Len dau trang

Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược - Chương 111, 112, 113

March 21, 2016

Chương 111: Gả Trân Trân
111: Gả Trân Trân

Tuấn Quốc sau khi dùng nội công đẩy cực độc ra ngoài, chỉ là chất kich độc này xem ra ở nước Triệu không thể tìm ra thuốc giải, là Thanh Thư lấy từ nước Hoàng. Nhưng chuyện Tuấn Phong bị trúng độc tất nhiên không thể lan truyền ra ngoài khi tình hình biên ải đang rối ren, sẽ gây cho dân chúng nỗi lo sợ, mất đi niềm tin vào triều đình nhà Triệu. Tuấn Quốc hiện tại chỉ đang ngăn lại sự di chuyển của chất độc, nhìn thấy Hoàng huynh cắn răng chịu đau đơn, tuy là không còn tỉnh táo nhưng cái nhíu mày kia cũng đủ thấy anh đau đớn như thế nào.




-Đồng đại phu, chuyện của Hoàng thượng, để lâu e không thể. - Tuấn Quốc lau vết thương trên tay Tuấn Phong mà nói. - Ta e sẽ phải thân chinh sang nước Hoàng để tìm thuốc giải cho huynh ấy.

-Tứ vương gia, bệnh tình của Hoàng thượng nguy cấp, thần nghĩ ngài mau chóng lên đường sớm, thuốc hạ thần mang đến chỉ giảm đi sự đau đớn cho người, không thể giải được loại độc này.

Tuấn Quốc dùng khăn lau giọt mồ hôi trên trán Tuấn Phong mà nói: “ Hoàng huynh, đệ đi tìm thuốc giải cho huynh.”

Tuấn Quốc vừa đứng lên thì bàn tay của Tuấn Phong đã kéo Tuấn Quốc lại, đôi môi khô rát thâm tím, khó khăn nói từng lời: “Đệ không được đi, Triệu quốc không thể một ngày không có vua… Trẫm có mệnh hệ nào còn có đệ gánh vác, Tuấn Quốc, trẫm ra lệnh cho đệ không được phép rời khỏi kinh thành.”

-Hoàng huynh… Nhưng…

-Không nhưng gì cả, Tuấn Quốc… gọi Tịnh Yên cho Trẫm, Trẫm muốn gặp nàng. - Tuấn Phong nói. - Và hãy hứa với Trẫm, dù Trẫm bạc mệnh không còn trên cõi đời này nữa, đệ nhất định phải chăm lo cho nàng, hãy thay ta cho nàng hưởng cuộc sống an vui hạnh phúc.

-Hoàng huynh, người sẽ không sao cả… đệ sẽ dùng mọi cách tìm thuốc giải độc cho người.

Tuấn Quốc cho người mời Tịnh Yên vào trong cung Thượng Uyển. Cô vội vã chạy đến cung Thượng Uyển không màng quy tắc trong cung chính là không được chạy nhảy, trang phục phải chỉnh tề nhưng vì quá vội vàng mà cô còn chưa kịp cho Tiểu Mai chải lại tóc.

-Yên phi nương nương cát tường. - Đồng đại phu nhìn thấy Tịnh Yên chạy vào liền thi lễ.

-Cha, Hoàng thượng như thế nào rồi, đã qua cơn nguy hiểm chưa cha? - Cô vội hỏi.

Nghe giọng nói của cô, Tuấn Phong từ từ mở mắt, khẽ gọi: “Tịnh Yên, nàng đến đây.”

Cô bước đến bên Tuấn Phong, nhìn gương mặt gầy gò xanh xao, đôi môi thô ráp hiếu sức sống, cô nắm lấy bàn tay anh, bàn tay lạnh lẽo không còn chút hơi ấm. Cô cảm thấy xót xa. Chỉ vì cô mà anh ra thế này, vậy mà cô còn nghi ngờ anh, còn cho rằng anh là kẻ trăng hoa không chung thuỷ. Cô ôm bàn tay anh mà khóc nức nở, cô đáng ư… Cô đáng đẻ anh hy sinh cả mạng sống ư?

-Tịnh Yên, nàng đừng khóc. - Tuấn Phong đưa bàn tay lau nước mắt cho cô.

-Hoàng thượng, là lỗi của thiếp, vì thiếp mà chàng đau đớn thế này. - Cô nấc lên nghẹn ngào.

-Tịnh Yên, nàng không có lỗi, là do Trẫm yêu nàng quá sâu sắc, cũng may người bị thương là Trẫm, nếu lần đó nàng bị tổn thương dù chỉ một chút, Trẫm còn đau gấp ngàn lần vết thương này. - Tuấn Phong ôm cô vào lòng. - Tịnh Yên, thật tốt, thật tốt khi nàng vẫn bình an.

-Hoàng thượng, thiếp sai rồi, thiếp đã sai khi trách nhầm chàng.- Cô đau đớn nói.

Chất độc phát tác một lần nữa khiến Tuấn Phong không thể chịu được, cặp chân mày anh nhíu lại, bàn tay buông tay cô ra mà bám chặt vào cạnh giường… Sau đó lịm đi bất tỉnh… Cô chứng kiến cảnh này lại càng đau lòng hơn, dù có gào khóc ra sao, cũng không vơi đi cho anh bớt sự đau đớn nào.

-Tứ vương gia, không có thuốc giải cho Hoàng thượng sao? - Cô nắm lấy tay anh, vừa nhìn anh vừa nói mà nước mắt tuông rơi.

-Chỉ có người chế ra nó mới có thuốc giải.

-Người biết người đó là ai không?

-Thần đệ không rõ, chỉ biết xuất phát loại độc này từ nước Hoàng, nước Hoàng là nơi làm ra những loại kịch độc khó trị nhất hiện nay. - Tuấn Quốc đáp. - Thần đệ muốn đi đến đó một chuyến, nhưng…

-Người không thể rời đi khi đất nước đang lâm nguy như hiện nay. Hoàng thượng đã không được khoẻ, người cũng đi thì ai sẽ là người lãnh đạo ba quân. Tứ vương gia, chính bổn cung sẽ là người đi tìm thuốc giải cho người.

-E là không được, nước Hoàng tuy họ không ra mặt nhưng vẫn còn nhớ câu chuyện của Thế Xương. - Đồng đại phu nói. - phải tìm cách khác thôi.

Tịnh Yên nhìn Tuấn Quốc nảy ra một ý: “Tứ vương gia, chúng ta nhờ công chúa nước Hoàng… Cô nương ấy dường như rất có tình cảm với Triệu quốc.”

Tuấn Quốc chợt nhớ đến cong chúa nước Hoàng vẫn còn đang ở lỳ trong phủ vương gia không chịu rời đi. Hằng ngày đều xem cô nương ta như không tồn tại, nay mở miệng nhờ vã thật không giống phong thái của anh, nhưng… Chuyện lần này còn cần gì đến phong thái, sinh mạng của Hoàng thượng, của Triệu quốc đang nằm trên cán dao tử thần.

Anh quay về lại Tứ vương phủ liền đi tìm công chúa nước Hoàng nhưng cô nương ta dường như không còn ở trong phủ vương gia nữa. Hỏi người hầu trong phủ thì bọn họ đều lắc đàu không rõ, công chúa đi đi về về cũng thất thường. Anh đợi cả ngày cũng không thấy cô về, thật sự rất nóng lòng.

-Tứ vương gia, nô tài đễ đi tìm khắp kinh thành nhưng không ai nhìn thấy công chúa cả. - người làm trong phủ quay về báo.

-Vài hôm trước nô tài nhìn thấy một vài người đến tìm công chúa, có lẽ họ đến đưa công chúa quay về. Gần đây công chúa cũng hay hỏi khi nào ngài sẽ quay về… Có lẽ muốn nói lời từ biệt.

Tuấn Quốc đứng phắt dậy, không phải là khi cần giúp đỡ trùng với lúc cô nương ta quay về lại nước Hoàng chứ. Anh vừa đi ra cửa như muốn chạy theo ngăn cô lại thì Công chúa nước Hoàng cũng vừa chạy vào cửa.

-Công chúa. - Cả bọn há hóc miệng nhìn cô nương ta.

-Huynh thấy lạ lắm sao, ta mặc trang phục của Triệu quốc cũng ra dáng nữ nhi nước Triệu đúng không. Là Trân Trân muội đã sai người may cho ta, các người thấy đẹp không.

Bọn nô tài là trời, thì ra bọn chúng đi hỏi khắp nơi có nhìn thấy một cô nương mặc trang phục khác lạ đi ngang qua, ai nấy cũng lắc đầu không thấy, thì ra cô nương ta đã thay đổi trang phục của nước Triệu.

-Công chúa, không còn thời gian nữa, người mau quay về nước. - Tuấn Quốc kéo lay công chúa ra ngoài.

-Này, ta không đi… Trừ khi huynh cùng ta quay về xin phụ hoàng lấy ta làm thê tử, ta sẽ ở lyf trong phủ của huynh, không cho huynh lấy thê tử. - Công chúa kéo tay mình lại.

-Được, mọi yêu cầu của công chúa ta đều chấp thuận, chỉ mong công chúa mau quay về nước Hoàng một chuyến, tìm người chế ra loại độc Xuất Thất xin thuốc giải, người là công chúa của nước Hoàng, ta nghĩ bọn chúng sẽ nể mặt mà trao cho người.

-Tứ vương gia, vì sao lại cần thuốc giải loại độc đó… Huynh bị trúng độc à. - Cô lo lắng hỏi.

-Không phải ta, mà là một người vô cùng quan trọng… Công chúa, là Tuấn Quốc cầu xin người. - Tuấn Quốc quỳ xuống, không nghĩ đến thể diện mà van xin, đối với anh không gì là quan trọng hơn thuốc giải cho Tuấn Phong.

