Tịnh Yên bị giam giữ vào trong lãnh cung, chờ điều tra phán xét của Hoàng thượng.
Cô biết đó chính là tình nghĩa mà anh dành cho cô, hoặc anh không tin lời Thế Xương nhưng khó xữ trước bao nhiêu quần thần. Cô đưa tay xoa lên hài tử trong bụng, cô không trách Thế Xương vì anh ta nói đúng, cô đã giết hơn hai vạn quân Hoàng, cô phải trả giá cho tội ác của mình.
Nơi này vô cùng lạnh lẽo, cô từng xem phim và nghe kể về những lãnh cung vào các Triều đại, nơi này chứa nhiều oan hồn các phi tầng tự sát vì bị nhốt vào. Vậy nên lúc nào cũng u ám lanh lẽo như vậy.
Bị trút hết nữ trang nặng nề hằng ngày phải mang, trên người chỉ mặc một bộ áo thô màu trắng không hề kiêu sa như những trang phục của quý phi. Cô ngồi một mình tĩnh lặng, nhắm mắt lại chế ngự nỗi sợ hãi.
- Nàng thật bình thản. - Giọng nói thăng trầm, nhưng kéo dài tỏ ra sự oán trách.
- Phong ca... - Cô nhìn Tuấn Phong khẽ gọi. - Cuối cùng huynh cũng đã đến.
- Trẫm chỉ muốn hỏi nàng một câu? - Tuấn Phong nhìn vào mắt Tịnh Yên nói. - Hài tử trong bụng nàng, có phải dòng máu của tên nước Hoàng ấy không?
Cô lùi về sau một bước phòng vệ: "Phong ca, huynh không tin muội ư."
- Vậy nàng nói cho Trẫm biết, nó là của ai?
- Nếu muội nói nó là của huynh, huynh có tin không? - Cô làm liều, chẳng phải lão già kia từng nói 2 người họ là một, mang cùng một dòng máu.
Tuấn Phong bỗng nhiên cười lớn, sau đó tự mình lùi ra phía xa Tịnh Yên mà đáp:" Trẫm là vua một nước, cai quản con dân cả một đại Triệu quốc, nàng lại xem Trẫm là một đứa trẻ hay sao. Tịnh Yên, nàng thật sự muốn Trẫm phải xử tội nàng ra sao, còn dám loạn ngôn nói điều sằn bậy."
- Người đã không tin Tịnh Yên, còn hỏi để làm gì? - Cô đáp. - Người nhìn Tịnh Yên xem, thật sự không đáng tin tưởng ư?
Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn gãy làm đôi nói:" Bỏ hài tử này đi, Trẫm sẽ đưa nàng quay trở lại làm Yên phi bên cạnh Trẫm, chỉ cần nàng bỏ đứa bé không rõ lai lịch này đi."
Cô vừa nghe qua lời Tuấn Phong liền không suy nghĩ mà tát thẳng vào mặt anh ta, không cả nể anh ta là vua hay quan. Cô liều mình đến nơi này, chịu bao nhiêu vất cả để giữ lại đứa bé, anh ta lại bảo bỏ đi ư. Vì cái chức Yên phi ư, cô đay không cần đến.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy lửa hận, sau đó lên giọng mắng chửi:" Người cút ra khỏi mắt ta, ta liều chết cũng bảo vệ con ta. Nếu người giết nó, xem như là chính tay người đã giết chết ta và đứa con của người."
Vì Tịnh Yên cứ khăng khăng hài tử trong bụng là của Tuấn Phong và nhất quyết không nghe lời anh từ bỏ. Anh không thể ép cô và trong thâm tâm sợ nhất là mất đi cô mãi mãi, Tịnh Yên cứ thế bị nhốt trong lãnh cung, không một ai đến gần.
Tuyết Sương nắm bắt thời cơ, cô ta mang con trai là Thái tử đén ngự hoa viên vui chơi vì biết Tuấn Phong đang uống rượu tại nơi này. Đã từ rất lâu ngôi vị Hoàng hạu trong tay cô thạta sự chỉ ra oai với đám nô tỳ thái giám, còn Hoàng thượng chưa một lần ghé qua.
- Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng. - Con trai Tuyết Sương nhanh chóng chạy đến phía Tuấn Phong.
- Thần thiếp tham kiến bệ hạ. - Tuyết Sương cúi người.
Tuấn Phong đưa tay ôm lấy Thái tử, dù là anh không còn tình cảm cùng Tuyết Sương đã từ lâu nhưng là cô ta đã sinh con cho anh, anh tất nhiên không đối tệ. Thái tử càng lớn càng khôi ngô, học hành cũng khá chăm chỉ, không gây ra bất cứ sai phạm to lớn nào khiêbs anh phiền lòng.
- Hoàng nhi của Trẫm, đã cao hơn chưa nào? Nói trẫm nghe, con đã học được gì rồi.
- Phụ hoàng, con đã đọc được kinh thư, mẫu hậu nói rằng một năm nữa sẽ cho con theo Tứ vương thúc học võ công.
Anh khẽ mỉm cười đáp:" Hoàng nhi của Trẫm, nhất định phải giỏi giang hơn người."
- Thần thiếp sẽ cố gắng dạy bảo Hoàng nhi nên người, xin Bệ hạ đừng lo.
Lúc này, Tuấn Phong mới nhìn về phía Tuyết Sương nói:" Hoàng hậu, nàng ngồi xuống đi."
Tuyết Sương nhanh chóng ngồi gần Tuấn Phong.
- Bệ hạ, thần thiếp nhiều chuyện muốn nói vài lời cùng người.
- Nàng cứ nói.
- Dạo gần đây triều đình hỗn loạn, bọn người bên phủ hình và bộ đã đến tìm thần thiếp để xin lệnh xử lý Yên phi. Đây là chuyện hậu cung do thiếp quản, nhưng thiếp biết bệ hạ có ý định riêng vậy nên...
Cô ta chưa kịp nói hết câu, Tuấn Phong khẽ cười buồn:" Cảm ơn nàng đã nghĩ cho Trẫm, nàng hãy chăm sóc Hoàng nhi thật tốt, việc của Yên phi ta sẽ tự mình phán xét."
- Tuyết Sương chỉ muốn một lần lấy thân phận của Hoàng hậu đương triều, mong bệ hạ đùng vị tình riêng để ảnh hưởng đến quy định của cấm cung. Nếu Yên phi không phải mang trong người máu rông thiên, xin người hạ lệnh ban cho nàng ta cái chết vì đã lừa gạt cả triều đình.
- Hoàng hậu, nàng...
Tuyết Sương nhanh chóng quỳ xuống chân Tuấn Phong mà cuối đầu nói tiếp:" Chỉ có giết nàng ta, người đời mới không còn gièm pha và kính nể bệ hạ."
Là do Tịnh Yên nhất định không muốn bỏ đi đứa trẻ, chính là làm khó anh. Lời Tuyết Sương nói á cũng chỉ là quy luật của triều ca, không thể không tuân theo.
Tuy nhiên, kể từ khi Thế Xương chết ở kinh thành Triệu quốc khiến nước Hoàng vô cùng phẫn nộ. Thế Xương là vị tướng được vua Hoang vô cùng tin tưởng cà ân sủng, nay lại bị sát hại thật không thể bỏ qua.
Dù vậy hai vị quan cầu hoà đều an toàn quay về không chút sức mẻ liền khiến Tuấn Phong để mắt. Tin tức tám vạn quân Hoàng chuẩn bị kéo đánh nước Triệu khiến triều đình lần nữa khá căng thẳng, dù đây chỉ mà một trận chiến cân sức.
Tuấn Phong ngồi trong ngự thư phòng bàn bạc cách đối phó giặc cùng Tuấn Quốc thì bên ngoài có tiếng gọi của Tiểu Lộ Tử.
- Hoàng thượng, có Đồng Long tướng sĩ xin cầu kiến.
Tuấn Phong có chút bất ngờ, cho gọi Đồng Long.
- Thần Đồng Long, tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tứ vương gia.
- Miễn lễ, Đồng Long khanh cầu kiến có việc gì ư, liên quan đến đại tỷ của khanh sao?
- Hoàng thượng, xin người thả Yên phi nương nương ra, thiên hạ sẽ thái bình, không còn phải chinh chiến tổn hao binh lực.
Lời Tiểu Long nói rõ ràng nhưng anh nghe không hiểu, vì sao thả Tịnh Yên ra lại có liên quan đến việc chiến sự.
- Đồng Long, ngươi nói chuyện thật không tỉnh táo, việc Yên phi và chiến sự có liên quan đến nhau sao?
Tiểu Long vẫn quỳ gối mà nói:" Từ khi Tịnh Yên tỷ tỷ rời đi, bọn phản loạn làm càn khiến dân chúng lầm thang khốn khổ bị cướp bốc, bao nhiêu nước láng giềng muốn xâm chiếm. Từ khi Tịnh Yên tỷ tỷ quay về, bỗng nhiên quân Hoàng còn tám vạn nhưng sợ xanh mặt rút lui,bọn phản loạn cũng bị thu phục. Nay Hoàng thượng giam giữ Tịnh Yên tỷ tỷ trong lãnh cung chịu buồn bã khổ cực, quân Hoàng lại lâm le... Còn ở huyện Gia Ly bọn phản quốc lại đang nhen nhóm."
