thật.” - Nói rồi lên xe đóng mạnh lái vụt đi.
Vẫn chưa tỉnh táo trước hạnh động của Uy Vũ… Bích Trân bỗng nhiên mỉm cười dù bị anh hù dọa.. Cô cứ thế mà cười khiến những người qua đường cứ ngỡ cô thật sự có vấn đề.
Cô quay về nhà, nhìn thấy ba mình đang say khướt trong phòng khách… Bích Trân cảm thấy có chút có lỗi vỉ hết lần này đến lần khác khiến người lễ giáo uy nghiêm như ông mất mặt… nhưng nghĩ lại cũng là vì ông ép cô mà thôi.
- Ba… ba say rồi. - Bích Trân ngồi xuống bên cạnh cha mình, cầm lấy ly rượu không có ông uống nữa.
- Đứa con bất hiếu này, mau đi đi… ta không có đứa con như con.
- Ba… con xin lỗi, nhưng con không thích bị cha gượng ép về việc riêng của con. Làm gì có chuyện cha ép con lấy chồng khi con còn chưa 18t.
- Đứa trẻ ngốc này, con là một đứa con gái đặc biệt… Con cũng biết bệnh trạng của mình, ta không cho phép con tự do yêu đương chính là vì sợ con sẽ bị lừa gạt mà ảnh hưởng đến sinh mạng của con. - Ông đau khổ nói. - Rồi bọn chúng sẽ bỏ rơi con khi biết con bệnh tật.
- Bà à, con đã khỏe hơn nhiều rồi… gần đây cũng không còn tái phát nữa, con luôn uống thuốc đều đặn không bỏ một cử nào… Ba đừng buồn và lo lắng cho con nữa. - Bích Trân bật khóc. - Con tin sẽ có một người yêu con thật lòng, dù con chỉ là một đứa con gái mang trái tim đau bệnh.
- Tội nghiệp con gái của tôi. - Người đàn ông hằng ngày đều tỏ ra quyền lực cuối cùng cũng thể hiện cái u sầu sâu thẫm trong lòng.. ông ôm Bích Trân vào lòng mà nức nở khóc.
***********************
Ngọc Hân tan ca, lần này cô không còn dám la cà ở công viên nữa mà một mạch đi bộ quay về lại khách sạn. Không ngờ trên đường đi lại gặp gỡ Trần Trí Văn, anh ta dường như đang đứng trên đường đợi ai đó. Cô nhớ lại lời của Mỹ Lệ, thân phận anh ta như vậy cô cũng không tiện chào hỏi… chỉ sợ họ nghĩ cô muốn tiếp cận anh ta.
- Ngọc Hân. - Trí Văn cất giọng nói cô.
Cô quay đầu lại khẽ chào: “ Chào anh, Trí Văn.”
- Cô tan giờ trễ như vậy ư. - Anh ta nhìn đồng hồ. - Tôi đã đợi cô hơn một giờ rồi.
- Anh tìm tôi? - Cô có chút ngạc nhiên. - Anh có thể đến chổ tôi làm để tìm tôi mà.
Trí Văn có chút ái ngại, sau đó khẽ nói: “ Là tôi có chuyện muốn nhờ vã cô, chuyện này lại càng ít người biết thì càng tốt.”
- Tôi có thể giúp gì cho anh, nhưng nói trước… tôi không làm những việc không hợp với lẽ phải. - Cô không ngại giúp Trí Văn, ít ra cũng trả ơn anh ta cứu cô một mạng.
- Cô nhớ lần trước tôi đến chọn món quà tặng mẹ tôi nhân sinh nhất của bà không? Là thế này, bà ấy còn muốn tôi mang bạn gái về… đó là quà tặng ý nghĩa nhất. - Trí Văn nói.
- Thì anh cứ mang bạn gái anh về, chuyện này khá đơn giản. - Ngọc Hân đáp.
- Vấn đề là tôi chưa có bạn gái. - Trí Văn ái ngại. - Là tôi muốn nhờ cô đóng giả bạn gái tôi, chỉ cần cô đến bữa tiệc là được… chuyện sau này tôi sẽ tự giải quyết.