Công chúa nước Hoàng cũng quỳ xuống dối diện Tuấn Quốc mà nói: “Lời huynh nói khi nãy vẫn còn giá trị chứ, huynh sẽ thành thân với ta, sẽ lấy ta làm Tứ vương phi nếu ta có thuốc giải loại đọc Xuất Thất.”

Tuấn Quốc gật đầu.

Công chúa nước Hoàng quay về phòng, sau đó bước ra nhưng không mang theo hành lý. Bọn họ có chút ngạc nhiên, cô nương ta không muốn giúp Tứ vương gia ư?

-Hành lý của công chúa đâu? - Tuấn Quốc hỏi.

-Ta nói rồi, ta chỉ muốn quay về nước khi có huynh đi cùng đê xin phụ hoàng thành thân cùng ta. Còn đây là thuốc giải loại độc mà huynh đang tìm. Người bị trúng độc chỉ cần uống vào, sẽ nhanh chóng khoẻ lại.

-Công chúa, vì sao lại có sẵn thuốc giải trong người…

-Huynh đoán xem, loại độc này chính là do tự tay ta tạo nên. Huynh quên rằng nước Hoàng chính là cái nôi của các loại độc dược ư? Từ bé phụ hoàng đã cho ta học về y thuật, đến khi lớn một chút ta đã có thể tạo ra độc dược giết được bọn chuột đáng ghét, và thành công lớn nhất chính là Xuất Thất này.. Huynh thấy ta…

Công chúa quay đàu lại sau một hồi luyên thuyên chỉ thấy 2 tên gia nhân liền hỏi: “Tứ vương gia đâu rồi.”

-Tứ vương gia sau khi nhận được thuốc giải đã lập tức rời đi rồi thưa công chúa.