- Có lẽ là trùng hợp. - Tuấn Quốc lắc đầu không tin.
- Tứ vương gia, tỷ ấy không phải người thường, tỷ ấy là thần tiên, là con gái của thần gió. - Tiểu Long nói. - Nếu Triệu quốc làm tổn hại tỷ ấy, sẽ khiến thần gió tức giận. Người còn nhớ lần đó ở ngoài cung, khi đó chính thần gió đã mang tỷ ấy đi...
Tuấn Phong trằn trọc suy nghĩ, mọi việc với anh hiện tạo quá phức tạp. Cô khăng khăng nói hài tử là con anh, nhưng cô và anh đã năm năm không gặp, thời gian đó quá dài, rất dài. Anh không thể tin điều đó, nếu anh tin há chẳng phải anh không tỉnh táo.
Lãnh cung từ một nơi lạnh lẽo từ khi cô chuyển vào đã trở nên có sức sống hơn. Cô phải giữ vững tin thần, vì đứa bé còn chưa lọt lòng.
- Yên phi nương nương đây sao, đúng là loại phụ nữ lăng loàn. - Tuyết Sương bước vào lãnh cung nói.
Cô nhớ quyển sách mình đọc lần trước, cái kết của vị Hoàng Hậu này cung khá là bi thảm. Cô không đáp chỉ cười khẩy.
- Nghe nói trong bụng ngươi là con của tên tướng quân nước Hoàng sao? - Cô ta che miệng cười. - Cảm giác cha đứa bé chết trước mặt cô, thấy ra sao?
- Đừng vội cười kẻ khác, biết đâu được họ sẽ cười lại cô, hoàng hậu. - Cô nhìn Tuyết Sương nói.
- Bồn cung đường đường là Hoàng Hậu, ngươi muốn so sáng với ta ư, có mà nằm mơ. - Cô ta vuốt nhè nhẹ mái tóc xoã của cô mà nói. - Cũng quá là đáng thương, còn chưa làm được nương nương vài ngày.
Cô hất bàn tay kia ra khỏi tóc mình, sau đó nhìn Tuyết Sương hỏi:" Hoàng hậu đến đay nói chuyện phím sao? tôi không tiêp."
Cô ta vỗ tay ba cái thì bên ngoài có một cung nữ mang một chén nước trong trong màu trắng, đặt lên bàn.
- Bổn cung ban cho ngươi, mau uống vào. - Tuyết Sườn gàng giọng.
- Tôi có quyền không nhận ân huệ này. - Cô xảm thấy đồ cô ta mang đến không có gì tốt.
- Ta ra lệnh, là Hoàng Hậu ra lệnh cho nhà ngươi. - Tuyết Sương hét lớn.
- Ngay cả vua ta còn không sợ huynh ấy, cô là gì chứ. - Cô quay đầu đi không thèm để mắt.
Bên ngoài có rất nhiều và béo cao to bước vào, bọn chúng tiến về phía cô nhanh chóng khống chế cô. Cô muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt lại, sau đó chúng mang ra những cây kim nhỏ bắt đầu hành hình với cô.
Rất đau...
Cô chỉ xem những thứ này trên màn ảnh, nay tụe mình trải nghiệm không thú vị chút nào.
- Nếu đau thì mau dongd dấu tay vào tờ giấy này, nhanh chóng uống chén thuốc vào. - Tuyết Sương hâm doạ.
Cô rất đau, tay chân bị kẹp chặt bởi những mụ già to béo mặc áo cung nữ. Từng cây kim châm vào da thịt nhưng cắt xé... Tuyệt nhiên cô không tỏ ra gương mặt, nhìn vào bản thú nhận mình là kẻ tay sai của nước Hoàng thì nhếch môi cười.
- Bỉ ổi. - Cô chửi.
- Châm thêm cho bổn cung. - Tuyết Sương ra lệnh.
Cô vần không thay đổi nét mặt khe nói:" Hoàng hậu, kết cục của cô sẽ thê thảm hơn tôi hiện tại..."
Tuyết Sương cầm một cây kim dài nhất tiến về phía bụng Ngọc Hân đang trồi lên khẽ nhếch môi cười:" Là vì Triệu quốc, bổn cung tự tay mình giết chết đứa trẻ ô hợp này, con của kẻ thù trước sau cũng làm phản, chi bằng giết chết từ kho chưa chào đời."
Ngọc Hân hoảng hốt nhìn cây kim dài kia đang giơ lên trước bụng cô, cô hét lớn nhưng miệng đã bị một tên cung nữ dùng tay bịt lại.
- Tịnh Yên ư, Yên phi ư... Rồi sẽ thành tàn tro
Chương 97
Đôi mắt Ngọc Hân mở to mắt nhìn về cây kim dài ngọn hoắc, trên gương mặt Tuyết Sương là nụ cười ghê gợn nhẫn tâm. Cùng là phận nữ nhân, vì sao cô nương ta lại nhẫn tâm muốn giết đi đứa con của người khác. Trong đôi mắt cô ta ánh lên sự thù hận, ganh ghét, cô ta nhìn vào cây kim dài trên tay đôi môi màu đỏ đậm đà cười điệu nghệ.
- Hoàng hậu, để nô tỳ làm, bàn tay ngọc ngà của người không nên động vào con tiện nhân này. - Tỳ nữ đứng phía sau Tuyết Sương nói.
Tuyết Sương buông Ngọc Hân ra, người phụ nữ có gương mặt béo phệ như cái bánh bao chiều, cặp chân mày kẻ mỏng hệt như bà ta cạo sạch rồi lấy chút mực tàu vẽ lên trong khá là biến thái. Bà ta không cầm cây kim dài như Tuyết Sương, trên tay cầm chén nước đi về phía cô, đôi mắt híp lại nhe hàm răng đen đúa rít lên: “Yên phi nương nương, mời người dùng.”
Cô dãy dụa không chịu uống, chén nước trên tay bà ta rơi xuống đất. Bà ta nhìn cô, đưa tay tát mạnh vào gương mặt cương lỳ. Ngọc Hân sửng sốt, mụ ta chỉ là nô tỳ dám ủy quyền mà đánh cô ư, được lắm… bọn người này dám âm mưu giết con cô ư.
- Tiện nhân không nghe lệnh bổn cung, mau giết chết đứa con trong bụng ả cho ta. - Tuyết Sương ra lệnh.
Lần này mụ nô tỳ kia khá tức giận vì vừa nãy bị cô giãy đạp vào bụng bà ta rõ đau, bà ta ra hiệu cho bọn tỳ nữ đang giữ người cô buông Ngọc Hân ra, tự mình cầm một con dao trong người lăm lăm về phía cô.
- Luật lệ đại Triệu quốc, thân làm phi tầng của Hoàng thượng lăn loàn với nam nhân thấp hèn làm ô danh triều đình phải xử tội chết. Nay Yên phi nương nương tự thấy bản thân phạm tội tày đình, quyên sinh tự sát. - Bà ta tiến về phía cô.
Cô đau đớn đến mức dù bị bọn chúng buông ra nhưng không tài nào đứng lên được, từng cây kim vẫn ghim trên các nguyệt đạo khiến cô như bất động chỉ có thể dùng hết tất cả sự tranh đấu trong tâm trí mà lếch thân xác lùi về phía sau tránh né.
- Các ngươi thật to gan, dám tự ý động đến nương nương. - Tuấn Quốc cùng Đòng Long vừa rời khỏi cung Thượng Uyển nghe người của mình báo lại nhanh chóng đi đến nhưng mọi chuyện đã chậm trể.
Tuyết Sương từ bên trong bước ra nhìn Tuấn Quốc, mụ nô tỳ độc ác kia nhìn thấy Tuấn Quốc cũng ngưng lại, giấu con dao vào người.
- Bổn cung đang xử lý chuyện hậu cung, Tứ vương gia muốn xen vào ư?
- Hoàng hậu, thần không dám nhưng...
- Không dám là tốt, người đâu tiếp tục dùng hình cho đến khi nào Yên phi khai ra tội trạng. - Tuyết Sương đắc ý, Tứ vương gia đến thì sao, cũng không thể cứu được ả.
Nhìn thấy bọn nô tỳ ức hiếp biểu tỷ của mình, Đồng Long nóng lóng muốn giết hết cứu Tịnh Yên nhưng bị Tuấn Quốc ngăn lại.
Cô như một con cá đang nằm trên thớt không thể tự vệ, những vết thương không chảy máu nhưng quá đáu nhức, chỉ một cử động nhỏ liền thấu tim gan.
- Còn chờ gì nữa, mau dùng hình. - Tuyết Sương ra lệnh.
Bọn chúng chưa kịp ra tay, bên ngoài đã nghe giọng truyền vào.
- Hoàng thượng giá đáo.
Nghe Tuấn Phong đến bọn nô tỳ nhanh chóng thoái lui về phía sau Tuyết Sương, khi anh bước vào cả đám người nhanh chóng quỳ gối thi lễ.
Anh đưa mắt nhìn Tịnh Yên đau đớn đang nằm dưới sàn, trái tim đau thắt lại nhưng là anh hận cô, vì sao lại không thú nhận, lại xem anh như một đứa trẻ.
- Hoàng hậu, thì ra nàng cũng ở nơi này sao?
- Thưa bệ hạ, chuyện chốn hậu cung là việc của thiếp phải quản, không dám phiền đến bệ hạ đang bận trăm công nghìn việc. Chỉ là một phi tầng mắc tội, thiếp tự biết xử lý.