Ngọc Hân không thể ngờ rằng người đàn ông này chưa có bạn gái, nhưng với mối quan hệ của anh ta vì sao lại chọn cô… một người chỉ vừa gặp mặt vài lần.
- Vì sao lại là tôi, tôi nghĩ anh có rất nhiều bạn bè để nhờ họ…
- Bởi vì bạn bè tôi mẹ tôi đều biết hết… chỉ có cô là bà ấy không hề hay biết, cũng là vì bà ấy đang bị ốm nên tôi muốn làm mẹ tôi vui trong bữa tiệc sắp tới. Xem như cô cứu một mạng người được không, tôi hết cách nên mới tìm cô.
Cô suy nghĩ đôi chút, cũng chỉ là giả vờ làm bạn gái anh ta một đêm cho mẹ anh ta vui lòng mà mau chóng khỏi bệnh. Chuyện đó cũng không có gì xấu, anh ta cũng là người tốt đã giúp đỡ cô lại hiếu thuận với mẹ… cô không giúp cũng không phải.
- Được rồi, tôi sẽ giúp anh. - Cô gật đầu.
- Thật ư… tôi biết cô sẽ giúp tôi mà. - Trí Văn mừng rỡ.
Hai ngày sau, khi cô còn ngái ngủ thì điện thoại vang lên… quản lý thông báo rằng cho cô nghĩ hôm ngày vì thời gian qua cô đã làm việc vất vả. Lý do cũng thật lạ, nhưng họ cho cô nghĩ xả hơi… tội gì không nghĩ một bữa.
Đang nằm nhàm chán trên giường, tiếng chuông cửa vang lên… Ngọc Hân mặc chiếc ao khoác bước ra ngoài thì có người giao đến cho cô một chiếc hộp lớn. Bên trong là đầm dạ hội, giày, túi, trang sức và tất tần tật những thứ để dự tiệc… trên mãnh giấy có ghi chú: “ Mong cô thích nó, tối nay tôi sẽ đến khách sạn đón cô lúc 7h.”
5h khi cô vừa tắm xong thì có người đến bấm chuông, hôm nay thật có nhiều người viếng thăm… Cô mở cửa thì nhìn thấy một đội ngũ chuyên viên trang điểm đứng trước cửa, họ nhận lệnh của Trí Văn đến giúp cô trang điểm và thay trang phục… Ngọc Hân chỉ buồn cười, chỉ giả vờ thôi đã thế này, cô gái tốt phước nào sẽ được anh ta để mắt nhỉ.
7h chiếc xe hơi màu trắng của Trí Văn đậu trước khách sạn… anh mở sẵn cửa đón cô gái vô cùng xinh đẹp và lỗng lây đang bước ra dưới ánh mắt tò mò của nhiều người.
- Thật không làm tôi thất vọng, hôm nay cô thật đẹp. - Trí Văn nói.
- Cũng nhờ anh biết đầu tư, chúng ta đi thôi. - Cô bước vào xe, khẽ cười.
Trên xe, Trí Văn và cô nói sơ qua một vài điều về nhau để tránh trường hợp bị mẹ anh lật tẩy… bà là người kinh doanh, con mắt rất tinh tế.
- Nhưng tôi vẫn không thể tin anh vẫn chưa có bạn gái. - Ngọc Hân không tin hỏi.
- Nếu có bạn gái, tôi đã không phải đi đến nhờ cô. - Trí Văn bật cười. - Có lẽ vì tôi chưa có sự nghiệp nhất định, tôi chưa nghĩ đến việc yêu đương.
Cô gật gù: “ Anh nghĩ như vậy cũng tốt, đàn ông biết suy nghĩ như anh cũng không còn nhiều.”
Chiếc xe hơi lái vào một ngôi biệt thự rộng lớn của nhà họ Trần, nơi đây được trang hoàng sang trọng đang diễn ra buổi tiệc sinh nhật của chủ khu thương mại mà cô đang làm việc.