Cô khoanh tay nhìn ra cửa, người ta còn chưa nói hết đã đi mất không còn hơi gió. Nhưng huynh ấy đã hứa, chắc chắn sẽ làm… Cô tin Tuấn Quốc, bởi vì nam nhân cô thích chắc chắn là một đáng quân tử.

~~~~~~~~~

Chuyện Tứ vương gia và công chúa nước Hoàng sẽ thành thân ban bố khắp thiên hạ, đây chính là một tin vui của cả thiên hạ, bời vì vậy mà nên hoà bình hai nước càng được khắng khít.

Càng tốt hơn chính là Đồng Long ở biên ải thắng trận vẻ vang, đánh lùi bọn quân xâm lượt khiến thiên hạ thái bình, không còn nơm nớp lo sợ bọn giặc giết chóc. Một người yên vui hưởng cuộc sống thái bình.

Tể tướng bị đày ra biên ải vì tội cấu kết với quân giặc, Tuấn Quốc được rửa sạch tội trạng quay về chức vị. Bọn quan về phe Tế tướng cũng bị cách chức, thay vào những vị trí ấy là những trung thần ái quốc, một lớp thế hệ trẻ tài ba qua các kì thi kinh sử.

Tuyết Sương bị Tuấn Phong đưa vào chùa để hằng ngày tụng kinh niệm phật mà sám hối những lỗi lầm, tẩy bớt hoen ố bụi trần, không cho phép bước ra khỏi chùa nữa bước. Tên lăng loàn cùng Tuyết Sương bị xử trảm, tịch thu ruộng đất nhà cửa, toàn họ không được ứng thí, cả đời làm dân đen. Về phần thái tử con trai của Tuyết Sương, vì không mang trong mình dòng máu hoàng tộc, trẻ con lại không có tội Tuấn Phong cắt vị Thái tử, gửi cho Đồng đại phu chỉ dạy nên người. Triệu Dân được đón về lại hoàng cung, lập Yên phi nương nương là Hoàng hậu.

Cung Thuỷ Cát lên đèn, từng ánh đèn soi xuống hồ nước trong veo, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô nhìn về một nơi xa xôi, hiện tại thật sự quá tốt rồi. Cô, Tuấn Phong và Triệu Dân sống hạnh phúc bên nhau… Còn phương trời nào đó, cô cũng đã bỏ qua hết mọi thứ cho Uy Phong, trong lòng không còn chút thù hận nào, có lẽ vì Tuấn Phong, vì kiếp trước anh đã quá tốt với cô.

-Tịnh Yên, nàng đang nghĩ gì, Trẫm đúng bên cạnh nàng đã một lúc rồi. - Tuấn Phong khẽ hỏi.

-Thiếp đang nghĩ về kiếp sau của thiếp và chàng. - Cô mỉm cười.

-Nàng thật là. - Anh khẽ cười nghĩ rằng cô quá đa cảm. - nhưng nếu thật sự có kiếp sau, Trẫm hy vọng sẽ được gặp lại nàng.

-Nếu kiếp sau hệt như hiện tại, vì thiếp mà chàng một chút nữa mất mạng, chàng còn muốn gặp lại không? - Cô trêu chọc.

-Nếu thật sự giống như hiẹn tại, nàng mãi mãi là của Trẫm… Chịu chút thiệt thòi, cũng đáng chứ. - Tuấn Phong tặc lưỡi. - Chỉ e kiếp sau Trẫm là một nam nhân vô cùng tài giỏi văn võ song toàn lại còn khôi ngô tuấn tú, lúc ấy nàng sẽ mê mệt mà bám theo không buông…

Cô bật cười: “Không đâu, kiếp sau cũng là chàng theo đuổi thiếp. Vả lại còn rất khó khăn.”

-Được rồi, được rồi, là Trẫm say mê nàng dù muôn kiếp. Nhưng Tịnh Yên, ngày mai khi thượng triều, Trẫm sẽ phong Triệu Dân lên ngôi vị Thái tử.

-Hoàng Thượng đã suy nghĩ kĩ càng hay chưa?

-Hiện tại Trẫm chỉ có một mình Triệu Dân là nhi tử, ngôi vị Thái Tử cũng không thể để trống. Nàng không vui sao, ta nghĩ nàng sẽ rất vui?

Cô quay người nhìn Tuấn Phong mà nói: “Những thắc mắc trong lòng chàng đã tận tường hay chưa, thiếp không muốn Hoàng tử của thiếp cùng chung số phận với Thái tử…”

-Nàng đừng lo lắng, Trẫm đã làm việc gì đều có sự tính toán của riêng mình.

Triệu Dân được sáp phong làm Thái tử đương triều, đấy nước yên lành mưa thuận gió hoà, thời kì hưng thịnh nhất của Triệu quốc chính là lúc này.

Trong phủ Tứ vương gia, tuy công chúa nước Hoàng muốn thành thán cung Tuấn Quốc nhưng cha của cô lại nhất quyết muốn bắt rễ vậy nên không thể thống nhất được. Chuyện lần này không bên nào chịu nhường bên nào, cuối cùng trong buổi thượng triều cũng tìm ra cách.

-Muôn tâu bệ hạ, hạ quan thiết nghĩ vua nước Hoàng quá cô đơn vì công chúa là nữ nhi duy nhất của ngài ấy nên muốn Tứ vương gia sang nước Hoàng sinh sống là cái lý của ngài ấy, luật lệ đại Triẹu quốc cũng quy định nữ nhân thành thân phải theo chồng là cái lý của chúng ta… Vậy nên, chúng ta mang một cô dâu sang thành thân cùng ngài ấy, chẳng phải hết cô đơn, sẽ không bắt rễ nữa.

Tuấn Phong xem ra lời của lễ bộ nói cũng thấu tình đạt lý.

-Muôn tâu bệ hạ, lời lễ bộ nói ra vô cùng có lý. Với cương vị của ngài ấy, nên chọn một công chúa hoặc quận chúa, hoàng thân sẽ dễ dàng ăn nói và tỏ sự tôn trọng.

-Vậy các ái khanh nghĩ ai là thích hợp nhất.

-Hạ quan nghĩ chính là Trân Trân quận chúa, con gái của Phó Đô Sát. Là một cô nương tài sắc vẹn toàn, cũng là đã đến tuổi nên gả đi rồi.

Tuấn Quốc nghe qua liền ái ngại, cô nương Trân Trân đó không thể nào gả đi được, chuyện này là không thể được.




CHƯƠNG 112: END





112: end

Trân Trân được tin bản thân phải gả sang nước Hoàng xa xôi, lại nghe tin Tứ vương gia và công chúa tỷ tỷ sẽ nhanh chóng thành thân. Cô lại nghĩ đến nhân duyên giữa cô và Tuấn Quốc, cũng không thể biết nó là gì, nay lại trở thành nhạt mẫu của anh, trở thành mẫu thân của công chúa tỷ tỷ xem ra thật đáng nực cười. Nhưng ý chỉ của thánh thượng khó lòng làm khác, dẫu sao người cô yêu thương cũng không đáp trả lại tình cảm, thành thân cùng ai cũng không còn quan trọng nữa.

-Trân Trân, tỷ nghe tin từ bọn người trong vương phủ, chuyện này không phải đã làm khó muội sao? - Công chúa ghé thăm phủ Phó đô sát, tìm Trân Trân hỏi rõ chuyện vừa nghe được.

-Là ý chỉ của Hoàng thượng, e rằng muội không có quyền quyết định, vả lại muội cũng là không có ý trung nhân, là Hoàng thượng nghĩ tốt cho muội mà thôi, sang đất nước của tỷ chẳng phải trờ thành thê tử của phụ thân tỷ, là mẫu nghi của đất nước.

-Nhưng mà sao tỷ tỷ lại không hiểu muội, một đoá hoa như muội lại lụi tàn tuổi thanh xuân bên cạnh phụ thân ta. - Công chúa lắc đầu nắm lấy tay Trân Trân mà nói. -Muội an tâm, chuyện lần nay ta sẽ làm chủ cho muội.

Trân Trân không biết phải nói ra lời nào, chuyện lần này chính là nếu cô không gả sang bên ấy thì hôn sự giữa công chúa và Tuấn Quốc có thể gián đoạn, quan trọng lại là mối quan hệ giữa hai nước sẽ không còn tốt đẹp như hiện tại.

Tuấn Quốc cùng Tuấn Phong và Tịnh Yên dùng trà trong ngự hoa viên, nơi này khung cảnh như tranh, trăm hoa đua nở ong bướm bay lượn nô đùa. Trên gương mặt của Tuấn Quốc lại đầy suy tư, Tuấn Phong nói ra điều gì đều không để tâm được.

-Hoàng huynh, nhất định phải gả Trân Trân ư? - Tuấn Quốc hỏi.

-Chuyện này trong buổi thượng triều đã định rõ, chẳng phải đã quyết rồi sao? Sứ giả cũng đang chuẩn bị sang nước Hoàng ngỏ ý. - Tuấn Phong đáp. - Hoàng đệ còn điều gì khuất mắc trong lòng sao?

-Không phải, chỉ là đệ thuận miệng mà hỏi. Chuyện này liên quan đến hoà khí giữa hai nước, chúng ta nên lấy đại cuộc làm trọng.

-Tuấn Quốc, mẫu thân sinh ra Trẫm và đệ, hai huynh đệ chúng ta từ bé đã nương vào nhau mà sống, chịu không biết bao nhiêu sự ghẻ lạnh của chốn thâm cung. Kể từ khi Trẫm là Thái tử, Trẫm đã tự nhủ với lòng sẽ không để ai ức hiếp đệ. Tuấn Quốc, Trẫm không vì triều đình mà hy sinh hạnh phúc của đệ, không vì mối quan hệ kia mà cho phép đệ đánh mất điều quý giá nào đó.

-Hoàng huynh, những lời này của người… - Tuấn Quốc ấp úng.

-Hoàng đệ, ta nghĩ là đệ đang nghĩ đúng những gì Hoàng thượng vừa nói, lúc này chính là lúc đệ phải làm theo những gì trái tim muốn, đùng dùng lý trí rồi một ngày nào đó đệ sẽ hối hận,

Tuấn Quốc nghe xong thoái lui rời đi, nơi này chỉ còn lại Tuấn Phong và Tịnh Yên. Cô rót một chén chè nóng vào cốc trà của anh, sau đó rốt vào ly của mình nâng lên thưởng thức. Cái mùi vị trước đắng sau ngọt, hương thơm toả ra kháp một vùng khiến con người mê đắm.

-Hoàng thượng, người bận trăm công nghìn việc, cũng có thể nhìn ra những việc nam nữ thường tình kia sao?

-Nàng nghĩ hoàng đế như Trẫm không phải là người ư, Trẫm cũng là một con người bình thường có hĩ nộ ái ố, vả lại Tuấn Quốc là đệ đệ duy nhất của Trẫm, cảm xúc của đệ ấy ra sao Trẫm sao có thể tuỳ tiện không để tâm.

-Nhưng Hoàng thượng đã nói để tâm, lại còn bày ra cớ sự hiện tại, nếu Hoàng đế nước Hoàng thích thú với Trân Trân, người xem sẽ giải quyết chuyện này ra sao?

-Nàng không cần phải lo lắng, Trẫm tất nhiên có sự sắp xếp. Hoàng hậu, Trẫm có thể hỏi nàng một câu?

Cô đưa mắt nhìn anh, vì sao lại tự dưng có cảm giác bất an.

-Hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp điều gì?

-Vì sao Triệu Dân lại mang dòng máu hoàng tộc, trong khi…nếu thuận theo tự nhiên thì đây là điều không thể. - Tuấn Phong hỏi.

Cô thật sự không biết phải giải thích điều đó ra sao? Nói Triệu Dân là con trai của kiếp sau của anh ư, chắc anh nghĩ cô điên rồi, hay nói cô là thần thánh phương nào ban xuống ư, anh bảo cô dùng phép thuật cô chắc chui xuống đất mà trốn, hoặc nói cô mang thai mays năm liền, thế chẳng khác gì nói Triệu Dân có vấn đề. Nói tóm lại, nói kiểu nào cũng không xong.

-Hoàng thượng, thần thiếp không phải người nước Triệu, cũng không phải người của thời đại này. Có lẽ người không tin thiếp, vì những điều thiếp nói xem ra rất điên rồ. - Cô quyết định thành thật, nói thật mọi chuyện dù anh không tin cô cũng không cảm thấy bất an.

-Vậy là những lời Đồng Long nói là sự thật? -Tuấn Phong đôi chút ngạc nhiên.

Cô cũng không rõ là Tiểu Long đã nói những gì với Tuấn Phong nhưng nếu anh tin những điều đó thì cứ cho nó là sự thật đi, cũng không quan trọng lắm vậy nên cô gật đầu xác nhận.

Tuấn Quốc rời khỏi ngự hoa viên nhưng không quay về Tứ Vương phủ, xe ngựa của anh rẽ lối sang phủ Phú Đô Sát để tìm gặp Trân Trân. Những lời Tuấn Phong nói khiến anh bận lòng rất nhiều, ngồi trên xe mà nhớ đến những kỉ niệm giữa anh và Trân Trân, tuy mơ hồ nhưng anh hiểu rõ ràng, đây là loại tình cảm không thể để mất đi, nếu anh không muốn cả đời hối hận.

-Tứ vương gia, người đến đây tìm tiểu nữ ư?

-Ta muốn nói chuyện riêng với nàng.

Cô cùng anh ngồi trong khuôn viên trong phủ, nơi này chỉ còn cô và anh đang ngồi đối diện nhau. Cô châm trà vào ly anh, từng giọt nước rơi xuống nghe tí tách tí tách.

-Chẳng hay Tứ vương gia tìm tiểu nữ có việc gì muốn nói.

-Ta đến nơi này chỉ muốn hỏi nàng một câu, về chuyện Hoàng thượng muốn gả nàng sang nước Hoàng. Nàng đồng thuận, nhưng lòng nàng có muốn đi hay không?