- Đúng là Hoàng hậu nghĩ cho Trẫm, nàng đã khỏi tâm nhiều rồi. - Tuấn Phong đáp. - Bọn các ngươi, lui ra ngoài hết cho Trẫm. - đuổi bọn nô tỳ đi hết.
Anh bước về phía Tịnh Yên đang nằm dưới sàn, nhìn chiếc bụng nhô lên trong lòng đầy tức giận. Như anh không hay không biết nó là cốt nhục của kẻ nào, anh có thể đón nhận cô không chút suy nghĩ. Nhưng là con của tướng giặc, lại trước mặt bao nhiêu người hắn ta thừa nhận, anh là vua một nước, nuôi con của giặc chả phải cho thiên hạ chê cười.
- Trẫm hỏi nàng một lần nữa, nếu nàng chịu bỏ đứa trẻ này, trẫm sẽ không truy cứu nữa. - Tuấn Phong dùng giọng lạnh như đá.
Cô không đáp, cô nhìn Tuấn Phong rất lâu. Đôi mắt khẽ rơi hai dòng nước mắt, từ lúc bị hành hình cô đều không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng khi nghe anh nói ra con tim cô như tan nát, là anh đã không tin cô.
- Phong, chàng mãi không tin Tịnh Yên ư, sao chàng mãi ép Tịnh Yên bỏ đi cốt nhục của chúng ta. Phong, chàng quá nhẫn tâm, con người chàng quá độc ác. - Cô như hét lên.
- Tịnh Yên, nàng bắt trẫm tin ở nàng điều gì đây. Năm năm nàng mất tích không chút dấu vết, khi tìm thấy nàng đang trong tình trạng bị bọn người nước Hoàng đang giở trò, sau đó là một hài tử trong bụng. Ha ha, nàng nói đó là hài tử của trẫm ư... Tịnh Yên nàng thật khéo đùa.
- Ta nhất định khiến chàng ân hạn cả đời, ta nhất định hận chàng cả đời. Chàng đã nói sẽ mãi tin lời ta, nhưng cuối cùng chỉ là lời đường mật mà thôi, ta hận chàng... Vô cùng hận.
- Vì sao nàng vẫn cứ ngoan cố như vậy?
- Bệ hạ, cô nương ta chắc chắn là người nước Hoàng cử đến dò la Triệu quốc. - Tuyết Sương nói vào.
Cô lắc đầu, nước mắt rơi rất nhiều... Toàn thân cô tài nào cử động được nữa.
- Yên phi nương nương, để đệ xem cho tỷ. - Đồng Long thấy nét mặt đau đớn của Tịnh Yên liền nhận ra cô bị ghim kim nhọn.
Đồng Long nhanh chóng lấy ra từ các huyệt đạo vô số cây kim nhọn mỏng nhưng sắc bén. Tiểu Long bế Tịnh Yên tựa vào người mình, bỗng nhiên những cây kim đổi màu khiến Tiểu Long hoảng hốt nhanh chóng ngăn chặn độc tố di chuyển.
- Hoàng thượng, mau cho truyền cha của hạ thần, nương nương trúng đọc rồi.
- Hoàng hậu, người đầu đọc Yên phi sao? - Tuấn Quốc nhìn những cây kim thâm đen dưới sàn liền nhìn Tuyết Sương hỏi:" Lòng dạ người, thật thâm độc."
Tuyết Sương lùi về sau một bước, cô nhanh chóng rời khỏi lãnh cung... Trong lòng cũng thắc mắc vì sao những cây kim kia lại chuyển màu, cô rõ ràng không ra lệnh làm điều đó.
Động thái y xem qua độc tố trong người Tịnh Yên, khi vừa rút những cây kim trên người ra thì cô cũng ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Ông lắc đầu, nhìn đứa con gái nuôi phải chịu nhiều đau khổ.
- Đồng thái ý, Tịnh Yên thế nào rồi?
- Hoàng thượng, rất may Đồng Long đã kịp thời ngăn chặn dich độc nên hài tử vẫn an toàn, còn về phần nương nương... - Ông ngập ngừng.
- Nàng ta thế nào?
- Yên phi nương nương có lẽ là không thể đi lại được nữa, thậm chí nếu không may bàn tay cũng không thể cứ động. - Đồng Lập đáp. - Tất cả kinh mạch đều bị loại độc này lam tê cứng, chúng ta đã phát hiện quá trễ.
Tuấn Phong thất kinh, nghe lời Đồng Lập nói mà như bầu trời sụp đổ dưới chân, là khó khăn lắm anh mới tìm được cô sau bao nhiêu thời gian mong nhớ.
Anh bước đến chiếc giường trong lãnh cung lạnh lẽo, nhìn Tịnh Yên xanh xao trên gương mặt đầy nét đau đớn, nước mắt từ trong khoé mi chảy không ngừng, là do vết thương quá đau hay tim cô tan nát.
- Tịnh Yên, là Trẫm có lỗi với nàng, Tịnh Yên... trẫm phải làm gì để nàng luôn nở nụ cười như trước kia, để cuộc sống nàng yên bình như cái tên Tịnh Yên.
Anh nắm lấy tay cô, cô vô hồn không còn chút cảm giác nào ngoài sự đau đớn thấu tim gan.
Tịnh Yên tỉnh lại, cô không nói không rằng cũng không nhìn Tuấn Phong lấy một lần. Mặc cho anh hằng ngày đều đến thăm nhưng cô vãn mãi im lặng không nói nữa lời. Tịnh Yên không thể đi lại nhưng bàn tay vẫn có thể cử động nhẹ nhàng. Vì cô đã như vậy, bọn người bên ngoài cũng không muốn làm lớn chuyên, đặc biệt là Tuyết Sương.
Có những điều cả đời ta không bao giờ làm nhưng với người ta yêu thương nhất chính là không có gì là quan trọng nữa.
Tỳ nữ bên cạnh Tịnh Yên chỉ có một thân tính của Thanh Vân công chúa, ngoài ra để an toàn cho cô Tuấn Phong không muốn ai quấy rầy cô nếu chưa có lệnh của anh. Hằng ngày Tuấn Phong đều đến thăm cô, công việc anh thích thú nhất chính là rửa chán cho cô, sau là lại ngồi một bên trò truyện cùng cô, nhưng tuyệt nhiên chỉ một mình anh nói, còn cô vẫn chỉ lặng im.
Ngày tháng trôi qua, Tịnh Yên ở trong cung Thuỷ Cát không rời nữa bước, cô thật sự muốn ra ngoài nhưng đôi chân không thể cử động được nữa. Lúc này cô mới hỏi Tiểu Mai.
- Giờ là mùa gì nhỉ?
Tiểu Mai cứ ngỡ mình nghe nhầm, bao lâu ở nơi này không hề nghe qua vị nương nương này nói một câu, nay lại mở miệng nói khiến cô ta bối rối:" Thưa nương nương, là mùa xuân ạ."
- Mở cửa sổ ra giúp ta, ta muốn nhìn bên ngoài. - Cô nói tiếp.
- Dạ thưa nương nương.
Cô nhìn những chiếc là non bé xíu trong những chậu cây để bên ngoài cung Thuỷ Cát xanh mơn mởn báo hiệu mùa xuân đang tới. Nhìn những tia nắng đan xuyên qua chiếc lá lấp lánh trong lòng thêm chút thoải mái. Hài tử trong bụng cô cũng sắp đến lúc chào đời, thạt là tốt quá, dù cô ra sao cũng được miễn đứa con này của cô bình an vô sự.
Tuấn Phong nghe tin báo lại rằng Tịnh Yên đã chịu mở lời thì tức tốc chạy đến cung Thuỷ Cát tìm cô, anh bước vào bên trong nhìn thấy cô đang đưa bàn tay ra phía cửa sổ như muốn đón những tia nắng ban mai.
- Tịnh Yên, nàng rất thích hoa đúng không, ta đưa nàng đến ngự hoa viên.
Nói rồi anh bế cô trên tay đi đến ngự hoa viên, đặt cô ngồi trên chiếc ghế bằng đá được điêu khắc tinh xảo, anh ngồi bên cạnh từ phía sau ôm lấy cô:" Huynh biết muội sẽ nói được mà, chỉ là muội còn giận huynh nên không muốn nói ra... Không sao cả, chỉ cần huynh biết muội vẫn nghe được những điều huynh từng nói."
Cô vẫn không đáp, cô đang chờ đợi anh nói ra một câu, nhưng mãi anh vẫn không nói.
Biết Tịnh Yên thích hoa, Tuấn Phong cho xây cả một khuôn viên ngay bên cửa sổ trong cung Thuỷ Cát để hằng ngày cô thoả sức ngắm nhìn.
Anh luôn tận tâm sai nhà bếp chuẩn bị những món ăn tốt cho thai nhi tự tay đút cho cô ăn.
Anh đối với cô rất tốt, nhưng co tuyệt nhiên vẫn không nói cũng như không nhìn Tuấn Phong một lần.
Đêm đó, Tuấn Phong không đến như mọi khi, cô tự cảm thấy trong lòng mong ngóng anh, có lẽ là một thói quen được anh chăm sóc tận tình, nhưng trong thâm tâm thật sự thương nhớ anh.
- Tiểu Mai, ngươi ra ngoài xem đã kéo màng chưa?