- Mẹ, đây là bạn gái con... - Trí Văn cùng Ngọc Hân bước đến phía người đàn bà sang trọng đang đứng gần sân khấu.
- Chào bác, cháu tên là Ngọc Hân. - Cô khẽ cuối đầu.
- Trí Văn, con mau đi lấy nước cho bạn mình đi. - Bà ta đáp.
Trí Văn rời đi, bà nhìn Ngọc Hân âm thầm đánh giá, sau đó cất tiếng.
- Cha mẹ con làm nghề gì? - Bà ta hỏi.
- Dạ… ba mẹ con đã mất rồi ạ. - Cô thành thật đáp.
- Vậy còn con, đang làm gì. - Bà nhíu mày.
- Dạ… con làm trong trung tâm thượng mại của bác.. con bán hàng cho hãng thời trang XXX.
- Con và Trí Văn nhà ta quen nhau bao lâu rồi.
- Dạ, con và anh ấy cũng mới tìm hiểu nhau gần đây ạ…
- Lúc đầu, con có biết nó là người thừa kế trung tâm thương mại con đang làm việc không? - Bà ta hỏi tới.
Lúc này Trí Văn bước ra tới, anh nhíu mày nói: “ Mẹ à, Ngọc Hân không như mẹ nghĩ đâu… cô ấy không biết gia đình chúng ta đâu… vì hôm nay mẹ yêu cầu con mới tiết lộ và sút nữa cô ấy đòi chia tay vì con đã che giấu cô ấy thời gian qua.”
Nghe con trai nói vậy, bà cũng không đáp… chỉ cảm thấy cô gái này không hề môn đăng hộ đối.
Ngọc Hân hú hồn… cũng chỉ là đóng giả vờ thôi, không ngờ bị mẹ anh ấy liền nghĩ mình đào mỏ nhà họ. Nghĩ đến Uy Phong… gia thế có lẽ hơn hẳn nhà họ Trần, nhưng vì sao anh ta không có chút chê bai, ngay cả Uy lão gia cũng rất gần gũi với cô.
- Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Uy của tập đoàn Phong Vũ và bạn gái đến rồi ạ. - Thư kí của bà Trần đến báo.
Ngọc Hân nghe xong… có chút lo lắng, cô phải trốn ở đâu.
- Hai con mau theo ta chào khác quý. - Mẹ Trí Văn nhìn về phía Trí Văn và Ngọc Hân nói.
Cô không tiện nói ra, bàn tay lạnh rung lên vì mồ hôi… có lẽ Uy Phong và Minh Minh cùng nhau đến. Cô thật không muốn gặp anh trong trường hợp này.
- Tổng giám đốc Uy… thật vinh hạnh khi cậu đến bữa tiệc của bà già này. - Bà Trần nói.
- Tổng giám đốc Trần, bữa tiệc mừng sinh nhật bà, sao tôi có thể không đến. - Uy Phong lịch thiệp chào, khi ngước lên nhìn thấy Ngọc Hân đang đứng bên cạnh Trí Văn thì đôi mắt không dời đi.
- Đây là bạn gái cậu ư… đúng là trai tài gái sắc, không hổ danh là tuổi trẻ tài cao. - Bà Trần chào hỏi Minh Minh.
- Bà Trần quá khen, không phải con trai tổng giám đốc Trần đây cũng là tuổi trẻ tài cao… bạn gái của cậu ấy cũng thật là một phụ nữ xuất chúng. - Uy Phong nhìn về phía Ngọc Hân mà nói.
Ngọc Hân rung rẩy, bám chặt vào người Trí Văn… Trí Văn đưa tay vòng qua ôm Ngọc Hân vô cùng thân mật mà hỏi: “ Tổng giám đốc Uy đã quá khen rồi, tuy không đến mức xuất chúng nhưng cô ấy là người hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp.”
- Mời hai vị vào trong dự tiệc, buổi lễ sắp bắt đầu rồi… chúng tôi xin phép. - Bà Trần nhìn đồng hồ liền nói.