-Hôm nay Tứ vương gia lại quan tâm đến chuyện của tiểu nữ sao? Hoàng thượng đã ban lệnh, bật bề tôi tiểu nữ đâu dám khi quân. - Trân Trân cười buồn. - Vả lại, đóchẳng phải là nhạt phụ của ngài, chúng ta xem ra cũng có chút duyên.

Tuấn Quốc nghe cô nói ta cái nghịch duyên này liền cảm thấy chua chát. Anh đưa bàn tay khẽ chạm vào tay cô, nhưng cô vội rụt lại.

-Tứ vương gia, xin người tự trọng. Tiểu nữ dù sao cũng sắp trở thành thê tử của nhạt phụ người.

-Trân Trân, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện giữa ta và nàng, nàng đều phủi bỏ sao? Điều ta cần nàng trả lời chính là lòng nàng có muốn đi, trái tim nàng có hướng tới.

Cô đứng lên quay mặt bước về phía cành mai phía trước mặt khẽ đáp: “Phủi bỏ ư, chính là người đã phủi bỏ tất cả giống như một cơn gió hất những cánh mai yếu ớt lìa khỏi nụ hoa. Tình còn chưa chớm nở người đã không một chút lương tâm mà lạnh nhạt. Người lạnh lùng đến vô camr, người hiểu rõ tình cảm của Trân Trân nhưng phớt lờ như không hay biết. Tứ vương gia, hôm nay người đến đây hỏi những điều này còn nghĩa lý gì khi mọi chyện với Trân Trân đã không còn nghĩa lý.”

Tuấn Quốc nhìn bóng lưng cô, thời gian qua là anh quá lạnh lùng ư, cô nói đúng, chính là anh không nghĩ cho cảm nhận của cô, không nghĩ cho tình cảm của cô dành cho anh ra sao. Nếu như hôm nay Tuấn Phong không giải bày, anh chỉ mãi nhìn về một hướng chính là vì Triệu Quốc mà xữ tệ với cô.

-Trân Trân, ta xin lỗi, thật sự xin lỗi nàng. - Tuấn Quốc bước về phía cô.

-Người hãy quay về cùng công chúa đi, xin người… Công chúa là một nữ nhân tốt, tỷ ấy là một lòng một dạ yêu huynh. Một vị công chúa được cưng chiều lại hạ mình sang Triệu quốc chỉ để được ở bên cạnh huynh… Trân Trân không muốn Tứ vườn gia lại một lần nữa vụt mất người yêu huynh thật lòng như vậy.

-Ta… - Anh nghĩ về công chúa… thật lòng quá là khó xử.

Anh bước đến gần cô, nhìn thấy trên mi mắt cô đẫmlệ rơi. Bàn tay Tuấn Quốc đưa lên bờ mà cô lau đi giọt lệ kia. Anh nhìn thấy cô khóc, ôm cô vào lòng chỉ vì những đau khổ hiện tại của cô do anh mà ra.

Từ bên một cây cao lớn, công chúa nước Hoàng bước ra nước mắt lưng tròng. Cả Tuấn Quốc và Trân Trán đều bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ta, cuối cùng mọi việc cũng nên phơi bày.

-Ta đã hỏi muội rằng muội và Tứ vương kia là mối quan hệ gì, chính miệng muội đã nói rằng không hề có mối quan hệ nam nữ. Vậy mà xem hai người đang làm trò gì trước thanh thiên bạch nhật, hai người xem bổn công chúa là gì hả, trong mắt các người còn xem ta là một vị biểu tỷ, một vị hôn thê hay không? - Công chúa vừa khóc vừa nói xong liền chạy đi.

Trân Trân đẩy Tuấn Quốc ra khỏi cô, công chúa với cô tình như tỷ muội, cô nhìn Tuấn Quốc mà nói: “Huynh còn đứng ở đây, còn không đuổi theo công chúa.”

-Tứ vương gia, tình cảm của công chúa dành cho huynh không hề thua kém Trân Trân… Người đánh mất công chúa, chính là hối hận cả đời.

Tuấn Quốc khó xữ… Nhớ lại những hành động đáng yêu của công chúa khi đeo theo bên cạnh anh, cái me nheo khi bị anh cọc cằn khó chịu. Công chúa là một cô nương tốt, anh không thể khiến công chúa tổn thương như vậy.

-Công chúa, công chúa. - Tuấn Quốc quay về phủ tìm người nhưng gia nhân nói rằng cô còn chưa quay về.

Công chúa đến Triệu quốc ngoài phủ Tứ vương gia và nơi ở của Trân Trân thì không đi đến nơi nào, nay cả hai nơi đều không tìm thấy liền khiến người khác lo lắng. Cả anh và Trân Trân đều lo lắng mà chạy khắp kinh thành để tìm nhưng không một ai nhìn thấy cô. Đến những nơi Trân Trân thường đưa cô đến cũng không trông thấy.

Màng đêm buông xuống, công chúa vẫn không quay về khiến Tuấn Quốc vô cùng lo lắng. Cô là công chúa nước Hoàng, lỡ như xảy ra chuyện gì phải ăn nói ra sao với phụ thân cô, nhưng trên ai hết, anh không muốn cô xảy ra chuyện gì cả.

-Trân Trân, muội có tìm thấy công chúa hay không?

-Muội đã đi đến tất cả những nơi bọn muội hay lui tới đều không thấy, công chúa có thể đi đâu chứ. - Cô lo lắng.

-Chúng ta chia nhau đi tìm tiếp thôi, huynh có linh cảm không hay. - anh nhìn xung quanh, bóng tối đã che phủ nhiều nơi.

Đến hôm sau, cả một đêm lang thang bên ngoài vẫn không tìm thấy công chúa. Bọn họ quay trở về lại phủ vương gia, Tuấn Quốc đang ra lệnh cho binh sĩ chia nhau tìm kiếm, còn Trân Trân thì đi về phía cửa khi nhìn thấy một đứa trẻ đang lấp ló.

-Tiểu đệ, đệ muốn tìm ai?

-Có người nhờ đệ mang lá thư này đến cho Tứ vương gia, tỷ có thể chuyển giúp đệ không?

-Được rồi, tỷ sẽ chuyển nó giúp đệ.

Trân Trân cầm trên tay tờ giấy mở ra đọc, cô nhìn về phía Tuấn Quốc rồi vò nát tờ giấy mà bỏ đi.

Công chúa nước Hoàng sau khi rời khỏi phủ Đô Sát vừa đi vừa khóc trông rất thảm hại, cô tìm đến một quán rượu mà tìm men say. Cô không thể trách hay giận bất cứ ai, bởi chính bản thân cô nhìn rõ ánh mắt mà bọn họ trao cho nhau, chỉ do cô tự mình cố chấp.

-Cô nương, tửu lượng rất tốt nha. Tại hạ có thể mời cô nương một chung.

-Được, trước sau cũng uống, cụng với nhà ngươi cũng không mất giọt rượu nào của ta.

-Rất có khẩu khí… Một cô nương xinh đẹp như hoa lại một mình uống rượu, là có chuyện ưu sầu sao?

-Xinh đẹp ư, xinh đẹp để làm gì khi hắn ta chẳng hề nhìn ta một lần. Nam nhân các người, đều là bọn mù mắt, là bọn vô tâm lạnh lẽo… Là ta hận bản thân ta vì sao lại hạ mình yêu thương hắn. - Công chúa như say khướt, vừa uống vừa nói.

Đến khi cô say không biết gì, nam nhân khi nãy liền đưa cô đi, bọn họ uống rượu chung nên không ai để mắt tới.

Khi cô tỉnh lại đã thấy mình bị trói trong một ngôi miếu hoang, còn tên nam nhân xa lạ kia đang ngồi một mình uống rượu. Cô và hắn không quen không biết, hà cớ gì lại bắt cô.

-Ngươi là ai, lại dám trói ta.

-Cô nương không cần biết ta là ai, chỉ cần tại hạ biết cô nương là công chúa nước Hoàng, hôn thê của Tứ vương gia Triệu Quốc

-Vậy nhà ngươi có thù với nước Hoàng hay nước Triệu. - Cô nhàm chán nói.

-Cô nương nghĩ xem, công chúa nước Hoàng bị giết chết ở Triệu quốc, hai bên sẽ có thù hằn… Ha ha, lúc đó Triệu quốc e là khó lòng giải thích.

-Ngươi đợi ta tỉnh lại để nói lí do vì sao ngươi giết ta rồi mới ra tay sao? Cũng thật thú bị. - Cô cười lớn, cói tình châm chọc.

-Đợi hôn phu ngươi đến, ta giết cả hai… Cho các ngươi đoàn tụ dưới địa ngục.

Cô nhìn hắn ta, từ đầu tới chân đều mặc một màu trắng giống như một bach mã công tử nhưng lại trốn chui trong cái miếu hoang này. Chuyện triều chính nước Triệu cô không quan tâm, nhưng Tuấn Quốc xem ra cũng sẽ vì quốc gia mà đến cứu cô.

Đến sáng đợi mãi Tuấn Quốc cũng không thấy đến, chỉ thấy từ phía xa một bóng nữ nhi cưỡi ngựa vô cùng điệu nghệ. Cô ta từ trên lưng ngựa nhảy xuống không chút trùng gối, xem ra không phải nữ nhi thương tình mà chính là một hiệp nữ.

-Cô nương là ai, mau đi chỗ khác… Nơi này không có chỗ cho cô. - Hắn ta nói.

-Một nam nhân lại bắt trói một cô nương chân yếu tay mềm liệu có đáng mặt là nam nhi. Thả cô nương ta ra trước, nếu không đưng trách ra không khách sáo. - Trán Trán vờ như không quen công chúa.

-Ta mới nói, nếu cô nương không rời đi, ta sẽ không nương tay với nữ nhân đâu, hiểu không? - Hắn ta mím môi nói.

-Được, vậy ngươi tới số rồi. - Trân Trân rút gươm lao đến.

Phàm Y thán thủ không kém Trân Trân, cũng là một người có kiếm pháp cao cường. Trân Trân thất thế, không ngờ cô lại thất thế trước một nam nhân không tên không tuổi. Phàm Y vung gươm về phía Trân Trân liền nghe tiếng động phía sau mà quay người lại. Công chúa từ khi nào đã thoát khỏi dây trói, cũng đang cầm thanh gươm mà Trân Trân bị đánh rơi đưa về phía Phàm Y.

Trân Trân nhanh chóng đứng lên, lùi về phía sau một bước muốn tìm binh khí.

Phàm Y đấu kiếm với công chúa nước Hoàng, lại nói công chúa về kiếm pháp cũng là ngang Trân Trân, ngay cả cách dụng kiếm cũng không khác nhau nhiều. Nhưng khi cả hai cùng song kiếm, Phàm Y khó lòng đánh trả lại.

-Ta không cần muội giúp. - Công chúa nói.

-Muội không giúp tỷ, chỉ là muốn trả thù tên đáng chết kia. - Trân Trân hướng thẳng thanh gươm về phía Phàm Y.

Loại kiếm pháp này Phàm Y từng nghe qua, không ngờ hôm nay hai người này lại kết hợp khó lòng hắn ta đấu lại, hắn ta đưa ray vào trong áo nắm bột Hoả Hắc tung về phía bọn họ. Công chúa vừa nghe mùi đã biết độc tính liền bịt mũi nín thở, còn Trân Trân đã ngất đi.

-Trân Trân, đừng hít vào. - Công chúa nói, nhưng đã muộn.

Phàm Y cười khẩy một cái, loại kiếm pháp này chỉ khi có song mới lợi hại, nay chỉ còn một người… Thật không khó đối phó.

Công chúa ngăn độc phát tác bên trong Trân Trân, hắn ta muốn dùng độc đấu với cô ư, thật là biết tìm người. Công chúa nhìn Phàm Y, sau đó phóng kim về phía hắn ta, những cây kim cực kì nhỏ bé đâm vào không có cảm giác gì nhưng độc tính bên trong mới là mất mạng.

Phàm Y rút ra một vài cây kim nhỏ ghim trên người cười nhạo, nghĩ đây là trò chơi trẻ con. Lúc này công chúa không quan tâm đến Phàm Y nữ mà ôm Trân Trân trong lòng…

Thanh gươm chém về phía công chúa liền bị một thanh gươm khác hất dfi đầy uy lực, Tuấn Quốc đẩy nhẹ nhưng Phàm Y đã ngã xuống đất không thể cử động. Anh có đôi chút kinh ngạc.

-Là ngươi, Phàm Y.

-Ngươi ngạc nhiên ư.

-Thì ra bao nhiêu lâu nay nhà ngươi trốn ở nơi này. Những tên phản loạn ở hội Tam Thân đều đầu hàng triều đình, vì sao ngươi còn lầm đường như vậy?

-Ta không phải làm chuyện này vì Tam Thân, mà là vì ngươi đã giết chết Thanh Thư… Ngươi đã từng thề sống chết, nhận là huynh đệ lại ra tay hại chết Thanh Thư. Ta cũng muốn ngươi hiểu được cảm giác đau đớn khi mất đi người ngươi yêu thương quý trọng.

-Ta đã nghi ngờ rồi, thì ra chính là nó thật. - Công chúa nước Hoàng nhìn Phàm Y mà nói.

-Nhà ngươi câm miệng, ta không giống như nhà ngươi nghĩ.

-Thanh Thư và những người trong hội Tam Thân đều là xử đúng người đúng tội, xác ngươi sinh ra và ăn cơm của Nước Triệu lại đi giúp nước Hán. Hoàng thượng đã nhán từ không chi du toàn tộc đã là đại ơn của người.

Tuấn Quốc nhìn thấu Phàm Y bất động, nhìn qua Trân Trân cũng đã bất tĩnh nằm trong lòng công chúa.

-Là độc Hoả hoắc. Mau đưa muội ấy về phủ, ta sẽ nhanh chóng chế thuốc giải.