- Nương nương, nô tỳ đã kéo màn cài then cửa rồi ạ.
- Sao lại cài then, Hoàng thượng đến thì sao?
- Nương nương ở tại nơi này không biết, quân Hoàng đang vô cùng hung hăn tiến vào Triệu quốc, đêm nay Hoàng thượng và Tứ vương gia trực tiếp xuất chinh, có lẽ việc quân quá nguy cấp không đến thăm nương nương được.
Cô nhớ lại những gì đã đọc, trong lòng nóng như lửa đốt. Vội hỏi:" Khi nào thì Hoàng thượng rời đi."
- Nô tù nghe nói là canh hai, cũng sắp đến lúc rồi.
Ngọc Hân nhanh chóng đứng lên, chạy ra khỏi cung Thuỷ Cáy mà tìm Tuấn Phong. Xuất chinh lần này theo ghi lại chính là anh tử nạn, điều đó cô không hề mong muốn.
Chương 98
Tuấn Phong mặc trên người bộ áo giáp, phía dưới là hàng vạn binh sĩ đang chuẩn bị đợi lệnh Hoàng thượng thân chinh chỉ huy chinh chiến. Anh thắp một nén hương trầm cúng tổ tiên phù trợ cho Triệu quốc đại chiến thành công giữ được bờ cõi nước nhà.
- Triệu quốc bao năm được tổ tiền phù hộ, các bậc tiên vương nắm giữ biên cương bờ cõi vững vàng, nay bọn giặc Hoàng cả gan nhăm nhe Triệu quốc. Trẫm là người đứng đầu nước Triệu, đích thán trẫm sẽ sát cánh cùng toàn quân ra trận, quyết liều mình để bảo vệ biên cương.
Toàn quân reo hò hô vang khẩu khí:" Quyết tâm, quyết tâm."
Khi khẩu khí hô vang, Tịnh Yên từ bên trong vội vàng bước nhanh chân ra ngoài ra ngoài với bộ dạng vội vàng, cô tiến đến phía sau anh, vội vàng nói: " Bệ hạ, xin người đừng đi."
- Tịnh Yên, nàng có thể bước đi được ư? - Tuấn Phong quay đầu lại, nhìn Tịnh Yên bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Người đâu, mau đưa nương nương vào trong... Ngoài trời lạnh ảnh hướng đén sức khoẻ Yên phi. - Tuấn Quốc nhanh chí, không muốn quá nhiều binh sĩ nhìn thấy.
Bên trong cấm cung, Tuấn Phong tức giận ngồi trên long sàn nhìn Tịnh Yên và Đồng Long đang quỳ gối dưới sàn. Tuấn Quốc đứng bên canh Tuấn Phong cũng nhìn về phía họ, một sự im laengj bao trùm cả gian phòng rộng.
Tuấn Phong hai mắt ánh lên lửa, đập mạnh xuống bàn nói lớn: " Nói, trẫm muốn nghe khanh giải thích, Đồng Long... Nhà ngươi cả gan qua mặt trẫm ư."
- Tội này là của một mình Đồng Long, xin Hoàng thượng định tội. - Đồng Long đáp.
- Không phải, là tội của Tịnh Yên... chính thần thiếp đã lừa gạt người. - Tịnh Yên lắc đầu nhìn Tiểu Long, vì cô mà liên luỵ nhà họ Đồng.
- Không đúng, mọi chuyện là do một mình đệ bày ra... Chuyện đệ gây nên hãy để đệ tự mình gánh chịu. - Tiểu Long tự nhận hết tội.
- Không, là do tỷ... do tỷ đã hại đệ, hại cả nhà họ Đồng.
Tuấn Phong càng nghe càng tức giận, giọng nói như hét ra lửa:" Cả hai câm miệng cho Trẫm." Sau đó đứng lên đi về phía Tịnh Yên mà nói: " Là do Trẫm quá yêu thương nàng nên nàng nghĩ Trẫm không dám xữ tội nàng ư. Nàng hết lần này đến lần khác dối gạt Trẫm... Tịnh Yên ơi là Tịnh Yên, cái mạng của nàng thật không muốn giữ nữa ư!"
- Hoàng Thượng, là do hạ thần lo sợ Yên phi gặp nguy hiểm nên đã bày ra chuyện Yên phi bị trúng độc. - Tiểu Long dập đầu. - Yên phi chỉ là muốn bảo vệ hài tử, cốt nhục của Triệu quốc nên đành lòng làm theo hạ thần.
Nhắc đến cái thai của Tịnh Yên, Tuấn Phong càng thêm tức giận hơn. Ngay cả Đòng Long cũng từng là một đại phu lại có thể tin những chuyện hoang đường mà cô nói, năm năm quay lại với một hài tử, thật nực cười.
- Bệ hạ, Tịnh Yên cam chịu tất cả hình phạt của người, chỉ xin người đừng tự mình xuất binh ra trận... Xin người đừng đi. - Cô cuối đầu nói.
- Chuyện chinh chiến bên ngoài, nàng biết điều gì mà xen vào. - Tuấn Phong không để tâm. - Đã đến giờ trẫm lên đường, chuyện của nàng sau khi về ta sẽ xử trí nàng sau.
Tịnh Yên vừa quỳ vừa di chuyển vừa phía Tuấn Phong mà ôn lấy chân anh: "Bệ hạ, Tịnh Tên van xin người đừng đi, bệ hạ, hãy nghe Tịnh Yên một lần thôi, xin người đừng đi."
Tuấn Phong không màn nữ nhân chắn đường, vả lại đây là chuyện liên quan đến an nguy xã tắc, không thể vì một câu của nữ nhân mà thay đổi.
Anh đi rồi, Tuấn Quốc bước theo sau nhưng dừng lại đỡ Tịnh Yên đứng lên mà hỏi: " Yên phi, vì sao người ngăn cản bệ ha."
Cô vội nói trong nước mắt: " Tứ vương gia, người hãy ngăn cản bệ hạ, lần này ra trận lành út dữ nhiều... bệ hạ sẽ tử nạn nơi sa trường... Tứ vương gia, xin người tin ta, tin ta đi... Cản bệ hạ lại."
- Tứ vương gia, Yên phi đã khồng màn tội danh mà tự mình chạy đến nơi này ngăn cản Hoàng Thượng ắt là có nguyên nhân của nương nương... Nếu người lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng, xin người ngăn Hoàng thượng lại. - Tiểu Long vội nói.
Tuấn Quốc bán tín bán nghi, điều Tiểu Long nói quả nhiên không sai, Yên phi cũng không thể vô duyên vô cớ khiến Hoàng thượng phát hiện, chuyện này còn liên luỵ đến ngà họ Đồng, cô nương ra trước giờ sống tình nghĩa, vậy điều cô nương ta nói là sự thật?
Tuấn Quốc nhìn ra ô cửa sổ có rất nhiều bóng đen đang di chuyển, anh rút thanh gươm nhìn về phía Tiểu Long ra lệnh: " Bảo vệ nương nương."
- Có thích khách. - Một thái giám nhìn thấy bọn người mặc áo đen liền hô to.
Đội ngũ cấm vệ quân cùng Tuấn Quốc nhanh chóng vây đánh nhau với bọn chúng một trận. Binh sĩ nhanh chóng lập thành hàng rào chắn bảo vệ an nguy của Hoàng thương. Võ công của bọn thích khách này khá cao cường, nhưng vệ quân quá đông khiến bọn chúng nhanh chóng bị thau tóm.
- Bẩm Tứ vuong gia, bọn chúng là người nước Hoàng. - Vệ quân nhanh chóng chạy đến báo.
- Bọn ngươi thật to gan, dám cả gan lẻn vào tận cung cấm. - Tuấn Quốc đưa gươm lên cổ một tên thích khách.
Tuấn Quốc gỡ bịt mặt tưngg tên một, thì ra trong bọn chúng còn có nữ nhi. Anh nhếch môi cười, biết bọn chúng gan lỳ khó tra hỏi, nếu có con mồi này còn khó khăn điều gì.
- Nữ nhân nước Hoàng không ngờ thật xinh đẹp như vậy, lại cobf võ công cao cường...bổn vuong ta thạt ngưỡng mổ nha. - Tuansa Quốc chạn vào gương mặt cô nương nước Hoàng.
- Bỏ tay thối nhà ngươi ra khỏi người ta. - Cô nương ta tức giận nói.
Tuấn Quốc ồ lên một tiếng, buông tay ra khỏi người cô nương ta không quên kéo dây áo khiến lớp áo ngoài rơi xuống trước bao nhiêu ánh mắt của nam ngân xung quanh.
- Ngươi...đê tiện, hèn hạ.
- Mau nói ra, các ngươi lẻn vào cung với mục đích gì?
- Ngươi giết cứ giết, có chết bọn ta cũng không nói.
Tuấn Quốc dùng gươm đưa về phía cô nương khi nãy, cô ta lại không hề tỏ ra sợ hãi gương mặt vô cùng gan lỳ.
- Có chết ta cũng không nói.
Anh dùng gươm chém nhẹ, cô ta không hề bị thương nhưng tấm áo rơi ra lộ bờ vai.
- Không nói cũng được, vậy các ngươi cùng ta chiêm ngưỡng xem cô nương nước Hoàng liệu có gì khác nước Triệu hay không?