Uy Phong gật đầu: “ Cứ để chúng tôi tự nhiên.”
Ánh mắt Uy Phong cứ thế dõi theo Ngọc Hân… cô đang quay lưng bước đi bên cạnh một người đàn ông khác…
- Phong… đó không phải là Ngọc Hân ư, cô ta nhanh như vậy đã quen người đàn ông khác, lại muốn làm con dâu nhà có tiền. - Minh Minh bất ngờ nói.
Uy Phong im lặng, cầm ly rượu trên tay khẽ uống.
- Em cứ nghĩ cô ta vẫn còn đau buồn chuyện đứa bé, nào ngờ lại nhanh chóng tìm niềm vui như vậy. - Minh Minh lắc đầu. - Anh đã nhìn sai con người cô ta rồi.
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta đang đi tiệc sinh nhật của Trần tổng giám đốc… không nên nói người nhà họ như vậy.
Minh Minh nghe vậy thì không nói nữa… cô khẽ cười nhìn về phía Ngọc Hân đang đứng bên cạnh Trí Văn… Đây không phải là cơ hội tốt ư, Uy Phong sẽ căm ghét cô ta mà không còn yêu nữa, cô sẽ nhân cơ hội đó mà níu kéo tình cảm của anh.
Ngọc Hân không dám nhìn về phía Uy Phong, nhưng cô có cảm giác ánh mắt của anh như đang thiêu đốt cô. Toàn thân cô nóng bức, bàn tay lại lạnh rung toát mồ hôi lạnh, gương mặt không còn tươi tỉnh tự nhiên nữa… Nhưng vì sao cô lại sợ anh ta như vậy, Ngọc Hân tự chấn an mình, cô và Uy Phong không còn quan hệ nào nữa.
- Cô quen tổng giám đốc Uy ư? - Trí Văn hỏi.
Cô lắc đầu, không đáp.
- Đây là nhà tôi, vậy nên đừng sợ… tôi sẽ luôn ở bên cô. - Trí Văn nắm chặt tay Ngọc Hân.
Cô gật đầu, đi theo phía sau Trí Văn.
Vì chưa muốn công khai Ngọc Hân nên khi diễn ra buổi lễ chỉ một mình cô đứng phía dưới để Trí Văn lên khán đàn đứng cùng mẹ anh.
- Chúc mừng em, nhanh như vậy đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy. - Uy Phong bước lại gần cô mà nói.
Cô nhìn anh, cũng không có lí do gì để giải thích: “ Vẫn là tốt hơn ở bên cạnh một người không hề có tình cảm.”
- Cô khẳng định mình yêu anh ta? - Uy Phong câm trên tay ly rượu mà nói.
- Anh không nhìn thấy ư? - Ngọc Hân đáp.
- Vậy còn tôi… em đã từng yêu tôi không? - Uy Phong hỏi.
Ngọc Hân không dám nhìn vào mắt anh, cô khẽ cuối đầu nói: “ Tôi hận anh.”
- Tôi hỏi là em… đã từng yêu tôi hay chưa? - Uy Phong nhắc lại, giọng nói đầy tức giận.
- Chưa… tôi chưa từng yêu anh… dù là một chút. - Cô đáp.
Bốp… - Tiếng pháo hoa nổ vang trời… mọi người hướng mắt về phía pháo hoa đẹp rạng ngời..
Cũng là tiếng động đó… Ly rượu trên tay Uy Phong bị anh dùng sức mà bóp vỡ nát… trên tay anh máu tươi chảy xuống thành dòng…
Ngọc Hân hoảng hốt… cô nhanh chóng tháo chiếc khăn đeo trên cô muốn cầm máu cho anh nhưng Uy Phong hất cô đi… anh để bàn tay chảy đầy máu kia mà rời khỏi bữa tiệc… phía sau anh một giọt nước mắt rơi ra từ trong bờ mi Ngọc Hân…
0 nhận xét:
Post a Comment