-Ha ha, loại độc này chính là do một vị cao thuật chế ra, chỉ có vị ấy có thể chế ra thuốc giải, cô nương ngũi mình là ai, thật đáng cười. -Phàm Y cười lớn.

-Lo cho cái mạng nhà ngươi trước, Tứ vương gia chúng ta về phủ thôi, còn chần chừ sẽ muộn mất.

Công chúa nước Hoàng chính là cao y bất lộ tướng của nước Hoàng, độc trong người Trân Trân cũng được giải ra ngoài, tính mạng không còn nguy hiểm.

-Trân Trân, ngày mai tỷ sẽ về nước.

-Không, muội mới chính là người phải đến nơi đó. - Trân Trân lắc đầu.

-Tỷ nhận ra tình cảm không thể đến từ một phía, từ đầu đến cuối cùng Tứ vương gia cũng không để mắt đến tỷ, tỷ quay về nước làm con gái cưng của phụ thân tỷ, không tốt hơn thành thân với một phu quân không yêu thương mình sao?

-Tỷ tỷ, ai nói Tứ vương gia không yêu tỷ, huynh ấy yêu tỷ… Hãy tin muội. - Trân Trán khẳng định.

-Đừng gạt tỷ. - Công chúa lắc đầu.

Ngày công chúa chuẩn bị lên đường quay về nước Hoàng, buổi tối đến phủ của Trân Trán ngủ lại, từ sáng sớm đã có người đến trang điểm và mặc lẻn người cô một bộ y phục rất đẹp và lộng lẫy, họ nói đến diện kiến Hoàng thượng trước khi rời đi.

Hộ đưa cô vào trong kiệu rồi khiêng đi, cô cũng không thắc mắc chỉ nghĩ đến cáo từ với Hoàng thượng. Cô đến khi cô bước xuống, đã nhìn thấy trước mặt là phủ Tứ vương gia đang nô nức người ra kẻ vào, kèn trống rộn ràng.

-Tân nương đến rồi. - Một bàn tay nắm lấy tay công chúa, là bàn tay của Trân Trân.

Bên trong Tuấn Quốc mặc trang phục Tân lang đang đứng đợi cô, sau đó Trân Trân mỉm cười trao tay cô cho Tuấn Quốc.

-Chuyện này là sao? Vì sao lại trở thành thế này? - Cô hỏi Tuấn Quốc.

Anh không trả lời, mỉm cười dẫn tay cô vào bên trong. Bên trong là cha cô đang ngồi cùng một cô nương mà cô chưa từng gặp qua, trên người là trang phục phi tử của nước Hoàng.

-Phụ thân, đây là.

-Ha ha, đây là công chúa nước Triệu, vài ngày trước ta đã lập nàng ấy là phi tử.

Người nước Triệu mang đến nước Hoàng không phải là Trân Trân mà là vị cô nương này ư, thông tin kia là không chính xác sao. Nhưng dù vậy, cô và Tuấn Quốc thành thân, Trân Trân sẽ rất đau buồn, khi nãy xem thái độ của muội ấy không hề tỏ ra buồn bã.

-Trân Trân nói rằng sẽ tác thành ta và nàng, đó là quyết định của nàng ấy… - Tuấn Quốc nói.

Công chúa nước Hoàng bỏ chạy khỏi buổi lễ ra ngoài kéo tay Trân Trân vào bên trong đặt tay Trân Trân vào trong tay Tuấn Quốc mà nói: “Muội gọi ta một từ tỷ tỷ thì ta chính là tỷ tỷ của muội, vậy nên những lời ta nói muội phải nghe cho rõ. Ta tác thành muội và Tứ vương gia, hai người phải sống với nhau thật hạnh phúc.”

-Không, hôm nay là hôn lễ của tỷ và Tứ vương gia… Xin tỷ đừng khiến mọi chuyện thêm phần rắc rối.

-Chuyện gì mà thật là phiền phức, ta đây không thể hiểu. - Hoàng đế nước Hoàng lên tiếng. - Nếu cả hai đều tác thành cho nhau, vậy một mình Tứ vương gia thành thân cùng hai thê tử là xong chuyện, cần gì phải ồn ào.

Cả ba đưa mắt nhìn ông ta.

-Phải không nương tử. - ông ta cười lớn, quay qua nhìn vị nương tử vô cùng hài lòng vừa thành thân để tránh sự truy kích của con gái.

-Quyết định vậy đi, ta và muội xem ra là có duyên cũng nhận một sư phụ, nay thành thân một phu quân, tỷ muội ta nhường nhau hoà thuận mà sống.

-Tỷ tỷ, tỷ thật thương muội. - Trân Trân ôm chặt công chúa.

Đó là một hôn lễ khá kì lạ, hai tân nương chỉ một tân lang… Chỉ là đang thắc mắc họ đoingj phòng thế nào? Nhưng đây là chuyện riêng của họ, chúng ta không nên tìm hiểu quá kĩ càng :)))

Năm năm sau...

-Hoàng thượng, hoàng hậu đã có hỷ mạch… Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoang hậu.

Dạo gần đây cô lại thấy trong người vô cùng khó ở, thì ra là đã mang thai. Triệu Dân ngày càng lớn khôn, cô cũng quên mất chuyện có nên quay về hiện đại hay không, nhưng muốn quay về thì phải làm sao, lão già chết tiệt đó chẳng lẽ bỏ rơi cô không muốn tìm nữa. Nhưng rồi, quan trong chính là cô không muốn quay về, cô đã hứa với Tuấn Phong, sẽ ở bên anh mãi mãi.

Năm đó thái tử lên sáu tuổi, bụng cũng to hơn nên di chuyển khá vất vả. Cô đang ngồi trong hoa viên ở cung Thuỷ Cát, thái tử liền chạy đến ôm lấy bụng lớn nói.

-Mẫu hậu, là tiểu muội hay tiểu đệ ạ.

-Thái tử của ta thích có em trai hay gái.

-Thần nhi thích em trai, sẽ giống như phụ hoàng và Tứ hoàng thúc. - Triệu Dân nói.

-Nếu là một tiểu công chúa thì sẽ thế nào?

-Thần nhi sẽ cưng chiều tiểu công chúa, không cho bất cứ ai ức hiếp công chúa của con.

-Ngoan lắm thái tử của ta. - Cô ôm con trai vào lòng.

Cô hạ sinh một tiểu công chúa đặt tên là Triệu Hân, công chúa vừa sinh ra đời, đất nước gặp phải trận hạn hán lớn, trong cung ngoài cung đều cho rằng công chúa là vận đen, là quỷ sứ đầu thai, điều tiết dị nghị càng ngày càng lan rộng.

Nay khi hạn hán kéo dài, trời không một ngọn gió không một cơn mưa. Dân chúng lầm than đói khát, Tuấn Phong đêm ngày ưu phiền việc nước việc dân, cô cũng đôi phần lo lắng.

-Hoàng thượng, chàng hãy uống chén canh trước đã, nhìn chàng thật tiều tuỵ.

-Trẫm có thể ngồi đây uống canh, còn ngoài kia dân chúng của Trẫm đang chết dàn vì không có nước. - Anh sầu não.

-Chàng đừng quá lo lắng, nắng mưa là chuyện của trời… Chàng cũng không thể trái ý trời, nhưng bệ hạ, liệu người có tin những tin đồn về công chúa.

Tuấn Phong khẽ cười lắc đầu: “Triệu Hân là công chúa xinh đẹp, Trẫm tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm hại tiểu công chúa.”

Cô an tâm, chỉ cần… Anh không tin vào những chuyện hoang đường là được.

Thượng triều, các bá quan văn võ vì hạn hán kéo dài đều khẩn cầu Hoàng thượng mang công chúa tế trời đất để trời đất không oán giận mà ban mưa ban gió. Tuấn Phong hết lần này đến lần khác đều tức giận gạt đi. Nhưng khi mời một thầy chiêm tinh về lại nói rằng vận mệnh của Triệu quốc bị một bóng đen quỷ ám, nên mưa gió đều bị nó hút hết khỏi nơi này… Cần phải tiêu diệt trước khi trưởng thành và nhận thức được.

-Hoàng hậu, hoàng hậu không xong rồi, không xong rồi. - Tiểu Mai chạy vào cung Thuỷ cát mà nói.

-Là chuyện gì?

-Các bá quan văn võ đang ép Hoàng thượng mang công chúa đi tế trời đấy cầu mưa, lần này có một nhà chiêm tinh đến chỉ rõ ràng. Công chúa đang gặp nguy hiểm.

Cô tức giận, bọn họ hạn hán thì liên quan gì đến con cô, còn dám mang con cô đi tế trời đất ư, Cô phải tìm anh hỏi cho ra lẽ.

-Hoàng thượng, chuyện này là ý gì?

-Tịnh Yên, chỉ là một buổi cầu mưa thôi. Không ảnh hưởng đến công chúa. - Anh nói.

-Ý người là người tin những chuyện hoang đường này ư?

-Hãy hiểu cho Trẫm, là dân chúng đã quá cơ cực vì không có nước… Dù không tin nhưng hãy cứ thử làm, để người dân biết rằng chúng ta đã cố gắng.

-Thiếp không hiểu và cũng không muốn hiểu. Người muốn làm gì thiếp mặc kệ, thiếp nhất định bảo vệ tiểu công chúa.

Cô tức giận rời đi, nước mắt đã lưng tròng. Tiểu công chúa là con của anh, mang dòng máu của anh đang chảy, vì sao anh nỡ lòng nhìn công chúa làm vật tế, thật không thể chấp nhận được.

Cô quay về lại cung Thuỷ cát, vừa bước vào liền giạt mình nhảy thót tim ra ngoài vig gặp phải cố nhân. Lão già này, đến bây giờ mới tìm ra cô ư, thật là vô dụng.

-Thì ra cô trốn ở nơi này, tôi tìm cô vất vả lắm biết không hả? Tôi già rồi mà, vì sao lại vất vả như vậy.

-Ông đến để làm gì nữa, tôi không có nhu cầu quay về. Ông đùng hòng ép tôi, tôi không về.

-Làm sao có thể không quay lại được, cô không thuộc về nơi này… Cô làm như vậy tôi sẽ rất khó xử, tôi sẽ bị trách phạt rất nặng đó, có thể là hồn phi phách tán.

-Đó là vấn đề của ông. - Cô không tin.

-Xem như tôi cầu xin cô.

-Không đi là không đi. - Cô đã hứa với Tuấn Phong.

Mấy ngày sau đó ông ta cứ đi theo nài nĩ cô quay về nhưng cô nhất định không chịu quay về. Nghĩ tới đã sáu năm trôi qua, cô ở lại nơi này cũng luyw luyến không muốn rời, vả lại hai đứa trẻ của cô làm sao có thể bỏ đi.

Buổi lễ cầu mưa đang thực hiện gấp rút bên ngoài hoàng cung, thì ra là bọn họ vẫn nhất quyết xem con gái cô là sự xui xẻo ư.

-Người… Người.. Vì sao người lại đối với công chúa như vậy, sau này công chúa sao còn dám ngẩng mặt nhìn thiên hạ. - Cô tức giận nói.

-Nàng đừng kích động như vậy, là Trẫm tin công chúa không như bọn họ nghĩ… Phải thực hiện một lần để bọn họ không còn mói ra nói vào.

-Hoàng thượng, chàng cần mưa hay cần mẹ con thiếp.

-Chuyện này… Vì sao có thể mang ra so sánh.

-Chàng trả lời đi. - Cô hét lên.

-Mọi chuyện Trẫm đã quyết, nàng về cung đi, Trẫm còn nhiều việc phải làm.

Lời Tuấn Phong nói ra, như cô đã hiểu tất cả. Cô nhất định phải giữ danh dự cho con gái cô,ncon gái cô sao có thể giống bọn chúng nói.

-ông có thể khiến cơn hạn hán này kết thúc chứ?

-Đơn giản thôi, chỉ cần cô giúp tôi… Tôi sẽ giúp cô.

Cô gật đầu, cô phải bảo vệ công chúa.

-Nhưng cô rời đi cũng nên có một lí do thuyết phuc để kết thúc mọi chuyện. - Ông ta nói. - Ngày cô rời đi, tôi sẽ cho người bắt cóc cô đi, sau đos biến một hình hài giả… Bọn họ cho rằng cô đã chết.

-Như vậy cũng tốt.

Cô tuyên bố thiên hạ, cô sẽ làm kết thúc hạn hán lần này nên dẹp bỏ lễ cầu mưa dâng tế lễ của bọn quan lại. Tịnh Yên chủ thắp nhang cho trời đất, cảm tạ vì đã cưu mang cô sáu năm qua. Cầu mong cho hai đứa trẻ kia được Tuấn Phong nuôi dạy nên người. Cô hiểu anh, là vua một nước anh phải có trách nhiệm...để tiện cho kế hoạch, cô chọn ngoài cung.

Cô vừa cắm nhang vào lư, một cơn gió nổi lên, bầu trời âm u mưa rơi nạng hạt khiến mọi người một phần vui mừng một phần kinh ngạc, không ngờ Hoàng hậu có thể làm được chuyện này.

-Tạm biệt Triệu quốc, tạm biệt Tuấn Phong.

Một đám người bịt kín mặt đồ đen bao vây buổi cầu mưa của cô, bọn chúng dễ dàng bắt được Tịnh Yên bởi vì cô không một chút chóng cự, binh lính triều đình bỗng nhiên tê cứng tay chân không thể cứu hoàng hâu.

Tuấn Phong là chân mệnh thiên tử, ông lão không thể điều khiển nên nhanh chóng lên ngựa đuổi theo…

Bọn chúng thả cô tại một vách núi cao, theo lời ông ta chỉ cần cô nhảy xuống chính là có thể quay về. Nghĩ đến ông ta không chọn phương thức nào nhẹ nhàng hơn được ư, nhảy thế này có ngày đau tim mà chết mất.

Cô đứng từ trên vách núi gieo mình xuống dưới, cơn mưa lớn và sấm sét ngang trời gió lùa theo từng cơn lốc xoáy…