- Ngươ.i... Ngươi không được hạ nhục muội ấy. - một tên thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt hắn ta nhìn vị cô nương này đầy sự xót xa.
Tuấn Quốc như con mèo lớn đang chơi đùa cũng những con chuột sa bẫy, anh lại đưa gươm cô nương ta mà nói: " Chỉ cần một đường kiếm nữa, cô nương ta sẽ không mảnh vải che thân... Ta cho ngươi ba tiếng đếm suy nghĩ."
Tuấn Quốc bắt đầu đếm nhưng chỉ vừa dứt cáu thứ hai thì tên thanh niên trẻ tuổi kia đã lên tiếng:" Là quốc vương ra lệnh cho chúng tôi đến cứu cốt nhục duy nhất của chủ tướng Thế Xương, là người nước Hoàng không thể sống ở nước Triệu."
Thì ra tin xấu đồn xa, chuyện Thế Xương nhận con tự sát ở cấm thành đã đến tai nước Hoàng.
- Người đâu, đưa chúng bào ngục chờ ngày định tôi. - Tuấn Quốc ra lệnh. Sau đó nhìn thấy cô nương bị anh ta mang ra làm con mồi đang run lên vì lạnh, anh cới chiếc áo khoát che chắn cho cô nương ta khẽ nói:" Thất lễ."
Một đêm náo loạn không phải ngày tốt để xuất binh, lại còn việc bọn người nước Hoàng muốn đòi con cháu khiến Tuấn Phong suy nghĩ.
- Nàng không sao chứ. - Tuấn Phong nhanh chóng đi vào bên trong, chỉ sợ cô bị bọn thích khách làm bị thương.
- Tịnh Yên không sao, người vãn bình an chứ? - Cô nhìn anh mà nói.
Bỗng nhiên Tuâns Phong ôm chầm lấy cô nói: "Thật tốt mà, thạt tốt là nàng khong làm sao nữa, nàng có thể nói có thể đi lại khoẻ mạnh... Trẫm thật sự rất mừng vì nàng cuối cùng đã không sao rồi."
Cô mỉm cười tựa vào lòng anh.
- Tỷ tỷ cười rồi, vậy là nước Triệu được cứu rồi... Se không phải đầu rơi máu đổ nữa.
Cô chỉ lắc đầu nhìn Tiểu Long lớn xác nhưng tâm hồn còn trẻ con... Thằng bé lớn xác ấy cứ luôn nói rằng cô là thần tiên tỷ tỷ.
Khi Tịnh Yên chọp mắt,hai anh em hà họ Triệu cùng nhau bàn bạc ở ngự thư phòng.
- Tứ đệ, chuyện của Tịnh Yên xảy ra trong cung cấm, người trong cung lại không được phép ra ngoài... Vậy tại sao bọn chúng ở tận nơi xa xôi lại biết chuyện tên Thế Xương nhận đứa bé là con mình.
- Là có nội gián ư?
- Theo đệ thì là kẻ nào?
Tuấn Quốc đi qua đi lại, sau đó lại đáp:" Đệ chỉ nghi ngờ một mình Hoàng hậu."
- Hoàng hậu ư? - Tuấn Phong lắc đầu. - Hoàng nhi con trai nàng ta là thái tử, nàng ta không có lí do gì để làm như vậy.
- Tham vọng của Hoàng hậu rất lớn, chỉ là đệ suy đoán, Hoàng huynh không nên để tâm.
Bên ngoài có tin cấp báo, Tiểu Lộ Tử nhanh chóng mang vào dâng cho Tuấn Phong. Anh mở ra xem liền kinh ngạc nhìn về phía Tuấn Quốc.
- Tứ đệ, chỉ vì Tịnh Yên cười ư, nàng ấy cười thôi ư?
- Ý Hoàng huynh là gì?
- Tin báo bọn quân nước Hoàng rút hết tám vạn quân quay về nước, chuẩn bị cho người mang lễ vật qua nước Triệu.
Tuấn Quốc không tin vào mắt mình... Bọn người nước Hoàng muốn giở trò gì.
Sáng gôm sau đúng như trong mật báo. Nước Hoàng cho người đến mang rất nhiều vanf bạc châu bấu, vải lụa gấm vóc dâng lên cho nước Triệu.
- Kính thưa Hoàng thượng, quốc vương chúng tôi có chuẩn bị những món quà để gửi cho Triệu quốc, mong sao tình thân giao giữa hai nước lập nên mối quan hệ ôn hoà không găy thù hận.
- Đa tạ quốc vương của khanh đã quá khách sáo. - Tuấn Phong ngồi trên ngai vàng, đợi yêu cầu của bọn chúng.
- Nhân tiện quốc vương ra lệnh cho thần đón công chúa quay về nhà, xin người mang công chúa trao trả.
- Công chúa của khanh vì sao lại hỏi trẫm? - Tuấn Phong chau mày.
- Công chúa đêm qua tinh nghịch cùng vài người bạn muốn đi dạo trong hoàng cung, không may bị cấm quân giam giữ.
- Thưa Hoàng thượng, quả nhiên đêm qua có một nữ nhân. - Tuấn Quốc tâu.
Công chúa nước Hoàng được thả ra cùng những người nước Hoàng khác, bọn họ đã hạ mình thiết lập mối quan hệ hoà bình, cũng không muốn làm khó dễ bọn họ.
Công chúa nước Hoàng bước vào trong Hoàng cung liền nhìn thấy Tuấn Quốc thì nhìn anh chăm chăm, đôi môi cười nhếch lên nói:" Ta muốn hỏi hoàng thượng, vị này đã có nương tử hay chưa." - Chỉ tay về phía Tuấn Quốc.
- Là tứ vương gia ư?
- Ta muốn bắt rễ, hắn ta đã chạm vào người ta... Ta cả đời này bắt hắn ta phải bên cạnh.
Cả triều đình sững sốt, còn Tuấn Quốc chết trân không biết đáp lời.
Chương 99
Chuyện công chúa nước Hoàng được quốc vương cưng chiều từ bé, là con gái của vị cung phi được sủng ái nhất trong số vô vàn cung phi, cô nương ta thừa hưởng nét đẹp sắc xảo và tinh nghịch, vả lại từ bé luôn theo quốc vương săn bắn nên lấy võ công làm niềm yêu thích. Không biết đàn hát thêu thùa như bao cô nương khác, công chúa chỉ biết đấu kiếm và đi săn.
Công chúa có một người bạn thanh mai trúc mã, nhưng tuyệt nhiên cô chỉ xem hắn như huynh muội không hơn không kém. Chính là tên thanh niên đêm qua vì cô mà nói ra mục đích lẻn vào Hoàng cung, thật ra quốc vương không cho cô nương ta đi, chỉ là tò mò về kẻ có thể giết hết hai vạn quân chỉ bằng trăm quân nước Triệu.
Triều đình các bá quan văn võ nhìn nhau lúng túng trước lời đề nghị khiếm nhã không chút xấu hổ của công chúa nước Hoàng, khi Tuấn Quốc còn chưa kịp đáp lời thì tể tướng đã bước lên một bước cuối đầu trước Tuấn Phong mà nói.
- Hoàng thượng, nếu Tứ vương gia làm phò mã nước Hoàng, chẳng pahỉ tình thâm giao giữa Triệu - Hoàng càng khắng khít, thêm bạn bớt thù. - Tể tướng đương triều tỏ bày đồng thuận.
- Từ xưa đến nay, phận nữ nhi lớn lên gả chồng ắt phải theo chồng, chẳng lẽ công chúa không hiểu đạo lý ngàn xưa này - Tuấn Phong đáp.
Tuấn Quốc bước đến một bước nói:” Thưa Hoàng thượng, công chúa là lá ngọc cành vàng nhi thần nào dam trèo cao với tới, vả lại người đã quên rằng thần và con gái của Tả Hữu Đô sát viện đã thề non hẹn biển. Nay vì công chúa mà phụ bạc nàng ta, đời đời sẽ không dung tha, trời đất sẽ không dung hòa.”
Công chúa nước Hoàng bị từ chối trước bá quan văn võ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nương ta từ nhỏ muốn gì được đó, một nam nhân như Tuấn Quốc dám cả gan từ chối một nữ nhân xuất sắc như cô.
- Xin công chúa lượng thứ, đêm qua chỉ nghĩ công chúa là thích khách đã mạo phạm. - Tuấn Quốc nói tiếp.
Lúc này, Tể Tướng đương triều lại xen vào, ngụ ý mún vun vén cuộc hôn nhân chính trị này. Ông ta nói: “Trai năm thê tứ thiếp là lẽ thường tình, cũng không thể nào là bội ước cùng con gái của Tả Hữu Đô sát viện.”
- Tể tướng, ngài quên công chúa là thân phận ra sao ư, bổn vương nào giám khinh suất. - Tuấn Quốc đáp.
Cô công chúa họ Hoàng nhanh nhảu đáp: “Bổn công chúa không e ngại, ngươi hà cớ gì phó thác.”
Tuấn Phong từ trên ngai vàng dò xét tình hình xem ra khá căng thẳng, nhưng dù nước Hoàng có mang mười vạn quân qua nước Triệu anh cũng không thể để Tuấn Quốc sang bên đó làm phò mã. Á chẳng phải bán đi vị huynh đệ cùng anh sống chết bao phen, Tuấn Phong lên tiếng: “Về việc của Tứ vương gia và công chúa Trẫm sẽ suy xét, Tứ vương gia… Trẫm giao cho khanh trách nhiệm chăm sóc chu đáo khác láng giềng, đặc biệt là công chúa. Bãi triều.”
Tuấn Phong chưa kịp đứng lên thì công chúa họ Hoàng lại không biết trước sau nguyên tắc mà lên tiếng: “Hoàng thượng, còn đứa bé mang dòng máu của Thế Xương, chúng tôi sẽ đưa cô nương ta cùng hài tử quay về .”
Tuấn Phong khựng người, bọn chúng muốn đưa Tịnh Yên đi.
Lý quốc sư đứng phía sau công chúa nước Hoàng tỏ vẽ băng khoăn, từ khi nào Thế Xương lại có nương tử, đã vậy còn mang hài tử. Suốt mấy tháng ở quân trường, không có một người phụ nữ nào bên cạnh thì làm sao có thể có hài tử. Ông ta chỉ e sợ có người tự nhận là có cốt nhục của Thế Xương mà vụ lợi, nhanh chóng nói: “Công chúa, có sự nhầm lẫn chăng… Thế Xương tướng quân chưa có thể tử làm sao có thể có hài tử, những tháng ở quân trường, cũng không hề có phụ nữ bên cạnh, toàn tâm toàn ý cho cuộc chiến.”
Nghe lời Lý quốc sư nói xong, giống như mọi uất ức của Tịnh Yên được gỡ bỏ, hài tử trong bụng cô không phải là của giặc Hoàng. Là hắn ta muốn cô mang nỗi nhục nhã trước khi chết, vì trả thù cho hai vạn quân.
- Mọi khuất mắc đã được gỡ bỏ, Yên phi vô tội, nay Trẫm tuyên phong làm quý phi.
Bá quan văn võ đều nghe rõ, không còn dám cả gan đưa ra ý kiến phản đối. Trước nay Yên phi chịu mọi oan ức, xem như Hoàng thượng đền bù.
Chuyện công chúa nước Hoàng muốn thành thân cùng Tứ vương tia cũng đến tai Trân Trân quận chúa, kể từ sau khi Ngọc Hân rời khỏi Triệu quốc thì tình hình Triệu quốc trở nên căng thẳng, Tuấn Quốc lại không màn đến chuyện riêng mà một mực phò trợ Hoàng huynh của anh. Và Trân Trân quyết định chờ đợi anh, đến một ngày anh sẽ nhìn về phía cô như vậy cũng đã là năm năm.
Tuấn Quốc đi đến phủ Tả Hữu Đô sát viện, lần này phải nhờ đến Trân Trân giúp anh, là một bậc trươngh phu đâu thể thành thán cùng một cô nương ngạo mạn như công chúa nước Hoàng. Đã vậy cô nương ta còn quyết định ở lại nước Triệu một thời gian để tham quan, tất nhiên là anh không tiện từ chối.
- Tứ vương gia, đã lâu không tái ngộ. - Trân Trân đang luyện kiếm thì Tuấn Quốc bước vào.
Không ai nói với ai câu nào, Trân Trân đưa thanh gươm trên tay lướt một vòng nhắm về phía Tuấn Quốc, anh vội xoay người né nhát kiếm... Cô lại quay người tấn công anh một lần nữa, Tuấn Quốc tay không bắt đầu đấu với cô.
- Trân Trân, nếu ta thắng muôi, muội phải đồng ý giúp ta. - Tuấn Quốc tránh nè những nhát kiếm của cô, cẩn thận không muốn cô bị thương.
- Thắng rồi hãy nói. - Trân Trân lao đến. - Vương gia đáng chết, dám trêu chọc nữ nhân nước Hoàng.
- Ai nói với muội điều xằng bậy, ta nào có trêu chọc cô nương ta. - Tuấn Quốc phân bua. - Muội đã biết mọi chuyện rồi ư? Vậy càng dễ mở lời.
Tuấn Quốc không muốn đùa giỡn nữa, chuyện này là chuyện quan trọng cần bàn tính kĩ lưỡng, anh đưa tay xoay người lại, lợi dụng lúc cô đành kiếm thẳng mà luồng ra phía sau ôm lấy cô theo kiểu khống chế.
- Trân Trân, muội đừng đùa nữa, ta cần nói chuyện quan trọng.
Tim cô đập mạnh, nhanh chóng đấy Tuấn Quốc ra xa mà đáp:" Được rồi, huynh buồn muội ra trước."
- Muội đã biết mọi chuyện rồi, ta đến đây để cầu xin muội giúp ta. Cô nương ta lắm mưu nhiều kế, không dễ dàng đối phó.
Trân Trân đưa mắt nhìn Tuấn Quốc lạ lẫm, trước nay người đàn ông này không sợ trời không sợ đất, vì sao lại trở nên lo âu vì một cô nương xa lạ. Cô nương ta là ai, ghê gớm đến như vậy.
- huynh cần muội giúp điều gì?
- Muội chỉ cần cùng ta diễn một vở kịch yêu đương, cô nương ta sẽ tức giận mà bỏ về nước, sẽ không còn chuyện cứ bám theo ta mãi.
Cô chợt cười buồn, là một vở kich thôi ư... Thật ra điều cô muốn là sự thật.
Thấy cô không đáp, Tuấn Quốc đưa tay nắm lấy bàn tay Trân Trân mà nói:" Ta chỉ tin tưởng một mình muội, muội sẽ giúp ta phải không, Trân Trân?"
Cô gật đầu đồng ý... Cô biết, sau màn kich đó trái tim cô sẽ vỡ nát nhưng dù sao có một chút ngọt ngào còn hơn cả dờid không thể nếm qua.
Tịnh Yên được phong làm quý phi và ban thưởng rất nhiều châu báu. Điều này vãn chưa khiến Tuyết Sương căm phẫn, cô ta tức giận vì theo bọn nô tài báo lại rằng đêm nào sau khi phê duyệt tấu chương Hoàng thượng đều đến cung Thuỷ Cát cùng Yên phi. Tuyết Sương ngồi trên ghế như ngồi trên lò lửa, cô nương ta được ân sủng như vậy, chỉ lo sợ một ngày đứa bé kia ra đời sẽ là mối đe doạ của con trai cô ta.
- Thưa Hoàng hậu, đêm nay Hoàng thượng lại đến cung Thuỷ Cát. - Tên nô tài đến bẩm báo. - Thần còn nghe bọn cung nữ bên cung Thuỷ Cát nói chuyện, không biết có nên nói ra hay không?
- Mau nói ra cho bổn cung nghe. - Tuyết Sương tức giận.
- Bọn chúng nói dạo này Yên phi khó ở, đêm nào Hoàng thượng cũng phải bóp chân cho nương nương ngủ. - Tên nô tài nói nhỏ.
Tuyết Sương trợn mắt, tách trà nóng trên tay rơi xuống đất nghe "xoảng" một tiếng.
- Ngươi nhắc lại cho ta nghe, Hoàng thượng đã làm gì hả?
- Hoàng hậu bớt giận, nô tài sai rồi, là nô tài nghe bọn cung nữ nói lại... Xin Hoàng hậu tha mạng.
Tâm phúc của Tuyết Sương là Trúc Nhi bước lẻn một bước đứng phía sau Tuyết Sương khẽ nói:" Hoàng hậu người đùng quá tức giận, nô tỳ có một cách để khiến Hoàng Thượng không còn quá sủng ái Yên phi."
- Là cách gì? - Tuyết Sương nói.
- Người là Hoàng hậu, nắm trong tay không ít quyền uy của chốn cung cấm. Nay người ra lệnh chọn các quý nhân lập phi cho Hoàng thượng, dòng dõi nhà họ Triệu có thêm giống rồng.
- Một mình cô ta chưa đủ ư, ngươi bày ra kế sách nghe qua thạt hàm hồ... Mang nữ nhân khác đến, lỡ như bọn họ sinh con cái, chẳng phải Thái tử càng bị lung lay.
- Hoàng hậu, người nghĩ xem, Hoàng thượng cũng là một nam nhân. Nam nhân nào lại không háo sắc. Người tự mình chọn trong số quý nhân một người, cô ta đứng về phía người là được. Còn chuyện sinh con, chỉ cần người ban một chén thuốc bổ, mọi chuyện êm thấm.
Tuyết Sương nghe qua cũng có lý, nếu có thêm người bên cạnh Hoàng thượng sẽ không còn quá sủng ái Tịnh Yên. Đám quý nhân vừa vào cung cũng không tệ, tự tay chọn một người dâng cho Hoàng Thượng, xem như vừa lấy lòng vừa loại bỏ Yên phi.
Trong số quý nhân vừa vào cung, có một quý nhân tên Tố Như, cô nương ta có gương mặt bầu bĩnh, làn da trắng nõn nà và cũng là người nổi bật nhất trong đám quý nhân. Đêm đó, Tố Như được cung nữ đưa đi gặp riêng Tuyết Sương. Cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ sung sướng khi được Hoàng hậu nâng đỡ, không ngờ chính do nhan sắc của mình mà đã hại thân.
- Nhà ngươi tên gi?
- Dạ, tiểu nữ tên Tố Như.
- Tố Như ư, cái tên rất đẹp, cả gương mặt ngươi cũng đẹp. Các quý nhân bọn ngươi vào cung chỉ có một mục đích chính là được làm phi tử của Hoàng thượng, được Hoàng thượng sủng ái. Chỉ là chuyện này không phải ai cũng có cơ hội đó.