~~~~~~~~~

01/2016

Ngoài trời mưa trái mùa bất chợt, sấm chớp nguy hiểm, các phương tiện tham gia giao thông hết sức lưu ý, di chuyển chậm tránh tình trạng tai nạn giao thông

Phòng Vip, bệnh viện trung tâm.

Tiếng máy đo nhịp tim bỗng nhiên chạy loạn xạ, hơi thở dứt quãng gấp rút… Uy Vũ nhanh chóng gọi bác sĩ xem cho anh trai mình.

Cô tỉnh lại, nhìn xung quanh máy móc hiện đại cô biết mình đã quay về. Xa rồi Triệu quốc, xa rồi Tuấn Phong và hai đứa trẻ của cô.

-Ngọc Hân, cậu tỉnh rồi. - Uy Vũ bước vào phòng mỉm cười.

y da, đây là Tuấn Quốc sao, sành điệu quá mức rồi.

-Cậu đã kết hôn chưa? - Cô hỏi.

Uy Vũ đi đến sờ lên trán cô, sau đó lắc đầu: “Cũng không nóng lắm, chúng ta không gặp nhau chính xác là sáu ngày, cậu nghĩ tôi kết hôn nhanh như vậy?”

-Sáu ngày ư. - Cô hỏi.

-Hôm nay có lẽ là ngày thứ bảy. - Uy Vũ khẽ tính toán.

Cô méo mặt, sáu năm vất vả ở Triệu Quốc là sáu ngày nhàn hạ ở hiện tại.

-Bác sĩ nói cậu đang mang thai, vì vậy nên cẩn thận một chút. Lão ta đã tỉnh lại đêm qua rồi, cũng nên đến báo tin mừng.

-Tỉnh rồi sao, mang thai sao?- Chuyện gì đã xảy ra, vẫn còn mang thai ư, chẳng lẽ sáu năm vừa qua là một giấc mơ.

-Đừng nói với tôi, cậu lại bị mất trí nhớ nhé.

Cô lắc đầu: “Không, tôi vẫn nhớ cậu là tên Uy Vũ đại hách dich mà.”

Uy Vũ thở phào: “Tôi đi hẹn hò đây, cô tỉnh rồi thì sang cùng anh tôi đi.”

Vừa nói vừa mở cửa đưa tay chào ngược.

Cô mở cửa phòng của Uy Phong, anh đang ngồi tựa lưng vào thành giường, nghe tiếng động anh nhìn về phía cô.

-Ngọc Hân.

-Ừm..

-Cảm ơn em, vì đã đến gặp anh.

Cô đưa bàn tay nắm lấy tay anh khẽ mỉm cười, xem ra những chuyện vừa qua là một giấc mơ… Cô tỉnh lại, trước mắt vẫn là Uy Phong, đứa bé trong bụng vẫn tồn tại.

Cô không muốn oán trách thù hận nữa, tương lai hãy nhìn về phía trước…

Không lâu sau Uy Phong xuất viện, chuyện cha cô tuy cô nói không cần nhưng Uy lão gia cũng đã làm rõ là vì bên công ty xây dựng chịu trách nhiệm, tuy nhiên ông cũng vô cùng hối lỗi. Trải qua bao nhiêu chuyện, cô nghĩ bản thân nên lấy lòng vị tha bao dung mà đối với mọi người.

-Ngọc Hân. - Anh gọi từ phòng tổng giám đốc.

-Vâng thưa tổng giám.

-Tối nay, chúng ta hẹn hò nhé.

Cô khẽ mỉm cười sau có gập máy.

Trợ lý Hà nhìn hai người họ tình tình tứ tứ… Thật không có tác phong công việc.

Tối, cô đợi anh trước cổng… Đợi mãi đợi mãi anh vãn không đến, gọi điện cũng không ai nghe máy… Trong lòng đầy sự lo lắng…

Từ phía xa nhìn thấy bóng anh đang cầm áo vest đi bộ tới, cô cảm thấy kì lạ, xe anh đâu rồi nhỉ?

-Phong, anh bị cướp ư, xe đâu, vì sao quần áo lại thành ra thế này.- Cô chỉnh lại cà vạt cho anh.

-Tịnh Yên, ta tìm nàng mãi… Thì ra đây là nơi nàng sinh sống sao?

Cô đơ người bất động nhìn người đàn ông đối diện, sau đó khẽ mỉm cười.



Chương 114: Ngoại truyện


Tác giả đang đi bộ trên đường, gặp một nhóm mặc áo đen, bịt kín mặt đằng đằng sát khí tiến tới phía Song Tử ( một cô gái ngây thơ vô tội)




"Cô là ng viết bộ soái ca,..."




Tác giả gật gật




"Tôi là người của Phong Vũ, mời cô đến biệt thự nhà họ Uy."




Tác gia bị ép buoc đi theo với tâm trạng hoang mang tột độ.




Tác giả ngồi đối diện Uy lão gia, ông ta nhìn qua cô rồi đập bàn hét ra lửa: "Nhóc con, chỉ vì mê trai mà cô cho cháu trai quý giá của ta vừa tỉnh lại chưa thoại 10 câu đã biến mất, mau viết lại cho ta."




Song Tử nhếch môi đúng điệu của Hàn Thế Bảo mà nói: " Ta không thích."