Tuyết Sương bước đến gần Tố Như, đẩy cằm cô nương ta lên nhìn về gương mặt sắc lạnh của mình:" Nói bổn cung biết, ngươi có muốn làm nương nương hay không?"
Tố Như sợ đến không thể nói ra lời.
- Chỉ cần nhà ngươi nghe lời ta, ta sẽ giúp ngươi làm nương nương, còn phản ta, cả đời chỉ có thể làm nô tỳ.
Tố Như toàn thân run rấy quỳ xuống nói:" Tố Như nguyện sống là người của Hoàng hạu, chết là ma của Hoàng hậu."
Tuyết Sương hài lòng cười lớn. Nhan sắc này của Tố Như đày nét thanh xuân và ngây ngô. Tịnh Yên đang mang thai, Hoàng thượng đã rất lâu không gần nữ nhi... Xem ra làn này có kich vui cho Yên phi xem.
Chương 100
Tịnh Yên tỉnh giấc liền nhìn thấy Tuấn Phong ngồi bên cạnh chóng cằm ngắm nhìn cô say giấc. Dạo gần đây tiểu tử trong bụng cô liên tục quậy phá khiến Tịnh Yên vô cùng mệt mỏi, cô mỉm cười lấy chiếc chăn che ngang gương mặt chỉ chừa lại hai đôi mắt nhìn Tuấn Phong.
- Phong ca, nhìn người ta ngủ là xấu lắm.
- Mỗi khi bên cạnh nàng, Trẫm thường không hề muốn chợp mắt. Trẫm chỉ muốn ngắm nhìn nàng say ngủ trong lòng Trẫm, cả đời trọn kiếp muốn một mình Tịnh Yên bên cạnh.
Lời của Tuấn Phong nói ra, câu nào câu nấy đều rất thật lòng thật dạ. Cô xấu hổ chùm chăn kín mặt, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
- Tịnh Yên, nàng sắp làm mẫu thân rồi, lại hệt như một đứa trẻ mới lớn. - Tuấn Phong bật cười trêu chọc.
Bên ngoài, Tiểu Lộ Tử bước đền gần màng che, đứng lên nói vọng vào: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cho người sang báo Thái tử điện hạ đang sốt cao, mong người qua xem xét.”
Chuyện Hoàng hậu mang Thái tứ ra để lấy được sự quan tâm của Tuấn Phong đã dùng nhiều lần khiến Tuấn Phong cảm thấy vô cùng ngán ngẩm. Nàng ta muốn leo lên ngôi vị Hoàng hậu, anh cũng đã cho nàng ta rồi…
- Cho người báo lại, Trẫm không có thời gian. - Tuấn Phong đáp.
Đợi Tiểu Lôi Tử rời ra khỏi cửa, cô hé đầu ra khỏi chăn nhìn anh mà nói: “Thái tử bị ốm, sao huynh không đến thăm thái tử.”
- Là nàng ta muốn Trẫm đến hậu cung nên bày ra chuyện này mà thôi. - Tuấn Phong lăc đâu ngán ngẩm.
- Lỡ như lần này là thật? - Cô khẽ hỏi, thái tử không phải con của Tuấn Phong, chỉ là trẻ con không có tội, cô không muốn luật pháp không có tình người.
- Tất nhiên Trẫm rất yêu thương Triệu Hàn, đứa trẻ này ngoan ngoãn và rất hiền lành. - Nghĩ đến con trai mà khẽ mỉm cười.- Nhưng là Trẫm không muốn gặp Hoàng hậu, nàng ta lần đó hành hạ nàng, nàng còn nói giúp cho nàng ta.
Cô đưa tay sờ vào bụng mình khẽ nói: "Những chuyện không vui không nên để bụng, hài tử sắp chào đời, Tịnh Yên chỉ muốn đứa trẻ này bình an chào đời và sống yên bình."
Nơi đẹp nhất trong Hoàng cung có lẽ chính là cung Thuỷ Cát, Yên phi nương nương chính là được Hoàng thượng sủng ái nhất. Tính cách của Yên phi lại không mưu mô xảo quyệt, cũng không tranh giành quyền lực. Hằng ngày đều tự mình chăm sóc vườn hoa nhỏ mà Tuấn Phong cho trồng phía sau làm thú vui, mọi tranh giành bên ngoài đều bỏ mặc, chỉ đang đếm từng ngày đợi tiểu tử ra đời.
- Nương nương, nương nương, không hay rồi. - Tiểu Mai từ bên ngoài chạy về phía sau vườn hoa, trong giọng nói đầy sự gấp rút.
Cô đưa mắt nhìn Tiểu Mai, trên tay đang cầm một chậu xương rồng nhỏ:" Có chuyện gì, từ từ nói."
- Nô tỳ nghe bọn thái giám trong cung đang tháo nhau, Hoàng thượng sắp lập thêm phi tầng trong những quý nhân vừa vào cung. - Tiểu Mai vừa thở vừa nói.
Cô làm rơi chậu xương rồng trên tay xuống đất, những mảnh sành sứ tung toé dưới chân. Tịnh Yên nhìn những cây xương rồng trơ trọi nằm dưới đất liền nhặt lên thì bị gai xương rồng đâm đổ máu.
- Nương nương, người bị chảy máu rồi. - Tiểu Mai lo lắng. - Nô tỳ gọi thái y.
Cô ngăn Tiểu Mai lại, đưa đôi mắt khẽ buồn mà nói:" Không cần đâu Tiểu Mai, ngươi xem vết thương này ta không có một chút đau đớn nào."
- Nương nương, Tiểu Mai nhiều chuyện đã làm phiền lòng nương nương.
Cô không đáp, chỉ nhìn Tiểu Mai lắc đầu ý không phải là lỗi của cô ta. Cô có chút buồn nhưng nghĩ lại việc Tuấn Phong lập phi với thời điểm hiện tại là một việc quá bình thường, phận nữ nhi thời này thật bạc bẽo, chỉ một người đàn ông lại tranh giành nhau.
- Hoàng hậu nương nương giá đáo. - Giọng của thái giám vang lên.
Tuyết Sương đến cắt ngang suy nghĩ của cô, Tịnh Yên theo nghi lễ mà chào hỏi tránh phiền phức.
- Từ ngày muội muội vào cung, bổn cung vẫn chưa đến thăm muội lấy một lần cho đường hoàng, xem ra muội muội cũng sắp đến ngày lâm bồn.
- Được hoàng hậu quan tâm, Yên phi vô cùng cảm kích. Tịnh Yên bụng mang dạ chửa, đi lại khó khăn không thể đến thỉnh an Hoàng hậu, mong Hoàng hậu bỏ qua.
Tuyết Sương ngồi xuống ghế nhìn xung quanh cung Thuỷ Cát mà ấm ức, nơi này xem ra tuy không rộng như hậu cung nhưng lại vô cùng mát mẻ và trang hoàng lộng lẫy. Cô nương ta so về sắc lại chẳng bằng ai, vậy vì cớ gì được Hoàng thượng ân sủng như vậy.
- Muội muội mau ngồi xuống, những hiềm khích trước kia mong muội bỏ qua hết, chúng ta cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng để người an tâm lo chuyện giang sơn xã tắc. - Tuyết Sương nhỏ nhẹ.
- Chuyện trước kia Yên phi đã quên hết, Hoàng hậu đừng nói lời khách sáo.
Cô là không muốn chóng đối Tuyết Sương nữa, cô ta nham hiểm cô phải bảo vệ hài tử.
- Ta đến đây là để bàn bạc với muội chuyện Hoàng thượng lập cung phi, bổn cung bận chăm sóc Thái tử còn nhỏ, muội lại sắp lâm bồn. Bổn cung thiết nghĩ bên cạnh Hoàng thượng cần phải có người hầu hạ, vậy nên tròn số quý nhân, cũng đã chọn ra được một người tài sắc vẹn toàn để hầu hạ Hoàng thượng.
- Hoàng hậu quả nhiên là mẫu nghi thiên hạ, việc này một mình người cũng có thể quyết định. Yên phi chỉ là một quý phi không dám xen vào.
Tuyết Sương nhoẻn miệng cười: " Bổn cung chỉ sợ muội không quen với cảnh phòng không lẻ bóng."
Cô cũng khẽ cười:" Đa tạ Hoàng hậu đã lo nghĩ giúp Yên phi, chỉ cần Hoàng thượng vui thì dù có phòng không lẽ bóng suốt mấy năm cũng không dám oán trách."
Tuyết Sương biết Tịnh Yên nói xéo cô ta về việc mấy năm qua Tuấn Phong không hề ngó ngàng gì đến cô ta. Nhưng nếu tức giận hoá ra là thừa nhận, xung quanh bao nhiêu nô tỳ thái giám, bọn chúng còn coi uy nghiêm cô ta ra gì.
- Không phiền muội muội nghĩ ngơi. - Tuyết Sương đứng lên bước đi. - Hồi cung.
Tịnh Yên theo lễ đứng lên cuối chào.
Đi ngang qua cô, Tuyết Sương dừng lại khẽ nói rất nhỏ:" Đừng vội đắc ý, rồi ngươi sẽ thê thảm hơn ta."
Màn đêm buông xuống, ánh nén le lói chiếu sáng khắp cung Thuỷ Cát, cô ngồi một mình bên ngoài vườn hoa của riêng mình. Cô hiện tại không thể hiểu nổi bản thân, rõ ràng là mục đích đến đây để đứa bé trong bụng được sinh ra, nhưng rồi cô chìm đắm trong vòng tay cưng chiều của Tuấn Phong. Nghĩ đến chuyện anh bên cạnh cô nương khác, liền cảm thấy đau buồn.
Đêm nay đã muộn, anh vẫn chưa đến bên cô. Cung Thuỷ Cát vắng lặng đầy cô độc, Tuyết Sương cũng thật đáng thương, cảm giác cô đơn này thật quá tệ hại.
- Nương nương, ngoài trời đêm rất lạnh, người không nên ngồi nơi này. - Tiểu Mai khẽ nói.
- Ta đang đợi Hoàng thượng, các ngươi lui vào trong hết đi. - Cô đáp.
- Có lẽ hôm nay Hoàng thượng không đến, đã rất khuya rồi. Nương nương đang mang thai, mong người giữ gìn sức khoe. - Tiểu Mai nói.
Cô nghe xong cũng không muốn nhiễm lạnh, cô đứng lên đi vào trong phòng. Bình thường trước khi ngủ đều được Tuấn Phong sưởi ấm, nằm trong lòng tay anh mà ngủ không lo không nghĩ.
- Nương nương, Tiểu Lộ Tử đến báo rằng đêm nay Thái tử bị sốt cao, Hoàng thượng đang ở bên cạnh thái tử, đêm nay không đến đây.
- Được rồi, gửi lời cảm ơn Tiểu Lộ Tử đã cất công đến báo. Nhắn với hắn là ta đã ngủ rồi.
Tiểu Mai lui ra ngoài, cô nằm xuống chiếc giường lớn mông lung suy nghĩ, sau đó chìm vào giấc ngủ khi nào không rõ.
Sáng hôm sau cô tỉnh lại, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuấn Phong đang nằm bên cạnh. Chẳng phải đêm qua huynh ấy không đến được
- Không phải Thái tử bị sốt sao?
- Nữa đêm đã hết sốt, hiện tại có thể chạy nhảy. - Tuấn Phong cười đáp.
- Huynh đến sao không gọi muội chứ, Phong ca.
- Ta sao nỡ đánh thức khi nhìn nàng ngủ say như vậy. - Tuấn Phong hôn lên trán cô. - Không có ta bên cạnh nàng cũng có thể ngủ ngon như vậy, xem ra thật không công bằng. - Tuấn Phong trách yêu.
- Vì sao lại không công bằng? - Cô hỏi.
- Vì không có nàng bên cạnh, ta không tài nào ngon giấc... Luôn có cảm giác nàng sẽ biến mất không một lí do.
Cô tựa đầu vào ngực anh, sau đó ôm chầm lấy anh khẽ đáp:" Tịnh Yên sẽ không đi đâu cả, cả đời sẽ ở bên cạnh chàng và con chúng ta... Phong ca, chỉ cần chàng còn yêu Tịnh Yên, Tịnh Yên sẽ ở lại bên chàng."
- Ta hứa, sẽ mãi mãi chỉ yêu nàng mà thôi.
Lời hứa của Tuấn Phong, đất trời làm chứng... Và cô tin anh...
Chuyện công chúa nước Hoàng ở lại Triệu quốc và nhất định ở trong phủ vương gia khiến nhiều người phỏng đoán rằng nhân duyên này trước sau cũng thành, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng đau đầu nhất vẫn là Tuấn Quốc, cô công chúa này rất ư là bướng bỉnh.
- Tứ vương gia, hôm nay ta đến tìm huynh đưa ta đi chơi. - Công chúa nước Hoàng chạy vào trong phòng khách không một chút nể nang, không màng có ai đang bên trong.
- Đây là vị công chua huynh nói sao. - Trân Trân khoanh tay đi một vòng, sau đó noi tiếp. - Xin lỗi công chúa nha, hôm nay Tuấn Quốc đã hẹn cùng tôi.
- Ngươi là ai dám hổn láo với bổn công chúa, đáng chết. - Công chúa nước Hoàng vung gươm.
Trân Trân nhanh chóng né gươm, cô nương thấy vậy càng tức giận đưa lưỡi gươm sắc bén lao về phía Trân Trân. Không nhường nhịn, Trân Trân quyết tranh đấu vơi công chúa nước Hoàng, theo kiểu tranh giành nam nhân.
- Là công chúa gây chuyện, bị thương cũng đừng ăn vạ Tuấn Quốc. - Trân Trân vung gươm đánh trả, hai người giao đấu khiến bàn ghế trong phòng đỗ ngã.
- Để xem tài cán của nhà ngươi ra sao, dám đấu với bổn công chúa.
Tuấn Quốc nhìn thấy cảnh tượng trên liền hoảng hốt, cả hai người đều không thể để ai bị thương, nếu không anh biết ăn nói ra sao với phụ thân bọn họ. Cuộc giao đấu có thêm Tuấn Quốc xen vào, nhát kiếm nào đều đỡ khiến cục diện vô cùng rối rắm.
- Ngươi mau tránh ra, ta phải cho cô ta một bài học. - Công chúa tức giận vì đường kiếm nào cũng bị Tuấn Quốc cắt ngang.
- Huynh tránh sang một bên, muội phải khiến cô ta bớt kiêu căng. - Trân Trân xem ra lần này thật sự muốn tranh giành.
- Cả hai người bình tĩnh lại một chút, đao kiêm vô tình sẽ khiến các muội bị thương. - Tuans Quốc nhìn về phía Trân Trân, nghĩ rằng cô dễ dỗ dành nhất.
Đến khi công chúa nước Hoàng dùng đường kiếm "xuyên tâm kiếm" đánh trực diện nhưng gây cho đối thủ cảm giác mơ hồ, không thể tránh né kịp khi kiếm tới cổ. Không ngờ Trân Trân lại nhanh như chớp phá giải, khiến thanh gươm trên tay công chúa rơi xuống.
- Cô nương vì sao biết kiếm pháp này. - Trân Trân hỏi.
- Sao cô nương có thể phá giải được chứ. - Công chúa cũng cùng lúc hỏi.
- Sư phụ cô nương là ai? - Trân Trân nghi ngờ.
- Là Xuất Yết kiếm, nổi danh khắp thiên hạ bới đường kiếm đầy ma thuật.
- Thì ra là chúng ta cùng một sư phụ, đã lâu ta không gặp sư phụ, bà ấy khoẻ không? - Trân Trân buông gươm phấn khởi hỏi.
- Hoá ra cô nương cũng là đệ tử của Xuất Yết ư, thật không ngờ chúng ta lại học kiếm pháp cùng một ngươi. - Công chúa cũng vui vẻ nói. - Sư phụ đã lên núi để tìm ra kiếm pháp mới, cũng đã một thời gian không gặp.
Hai cô gái ngồi nói chuyện rơm rả về kiếm pháp của Xuất Yết, rồi tính xấu của sư phụ ra vẻ thân thiết từ khi nào, chẳng còn quan tâm đến Tuấn Quốc đang ngẩn người nhìn hai người họ khe tắc lưỡi:" Phụ nữ bọn họ, thật khó hiểu."
Tố Như được đưa đến cung Thượng Uyển cùng Tuyết Sương đến ra mắt Hoàng thượng. Chuyện lập phi tầng này một tay Tuyết Sương bày ra, nhưng là đúng theo luật lệ đại Triệu quốc và được văn võ bá quan ủng hộ nên không thể không lập.
Mở đầu là màn múa lụa của Tố Như làm say đắm lòng người, một mình cô toả sáng giữa các cô nương xung quanh. Từng nụ cười ánh mắt đều hướng về phía Tuấn Phong đầy tình ý.
- Bệ hạ, đấy là quý nhân Tố Như. Tài sắc vẹn toàn, con nhà gia giáo là người nổi bạt nhất trong toàn bộ quý nhân vừa vào cung. - Tuyết Sương khẽ nói.
- Hoàng hậu đã quá lo nghĩ cho Trẫm rồi. - Tuấn Phong thờ ơ.
- Tuyết Sương biết bệ hạ sủng ái Yên phi, nhưng Yên phi cũng sắp đền ngày lâm bồn, cần có người bên cạnh hầu hạ bệ hạ, chuyện này thiếp cũng đã bàn qua với Yên phi, muội ấy cũng hoàn toàn tán thành không chút đắn đo.
Nghe tin Tịnh Yên đã biết chuyện anh sắp lập phi tử Tuấn Phong có chút nao lòng, chỉ sợ tính nàng ta hay suy nghĩ rồi tự đau buồn.
- Chuyện này Trẫm giao cho Hoàng hậu toàn quyền quyết định, Trẫm phải đến một nơi.
Tuấn Phong nói xong liền bỏ đi không nhìn qua Tố Như một lần. Tuyết Sườn khẽ mỉm cười.
- Hoàng hậu, thần đã làm sai điều gì sao?
- Tốt lắm, tốt lắm... Từ nay ngươi phải nghe lời bổn cung, bổn cung sẽ nâng đỡ ngươi.
- Tố Như nguyện nghe lệnh Hoàng hậu nương nương.
Tuyết Sương cười nhìn Tố Như, để xem Tịnh Yên kia tốt số được bao lâu.
0 nhận xét:
Post a Comment