Ông ta mang một dàn trai đẹp bước vào bên trong để hạ tinh thần của ST. Với ý chí chắc như thép, T đã cho ra thêm... Ngoại truyện :)))))




Soái ca, em đến đây để anh ngược




Ngoại truyện.




Người ta nói số kiếp nhân duyên là những điều không thể làm trái được ý trời. Cô lại suy nghĩ về mối nhân duyên của cô và hai người đàn ông trong một hình hài. Họ yêu cô, bản thân cũng vì cô mà không ngại hy sinh. Cô sinh ra số kiếp không tốt, nhưng từ khi gặp gỡ Uy Phong, anh đã khiến cô tin tưởng hơn vào cuộc sống này, và từ khi lạc vào nước Triệu, tình yêu của Tuấn Phong khiến cô rung động không nguôi.




Những chuyện kì lạ đã xảy ra xung quanh cuộc sống cô quá nhiều, cô cũng không quá ngạc nhiên với hiện tại. Trước mắt cô, là Hoàng thượng Triệu quốc trong hình hài của Uy Phong.




-Là người ư, hoàng thượng. - Cô hỏi.




-Tịnh Yên, đây là đâu? Trẫm đã nhìn thấy nàng trong giấc mơ. Rõ ràng là nàng mỉm cười với Trẫm, nàng nhìn Trẫm nhưng là Trẫm không thể đáp, không thể điều khiển được bản thân.




Cô đưa bàn tay lên gương mặt anh, nước mắt cô khẽ rơi, tuông trào không dứt. Tuấn Phong, sự xuất hiện của anh ở nơi này có nghĩ lý gì đây. Anh thấy cô khóc, lại dang bàn tay ôm cô vào lòng, dỗ dành mái tóc cô.




-Hoàng Thượng, vì sao người lại ở đây. Vì sao người không ở Triệu quốc để chăm sóc con chúng ta, hài tử của chúng ta còn rất bé nhỏ.




-Trẫm không biết, Tịnh Yên… Khi trẫm phi ngựa đến vách núi đã thấy nàng từ trên cao rơi xuống… Trẫm đã gọi nàng, nhưng quá muộn màng. Cả đời Trẫm chỉ yêu thương nàng, nàng lại rời bỏ Trẫm, là Trẫm có lỗi với nàng… Trẫm sẽ theo nàng, chúng ta sẽ đoàn tụ dưới suối vàng. - Tuấn Phong ôm cô vào lòng, nước mắt anh tuông rơi khi nhớ đến cảnh cô nhảy xuống vực, anh sợ sẽ không còn gặp lại cô. -Tốt rồi, nàng đã không sao là tốt rồi.




Cô đập mạnh vào ngực anh oán trách: “Vì sao chàng ngốc như vậy, chàng là vua một nước muốn bao nhiêu phi tầng lại không thể. Vì sao lại phải vì thiếp mà lạc lại chốn này. Hoàng Thượng, đây là cơ thể kiếp sau của chàng ở Triệu quốc. Thiếp là người ở hiện tại, chàng là người ở quá khứ… Thiếp yêu chàng, nhưng không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà bất công với Uy Phong. Hoàng thượng, người hãy quay về đi, quay về nơi của người trong quá khứ.”

Tuấn Phong tuy không hiểu rõ ràng lời Tịnh Yên nói, nhưng anh hiểu rõ đây không là anh, từ y phục đến vẻ bề ngoài đều không phải là anh.

Cô đưa Tuấn Phong đi một vòng thành phố, chỉ cho anh những thay đổi mà tương lai con người sẽ đạt được, cho anh thưởng thức những món ăn mà trong cung cả đời bọn họ cũng chưa từng được ăn. Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, cô đã gắn bó với người đàn ông này bao nhiêu năm, cũng từng ngọt ngào bên nhau, có với nhau hai tiểu thiên thần đáng yêu. Ngọc Hân hiểu rõ ràng tình cảm bản thân dành cho Tuấn Phong, nó không giống như cô buộc phải đến vì Triệu Dân, thật ra cô muốn ở Triệu quốc, với nôux lòng của người mẹ và người vợ, cô không muốn xa cái gia đình nhỏ ấy.

-Hoàng thượng, ngày mai thiếp sẽ đi tìm người đã đưa chàng đến đây. Hôm nay mệt rồi, chúng ta nghĩ ngơi thôi. - Cô nói.

-Tịnh Yên, nàng về Triệu quốc cùng trẫm được không?- Tuấn Phong xoay mặt nhìn cô nói.

-Hoàng Thượng, thiếp đã giải thích bao nhiêu lần rồi. - Ngọc Hân nghiêm mặt.

-Không có nàng, Trẫm sẽ không đi đâu cả. - Tuấn Phong ôm chầm lấy cô mà nói.

-Chàng cứ không nghe lời như vậy, thiếp mặc kệ chàng. - Cô xoay lưng về phía anh.

Anh đưa bàn tay vào bên trong áo cô, nhẹ nhàng sờ vào bụng cô. Cô giật mình bới hành động của Tuấn Phong, nói gì thì nói, con người Tuấn Phong cũng còn chút phong kiến cổ xưa, cái gì cũng có trình tự, sẽ không sỗ sàng như vậy.

Cô xoay người về phía anh, nhìn đôi mắt tinh anh của anh đang mỉm cười nhìn cô, sau đó ôm cô vào lòng. Ngọc Hân tựa đầu vào lòng anh, trong lòng đôi chút cảm thấy kì lạ, người đàn ông này hiện tại không giống Tuấn Phong mà cô quen biết.

-Hân, anh xin lỗi, hôm nay công việc ở Phong Vũ khá nhiều, anh ngủ quên không đến cuộc hẹn của chúng ta. - Uy Phong ôm cô vào lòng mà nói, không hiểu vì sao lại có thể ngủ quên mất cuộc hẹn
-Thời gian của chúng ta còn dài, không vội. - Cô nhìn anh nói, Uy Phong trở lại ư.

-Nhưng anh lại cảm thấy quá ngắn, dường như khi nào ở bên cạnh em thời gian đều trôi qua rất nhanh, vậy nên Ngọc Hân, anh nhất định phải trân trọng tất cả những phút giây khi chúng ta bên nhau. - Uy Phong vuốt mái tóc dài mượt của cô, hôn nhẹ lên nó.

Cô nhắm mắt lại, cảm giác của cô bên cạnh Uy Phong cũng rất mãnh liệt. Cô không hiểu bản thân mình là yêu ai, hai con người tuy giống nhau nhưng họ là hai người hoàn toàn khác biệt về tính cách và thế hệ. Cô cứ ngỡ Tuấn Phong là một giấc mơ, nào ngờ giấc mơ ấy có thật.

-Phong, cảm ơn vì anh đã yêu em đến thế. - Cô bật khóc, cô thương nhớ Triệu Dân và Công chúa nhỏ, cô nhớ Triệu quốc và cả Tuấn Phong.

-Ngốc, nhưng Ngọc Hân, anh có món quà muốn tặng em. - Uy Phong lấy từ bên trong túi áo khoác một chiếc hộp nhoe khẽ cười. - Đáng ra hôm nay anh đã đặt nhà hàng, anh sẽ cầu hôn em thật lãng mạng, nhưng lỗi là do anh, anh sẽ bù đắp tổn thất này cho em bằng cả đời còn lại của anh, Ngọc Hân, cho phép đứa bé trong bụng em mang họ của anh được không?

Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lành, anh đang cầu hôn cô thật ngọt ngào. Tuấn Phong dường như đang nhùn thấy điều này, cô nhìn chiếc nhẫn một lúc rất lâu. Ngọc Hán cầm lấy cặp nhẫn mà đóng lại nói: “Phong, cho em thời gian suy nghĩ, em sẽ trả lời anh sớm nhất.”

Uy Phong hơi bất ngờ, nhưng đó là quyết định của cô, dù tưởng chừng không còn rào cản nào ngăn cách bọn họ, cô vẫn khuất mắc điều gì trong lòng. Cô không muốn nói, anh không ép, chỉ muốn mang sự chân thành từ anh cảm hoá cô. Anh chỉnh lại mái tóc trên bờ trám khẽ mỉm cười: “Anh hy vọng sẽ sớm nhận được cái gật đầu từ em.”

~~~~~~~~~

Những ngày sau đó, buổi sáng anh trờ thành một tổng giám đốc tài ba ở Phong Vũ, buổi tối khi chọp mắt nhìn Tuấn Phong lại thoát ra, và đi tìm cô. Cô biết điều đó nên lúc mào cũng ở ngay bên cạnh, tránh cho Tuấn Phong ra ngoài sẽ lạc mất. Cô lại không thể nào tìm được lão già vô trách nhiệm đó, để linh hồn Tuấn Phong lạc ở đây, lại không có hướng giải quyết.

Gương mặt Uy Phong ngày càng hóc hác, là do anh không ngủ đủ giấc, hằng ngày vẫn thường than đau đầu và phải dùng thuốc. Cô càng lúc càng nghĩ chuyện này không thể kéo dào, bản thân cô cũng không thể chịu nỗi khi hằng đêm đều thức cùng Tuấn Phong trò truyện.

-Uy Phong, em có chuyện muốn nói với anh. - Cô bước vào phòng làm việc của anh nói.

-Cho anh câu trả lời ư. - Uy Phong hỏi.

Cô lắc đầu nói: “Có thể những gì em nói với anh sắp tới anh sẽ cho rằng em đang suy diễn, nhưng nó là sự thật. Đó là lí do dạo gần đây anh luôn mệt mỏi như thiếu ngủ, gương mặt gầy đi, cũng không còn tươi tỉnh.”

Uy Phong buông cây viết trên tay đặt xuống bàn, lắng nghe cô nói.

-Là vì một linh hồn khác đã thức tỉnh khi anh ngủ say, vậy nên anh luôn mệt mỏi.

Anh vẫn không đáp, gương mặt không chút thay đổi.

-Uy Phong, người đó em có quen biết. - Ngọc Hân lại nói.

Cô nhìn anh, xem ra anh không hề tin cô, trên gương mặt anh không một chút tỏ ra ngạc nhiên. Cô không biết phải làm gì nữa, nhưng rồi anh bước đến gần cô, đưa bàn tay vuốt mái tóc dài mượt mà, đôi môi hơi mỉm cười.

-Cảm ơn em, vì đã nói ra. - Uy Phong khẽ nói.

-Anh…đã biết ư? - Cô kinh ngạc đưa mắt nhìn anh.

-Lúc đầu anh nghĩ mình đang mơ, vì anh không thể nào điều khiển được cơ thể chỉ nhìn thấy bóng dáng em, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trong mắt em với một người là anh nhưng không phải anh. - Uy Phong nói. - Nhưng rồi, anh từ từ nhận ra đó không phải là một giấc mơ, anh biết bản thân mình đang bị điều khiển và anh đã cố tình để người đó điều khiển.

-Phong, em xin lỗi. - Cô cúi mặt, hiện tại tâm trạng của cô chính là một kẻ phản bội.

-Ngọc Hân, anh không muốn ngày này sẽ diễn ra, bởi anh biết em yêu người đàn ông đó. Anh chỉ muốn cứ như hiện tại, em vẫn mãi mãi ở bên anh, dù con người đó có ở trong thân xác anh cũng được, chỉ cần em ở bên anh. - Uy Phong ôm chặt cô.

Cô hiểu tâm trạng của anh, cô hiểu cô đã khiến Uy Phong tổn thương ra sao.

Những ngày mùa hè trời mưa rả rít, Ngọc Hân ngồi trong một quán cafe sang trọng. Cô uống từng hớp cafe đắng chát nhưng lại cảm thấy vô cùng lạt lẽo không một chút vị giác. Nhìn ra phía cửa, bóng dáng quen thuộc bước vào, anh đang xếp lại dù và đưa mắt tìm kiếm cô.

-Phong, em ở đây.

Anh mỉm cười bước đến bàn cô đang ngồi đợi, một tách cafe đen đặt xuống bàn khói vẫn còn nghi ngút bên cạnh là một cốc chanh nóng. Mùi hương cafe phẩn phất thơm nồng, cảnh vật trầm buồn, những hạt mưa rơi nặng trĩu, giống như nỗi lòng hiện tại của cô.

-Em không nên uống những chất kích thích như vậy. - Anh đẩy cốc chanh nóng về phía cô.

-Phong, anh thật tốt với em, dù em không có được anh cũng là do em không xứng đáng. - Cô khẽ nói.

-Anh không hiểu ý em?

-Chúng ta, chia tay thôi. - Cô đặt chiếc nhẫn trên bàn,mkhoong dám nhìn vào mắt anh.

Uy Phong nhìn chiếc nhẫn trên bàn, kể từ khi anh phát hiện mọi chuyện đã biết ngày này nhất định xảy ra. Người con gái mang tên Ngọc Hân đã không còn như cô gái ngày nào. Cô điềm đạm, ít nói, hay ưu phiền. Cô không oán trách, không chịu nói ra suy nghĩ của bản thân tự một mình dằn vặt.

Cô rời đi khỏi quán cafe khi trời vẫn còn đang mưa rơi rả rích. Cô chạy thật nhanh như muốn trốn tránh hiện tại, cô có lỗi với Uy Phong, có lỗi với tất cả những người đã yêu thương cô.

-Ông ra đây cho tôi, mau ra đây cho tôi. - Cô đứng trên sân thượng bệnh viện, nước mưa làn toàn thân cô ướt sũng, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt hoà cùng nước mưa.

-Ông mau ra đây, vì sao ông lại trêu đùa với tôi như vậy. Mau ra đây cho tôi. - Cô gào lên, tiếng mưa rơi áp cả giọng cô.

Cô ngồi quỵ xuống mà khóc lớn, vì sao ông trời lại ép cô vào đường cùng như vậy.

~~~~~~~~~~

Một tuần sau…

Ngọc Hân rời khỏi bệnh viện khi kết quả siêu âm thai nhi khoẻ, phát triển tốt khiến cô vô cùng vui mừng. Kể từ ngày hôm ấy cô không gặp lại Uy Phong và cả Tuấn Phong, cô pcarm thấy bản thân mình đến bên ai cũng gây đau lòng cho người còn lại, vậy nên cô quyết định sẽ rời xa mãi mãi. Vết thương trong lòng sẽ nguôi ngoai, rồi Tuấn Phong sẽ quay về thế giới của anh, Uy Phong sẽ yêu một cô gái khác.

Cô đi trên con đường đông người qua lại, vạn vật đều không thay đổi, chỉ là lòng cô không yên, cảm thấy mọi thứ trầm buồn. Cô đến nhà sách lần đó, hy vọng sẽ tìm được một quyển sách hay để bớt đi những suy nghĩ lo âu. Không ngờ, bàn tay cô lại lướt qua một quyển sách quen thuộc. Cô dừng lại, tim bỗng nhiên đập mạnh, từ từ mở quyển sách ra, cô lại mở ngay trang mà lần trước đọc dang dở.

Đọc hết một lần, cô chạy đến tập đoàn Phong Vũ mà tìm Uy Phong, mọi người nói anh một tuần qua đã không đến công ty làm việc. Cô đến biệt thự nhà họ Uy, quản gia lại nói anh không có nhà. Cũng may là gặp được Uy Vũ, cậu ta nói anh đã để lại một lời nhắn nous rằng sẽ đi du lịch mọi thời gian, đừng làm phiền anh.

Hằng ngày cô đều đứng trước Phong Vũ mà chờ đợi anh, chờ từ sáng đến tối, anh vẫn không xuất hiện. Đến ngày thứ ba, cô vẫn không từ bỏ ý định, nhất nhất chờ đợi anh.

-Nghe nói, em tìm anh? - Uy Phong lịch lãm xuất hiện, phong thái đã vô cùng tươi tỉnh.

-Anh là…? - Cô nghi vấn.

-Anh tên là Phong. - Anh cười nham hiểm, sau đó đến kéo tay cô bước đi.

Cô đi theo anh, vô cùng ngờ vực.

-Con trai chúng ta đã đăng cơ rồi, một thanh niên vô cùng ưu tú và tài giỏi hệt như cha của nó. - Anh nhìn về phía bầu trời xanh trong mà nói.

-Anh là Tuấn Phong? - Cô hỏi nhưng phong thái nay,chắc chắn không phải.

Tiếng chuông điện thoai reo lên, anh ung dung bấm nút nghe rất điệu nghệ: “Dời cuôcj họp lại nữa giờ, tôi có biệc quan trọng cần giải quyết.” - Sau đó cúp máy.

-Anh là Uy Phong? - Cô chắc chắn.

Anh cười khẽ, lại nói: “Tiểu công chúa càng lớn lại càng nghich ngợm giống hệt Thanh Vân, khiến Triệu Dân đau đầu không kém anh ngày trước.”

Cô hiện tại đang không hiểu, con người trước mắt cô là ai?

“Sau khi hoàng hậu quy tiên, Hoàng thượng bị thương được thái y tận tình cứu chữa đã tỉnh lại và tiếp tục giúp thái tử tuổi còn nhỏ dại trị vì đất nước. Vì thương nhớ Hoàng hậu nên không lập thêm thê thiếp sống trọn chữ tình với người đã khuất. Triệu Tuấn Phong trong một buổi đi săn đã té ngã xuống vách núi mà quy tiên bảy năm sau đó. Khi ấy Thái tử đã đủ trưởng thành trị vì đất nước, thống nhất thiên hạ, trở thành một vị vua lỗi lạc.”

-Một tuần qua, anh đã đi đâu? - Cô hỏi.

-Anh có một chuyến đi khá thú vị, anh có thể nhìn thấy những thứ tưởng chừng như chie có trên phim ảnh. Anh cũng đã hiểu được tình cảm anh và em ở kiếp trước mặn nồng ra sao, dù kiếp này hay kiếp trước anh deeuf yêu em, chỉ một mình em.

-Làm sao có thể xảy ra. - Cô như không tin.

-Anh đã nói chuyện với vị hoàng đế nước Triệu. - Anh đáp. - Và có một ông lão đến tìm anh, muốn đưa linh hồn kia quay về.

-Còn anh, vì sao lại đến nơi ấy.

-Đó là chuyện của đàn ông, em không nên biết. - Anh lắc đầu. - Còn em, vì sao lại đến tìm anh? Nghe bọn họ nói đã ba ngày liền.

Cô cũng không biết rõ lý do, vì khi đọc xong quyển sách kia, cô lại muốn đến tìm anh. Chỉ là muốn xác nhận anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì không hay, bởi lão già đó thật sự rất không cẩn thận.

-Chỉ là em thấy lo lắng. - Cô cúi đầu nói. - Dù sao anh cũng đã an toàn, em đi đây.

Anh kéo tay cô lại ôm vào lòng: “Kiếp trước anh đã sai lầm để mất em, kiếp này anh nhất định không để chuyện ấy xảy ra. Ngọc Hân, Uy Phong cũng là Tuấn Phong, vì anh đã nhớ tất cả kí ức về chúng ta. Anh yêu em, Triệu Dân đã đăng cơ và bảo vệ công chúa, chúng ta hãy sống một cuộc sống không lo nghĩ đến việc quân triều nữa, ung dung tự tại nơi đây.”

-Phong, em nhớ anh.

Dù là nghĩ thoáng qua, cô lại không thể nghĩ rằng chuyện kì lạ này có thể xảy ra.

Cô cùng anh đứng nhìn về phía xa xôi, mỗi người một suy nghĩ. Kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau chỉ hy vọng được ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Có thể bạn muốn xem!

0 nhận xét:

Post a Comment